Rơi Vào Ngân Hà


Edit+beta: LQNN203
Tô Dao từ trên giường ngồi dậy, vén chăn bông lên, chân trần bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài cổng là hai lính canh, trên vai vác súng trường tấn công và loạt AK.
Tô Dao đóng cửa sổ quay lại giường.
Vết thương của cô đã được điều trị và chăm sóc tốt sau khi bị bắt cóc, sau đó bọn chúng tiêm thuốc cho cô, cô đã chìm vào một giấc ngủ dài.
Giữa lúc cô mơ mơ màng màng tỉnh lại hơn mười phút, phán đoán mình đang ở trên thuyền, nghi ngờ bọn chúng đang đưa cô xuất ngoại.
Khi tỉnh dậy, cô đang nằm trong căn phòng này.
Chúng đã cử những bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị bằng những thiết bị y tế và thuốc men tốt nhất cho cô, cô đã bình phục hoàn toàn sau chấn thương, ngoại trừ hai chiếc xương sườn bị gãy vẫn chưa lành hoàn toàn.
Ngay cả khi nằm trên giường dưỡng xương cốt, cô cũng không nhàn rỗi, không ngừng âm thầm thu thập manh mối.
Cô phải nhanh chóng trở về Trung Quốc, đến Vân Giang, cô phải quay lại tìm Trần Ngân Hà.
Tô Dao nằm trên giường sắp xếp lại tình trạng và tình hình hiện tại của mình, đồng thời lên kế hoạch bỏ trốn.
Hầu hết những người trông coi cô là người Âu Mỹ da trắng, và một số người châu Á.

Cô không biết mình đang ở quốc gia nào, chỉ biết rằng mình đang bị nhốt trong một tòa nhà giống như lâu đài.
Lâu đài rất lớn, cửa ra và sảnh rất cao, cửa sổ hình vòm, vật liệu cứng cáp, bề ngoài nặng nề, trên tường có chạm khắc phù điêu tinh xảo.
Nội thất trang trí theo phong cách cổ điển và sang trọng, chiếc đèn pha lê trên trần còn lớn hơn cả bàn ăn trong nhà cô, ngay cả bộ đồ ăn dùng để ăn cũng bằng vàng và bạc.
Mỗi ngày, một người giúp việc người Philippines sẽ đến dọn phòng và đưa cơm ba bữa.

Người giúp việc Philippines bị câm, không nói được, không hiểu tiếng Trung Quốc, thậm chí không buồn giao tiếp bằng mắt với cô.
Cô không phải là người duy nhất bị nhốt trong lâu đài này, còn có khoảng 45 người khác, cả nam và nữ.

Đặc điểm chung là họ rất ưa nhìn, tùy tiện chỉ định một người cũng có thể ra mắt ở Hollywood.
Tô Dao suy nghĩ một chút, mục đích của kẻ bắt cóc là gì, bọn chúng tận lực bắt bọn họ tới đây, cho họ ăn ngon uống tốt, không bao giờ cho bọn họ đi lung tung.
Dân số.

Giao dịch.
Chúng sẽ bán cô và cô sẽ là tài sản của người đã mua cô.

Người đó có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với cô, như mua một món hàng, có thể tùy tiện đùa bỡn cô, lạm dụng cô, và thậm chí giết cô theo bất kỳ cách nào hắn thích.
Cô không biết chính xác thời gian giao dịch của chúng, nhưng hẳn sẽ không nên nhanh như vậy.

Xương cốt của cô chưa hoàn toàn lành lặn, các bộ phận bị lỗi sẽ làm giảm giá cô rất nhiều, đó là một việc kinh doanh mà chúng sẽ không làm.
Điều này cho thấy cô vẫn còn thời gian để tìm cách trốn thoát.
Tô Dao nghĩ đến Trần Ngân Hà, mỗi ngày cô đều hối hận.

Lẽ ra cô không nên gọi cho anh cuộc gọi cuối cùng đó.

Cô vốn nghĩ rằng mình đã thắng trong cuộc chiến với bốn tên côn đồ kia và thoát khỏi nguy hiểm, mới nói với anh nỗi đau trên cơ thể mình.
Bất ngờ vài tên côn đồ lao ra, cô chỉ có thể bị bắt đi.
Chắc lúc này anh đang rất khó chịu và đau khổ, anh sẽ nghĩ đến những gì cô nói với anh, chảy rất nhiều máu, xương trên người bị gãy, sắp chết vì đau đớn.
Cô còn nghĩ cứ để anh cả ngày lo lắng cho cô cũng tốt, anh sẽ không có thời gian ăn mặc đẹp ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.
Tô Dao tính toán, đã khoảng năm mươi ngày kể từ khi cô bị bắt cóc.
Cô nằm nghiêng, nhìn những vì sao trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Chỉ cần nghĩ rằng ánh sao cũng sẽ chiếu vào anh như thế, cô cảm thấy gần anh đến mức có thể nhìn thấy anh ngay khi vừa mở mắt.
*****
Sáng sớm hôm sau, Tô Dao rời giường.
Quần áo ban đầu trên người cô đã sớm không mặc được, quần áo mới bọn chúng chuẩn bị cho cô đã chất đầy cả tủ quần áo.

Tất cả đều là váy dài thuần một màu, giày bệt và giày cao gót, bộ nào mặc vào cũng rất khó hành động.
Các loại vải sang trọng, đường may tinh xảo, từng chiếc đều được đo ni đóng giày, thậm chí một số còn được đính đá quý.
Chúng đã chi nhiều tiền cho cô, chúng sẽ không để cô trốn thoát dễ dàng.
Tô Dao nhớ lại trong tâm trí cô các lính canh ở lâu đài này, hai người ở cửa trước, hai người ở cửa sau, và hai người tuần tra gần đó, tất cả đều được luân phiên hai giờ một lần.
Tô Dao định trèo ra ngoài cửa sổ khi hai tên tuần tra vác súng thay đổi người canh gác, sau đó nhảy xuống hàng rào.
Ăn xong bữa sáng đợi người giúp việc Philippines dọn phòng đi ra ngoài, Tô Dao ngồi ở trên ghế cạnh cửa sổ giả bộ đọc sách, đến giờ, dư quang cô nhìn thấy hai tên tuần tra đang chuẩn bị thay đổi người canh gác.
Cầm cái nĩa vàng đã giấu từ trước, cô trèo lên cửa sổ, giẫm lên bức phù điêu trên tường, dựa vào vách tường, từng bước đi lần theo bức tường.
Căn phòng cô đang ở trên tầng ba, một dãy phòng bên cạnh cô đều là những người đã từng bị bắt cóc giống như cô.
Tô Dao đi ngang qua cửa sổ, nghe thấy tiếng khóc từ bên trong, liền liếc nhìn vào cửa sổ.


Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang ngồi bên giường thấp giọng nức nở, có vẻ như anh ta vừa bị bắt cóc, không thể chấp nhận được tình cảnh trước mắt.
Ngoài ra, trong phòng còn có một người da vàng tóc đen, đối phương đã nhìn thấy cô.
Nhiều người ở các nước châu Á như Nhật Bản, Hàn Quốc cũng có nước da vàng, tóc đen, Tô Dao có thể chắc chắn đối phương là người Trung Quốc, ánh mắt hiền lành và chân chất quen thuộc chỉ có con cháu rồng mới có được.
Đó là một người đàn ông, có lẽ gọi cậu là thiếu niên sẽ thích hợp hơn.
Cậu ta trông còn rất trẻ, thậm chí chưa đến tuổi đôi mươi, với đôi mắt đen và mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, và một nốt ruồi lệ trên khóe mắt trái, đẹp một cách đáng kinh ngạc.
Tô Dao còn tưởng rằng cậu ta cũng bị bắt cóc, nhìn thấy cậu ta cầm ly sữa ngồi bên giường người đàn ông đang khóc, liền đoán cậu ta là nhân viên ở đây, giống như người giúp việc Philippines trong phòng của cô, là người chịu trách nhiệm chăm sóc mọi người.
Thiếu niên nhìn Tô Dao, lắc đầu với cô, tiếp tục cúi đầu chăm sóc người đàn ông tóc vàng.
Tô Dao hiểu cậu thiếu niên hẳn là đang thuyết phục cô đừng tiếp tục trốn ra ngoài.
Cô sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát, tiếp tục bước về phía trước.
Các lính canh tuần tra đã thay đổi vị trí.

Tô Dao nhảy lên hàng rào, giấu mình trong cành lá hoa tường vi rậm rạp trên hàng rào, khi hai tên canh gác quay đầu vòng ra sau lâu đài, Tô Dao chuẩn bị nhảy xuống hàng rào, lúc vào cô đã để ý, đối diện là một khu rừng.
Chỉ cần cô có thể thuận lợi lặng lẽ chui vào rừng cây, cô nhất định sẽ có thể chạy thoát.
Vừa định nhảy xuống, cô nhìn thấy tám chín con chó so với người còn cao hơn đang đi loanh quanh dưới góc tường.

Những con chó không thể nhìn thấy từ góc độ phòng của cô, tình huống này cô không đoán trước được.
Không đúng, Tô Dao lợi dụng người tuần tra quay đầu lại, ló đầu liếc nhìn dưới tường, những con chó này sao không sủa?
Sau đó cô mới thấy rõ ràng đây hoàn toàn không phải là chó, mà là sói!
Bầy sói đã phát hiện ra cô, chúng ngóc đầu lên nhìn cô lộ ra hàm răng sắc nhọn, một số con đang cố gắng trèo lên tường.
Mỗi con sói này đều rất gầy, bụng phẳng lì như thể đã mấy bữa không ăn.
Tô Dao không nghi ngờ gì nếu vừa rồi trực tiếp nhảy xuống, cô sẽ bị bầy sói xé xác trước khi lực lượng tuần tra có thể bắt được cô.
Nghĩ đến chàng trai Trung Quốc mà cô nhìn thấy vừa rồi, cậu ta lắc đầu bảo cô nếu trốn thoát sẽ gặp nguy hiểm, cô nên từ bỏ.
Tô Dao chưa kịp rút lui khỏi bụi hoa tường vi thì người bảo vệ tuần tra đã nhận thấy sự kỳ lạ của bầy sói bèn chĩa súng vào cô.
Tô Dao giơ tay, ra khỏi bụi hoa tường vi, đưa tay chịu trói.
Cô không quan tâm đến việc bị bắt trở lại, cô chắc chắn rằng chúng sẽ không muốn giết cô, chỉ cần chúng không giết cô, cô sẽ có thể trốn thoát.
Lần này cô không tính là đi tay không, cô đã tìm được một người bạn đồng minh, tìm hiểu tình hình thực tế của những tên lính canh, đồng thời cung cấp kinh nghiệm và bài học cho lần trốn thoát tiếp theo.
Các lính canh đã chĩa súng vào cô và dẫn cô vào một căn phòng.
Căn phòng này giống như một nơi hành quyết, có một cái giường ở giữa, cái giường buộc dây đai cố định, bên cạnh giường có nhiều dụng cụ khác nhau, hai bên giá treo đủ loại dụng cụ rợn người, kẹp gắp than, kéo rút móng, kim tiêm, roi da, v.v.
Tên thủ vệ nói một vài từ bằng tiếng Anh, nhưng Tô Dao không hiểu, đứng yên tại chỗ.
Ngay sau đó hai tên thủ vệ đã đi ra ngoài, một người đàn ông da đen có thể nói tiếng Trung Quốc lại bước vào.
Người da đen đưa tay về phía Tô Dao: "Xin chào, Tô tiểu thư, tôi tên là Jessini.

Cô có thể gọi tôi là Tiểu Kiệt."
Tô Dao liếc nhìn bàn tay đang vươn ra của Jessini rồi nghiêng đầu kinh tởm, thể hiện tư thế không khoan nhượng của cô.
Jessini rút tay về, trên mặt không có một chút ngượng ngùng, trong mắt vẫn là nụ cười ấm áp: "Tô tiểu thư, cô là 'hàng hóa' quan trọng nhất của chúng tôi đây, là Queen của chúng tôi, không thể xuất hiện sai lầm nhất."
Tô Dao nhìn Jessini, đối phương có công phu không hề nhỏ.

Xương sườn của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cô không thể đánh bại hắn trong tình trạng hiện tại.
Ngay cả khi cô đánh bại hắn, vẫn có một số lính canh với súng ở bên ngoài, một đàn sói đói, cô tạm thời không thể trốn thoát.
Cô không biết người đàn ông tên Jessini này chiếm vị trí gì trong băng nhóm này, nếu bị bắt cóc chỉ cần cô rời đi an toàn là đủ, không thể mạo hiểm và lên kế hoạch tìm cơ hội khác.
Tô Dao bước tới cái giá xếp đầy dụng cụ tra tấn: "Các người đưa tôi đến đây, nhất định không phải để tôi thưởng thức những dụng cụ tra tấn này.

Còn có việc gì, nhanh lên, tôi phải về đọc sách."
Jessini muốn nói gì liền bị Tô Dao cắt ngang: "Đừng nói lời vô nghĩa."
Jessini cười cười, giơ ngón tay cái với Tô Dao: "Không hổ là cảnh sát, so với mặt hàng khác thú vị hơn.

Thảo nào bọn họ thích cô như vậy."
Tô Dao cau mày: "Bọn họ?"
Jessini không trả lời, gọi hai người vào, nói với Tô Dao bằng một giọng nhẹ nhàng: "Cô đẹp quá, nếu để lại sẹo thì sẽ khó coi, không cho cô chút giáo huấn thì không nghe lời, cô hãy ngồi vào ghế điện ở đây..."
Tô Dao có thể nhìn ra chúng muốn khiến cô bị điện giật.
Cô được đặt trên ghế điện trước họng súng, Jessini nhấn nút, cổng xung kích bắt đầu phóng điện.
Cơ thể Tô Dao lập tức co thắt lại, toàn thân tê liệt, không thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, sau đó các cơ bắt đầu co thắt, xương cốt thi nhau kéo vào nhau.

Cơn đau dữ dội khiến cô gần như cắn chặt răng mình.
Jessini dừng lại: "Không sao đâu, nếu cảm thấy đau, có thể kêu lên, thật tuyệt."
Tinh thần Tô Dao bắt đầu xuất hiện hoảng hốt, khi định thần lại, lạnh lùng liếc nhìn Jessini một cái: "Biến thái."
Jessini lại bấm nút: "Cô phải ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ngày trọng đại đó, đó là nhiệm vụ của cô.


Còn muốn trốn đi không?"
Cảm giác như bị điện giật lại xuất hiện, Tô Dao vẫn cắn chặt răng, dùng ánh mắt nói cho Jessini câu trả lời, chỉ cần bọn chúng không giết cô thì cô sẽ bỏ trốn.
Jessini mỉm cười: "Không sao em yêu, em sẽ không dám và sẽ không nghĩ đến việc chạy trốn sau một vài cơn sốc điện nữa."
Tô Dao biết loại liệu pháp sốc điện này liên kết một phản ứng hành vi nhất định của người bị điện giật.

Một khi hành vi đó xảy ra hoặc xảy ra trong tưởng tượng, cô sẽ bị điện giật.

Quá nhiều lần, con người sẽ trở nên chán ghét hành vi của chính họ.
Đây là sự kiểm soát kép đối với mức độ thể chất và tinh thần của một người.
Di chứng để lại cũng rất rõ ràng, nó sẽ ảnh hưởng đến chức năng nhận thức của con người và khiến trí nhớ của con người ngày càng giảm sút.
Một cú sốc điện khác xảy ra.

Sau cơn đau quá lớn, Tô Dao rơi vào trạng thái hôn mê ngắn và cô không hề kêu lên một tiếng nào trong toàn bộ lần bị điện giật.
Jessini nhìn người phụ nữ trên ghế điện, thật là một đứa cứng đầu, nhưng không sao, không ai có thể thoát khỏi khống chế tinh thần của bọn chúng, điện giật cũng chỉ là một giọt nước trong xô thôi.
...
Lúc Tô Dao tỉnh lại đã là buổi chiều, điện giật khiến cô buồn nôn và chóng mặt, não trống rỗng như bị moi ra.
Cô ngồi bên giường một lúc dần lấy lại được sự minh mẫn.
Trong đầu cô bắt đầu không ngừng nghĩ về Trần Ngân Hà, cô không thể quên anh, dù chỉ trong một thời gian ngắn, nếu quên anh, cô sẽ không trốn khỏi đây mà nghĩ đến cái chết.
Cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bắt đầu thực hiện kế hoạch bỏ trốn cho riêng mình trong thời gian tiếp theo.
Cô phải cẩn thận để không bị chúng bắt nữa, cô ghét việc chúng dùng điện giật đối phó với cô, ghét việc chúng xóa bỏ mong muốn của cô về Trần Ngân Hà khỏi trí nhớ và ý chí của cô.
Nơi này hoàn toàn không đóng cửa, ngày nào cũng có người đến giao hàng, có lẽ cô có thể lợi dụng cơ hội này để trốn đi, giống như Trần Ngân Hà lén đưa con mèo con ra ngoài bằng xe tải giao cà rốt vậy.
4 giờ 30 phút chiều, Tô Dao nhìn thấy một chiếc xe với rau quả tươi từ cửa sau đi vào.
Cô không hành động ngay lập tức, cẩn thận quan sát quá trình bàn giao và vận hành của họ, rồi âm thầm ghi lại trong đầu.
Đồng thời, cô bắt đầu tìm cách liên lạc với chàng trai người Hoa có ý tốt với cô, cô cần sự giúp đỡ của cậu ta, muốn đưa cậu ta cùng trốn khỏi đây.
Bữa sáng và bữa trưa được ăn trong phòng của mỗi người, bữa tối được phục vụ trong nhà hàng ở tầng một.
Phòng ăn rất lớn, có một chiếc bàn dài trải vải lanh thêu hoa, những chân nến được tạo hình tinh xảo.
Tô Dao thường ăn tối trong phòng vì chấn thương xương, đây là lần đầu tiên cô ăn ở nhà hàng.
Cô nhanh chóng nhìn thấy thiếu niên người Trung Quốc đang giúp người đàn ông tóc vàng mắt xanh cắt miếng bít tết, lông mày rũ xuống, giống như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh vẫn không thể chấp nhận sự thật mình bị bắt cóc, anh ta mất bình tĩnh và không chịu ăn, ném dao kéo và miếng bít tết xuống đất.
Thiếu niên cúi xuống cẩn thận dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất.
Tô Dao lặng lẽ đi tới, lặng lẽ ném xuống đất một mảnh giấy nhỏ.
Cô tìm một chỗ trống và ngồi xuống, ngay sau đó một người giúp việc mang bữa ăn đến, bít tết, salad rau xanh, bánh mì và bánh quy.
Tô Dao không thích loại đồ ăn này, cô chỉ muốn ăn món gà nướng tiêu mây mà Trần Ngân Hà làm cho cô, cũng như rau củ và mì thịt heo thái nhỏ.

Cô vừa ăn vài miếng bánh mì để no bụng, vừa lén quan sát cậu thiếu niên Trung Quốc.
Cậu ta nhìn thấy mảnh giấy cô để lại cho mình, nhặt nó lên nhưng không mở ra, ném vào thùng rác cùng với thức ăn trên đất, thậm chí không thèm nhìn cô.
Tất cả những người hầu ở đây đều không nói được, người duy nhất có thể nói là quản gia, bảo vệ và "hàng hóa" đã bị bắt cóc như cô.
Tô Dao nhìn quanh, hầu hết những người bị bắt cóc là phụ nữ trẻ, trong số đó có bốn hoặc năm người đàn ông.
Họ không biết nhau, ngôn ngữ cũng bất đồng, ngoại trừ một số người có thể nói tiếng Anh đang thấp giọng nói chuyện, những người khác đều im lặng ăn.
Sau bữa tối, họ được phép đi dạo trong sân trong ba mươi phút.
Hầu hết mọi người đã quen với cuộc sống này, không có ý định trốn thoát, chỉ có người đàn ông tóc vàng mắt xanh đến muộn vẫn cố gắng chạy thoát và bị bảo vệ ở cửa dùng súng chĩa vào ép trở về.
Sau đó Jessini xuất hiện và đưa anh ta vào phòng tra tấn.
Tô Dao đi đến bên cạnh thiếu niên Trung Quốc, thì thầm nói "cảm ơn" trong khi giả vờ thưởng thức những bông hoa.
Cậu thiếu niên dường như không nghe thấy, đứng khoanh tay rũ mi.
Tô Dao nghi ngờ không những cậu ta không nói được mà lỗ tai cũng bị những người đó làm cho điếc.

Cô chỉ có thể giao tiếp với cậu ta bằng mắt, nhưng cậu ta không hề nhìn cô.
Cậu ta trông đẹp hơn những người đàn ông bị coi như hàng hóa, nhưng thân phận của cậu ta là một người hầu.

Tô Dao không biết cậu đã trải qua chuyện gì khiến đôi mắt xinh đẹp kia trở nên trống rỗng tê dại, không có một tia sáng ngời.
Rạng sáng ngày hôm đó, Tô Dao đang nằm trên giường liền nghe thấy bên ngoài "rầm" một tiếng, giống như tiếng vật nặng rơi từ trên cao xuống đất.
Có người nhảy khỏi tòa nhà, Tô Dao đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang nằm trên mặt đất, toàn thân nhuốm một màu máu đỏ tươi, giống như một đóa hoa nở rộ trong đêm đen.
Ngay sau đó, hai bảo vệ đến, xác nhận cái chết của người đàn ông, bỏ thi thể của anh ta vào một túi nhựa màu đen rồi mang anh ta ra ngoài.
Tô Dao nhìn chúng đưa những xác chết băng qua bãi cỏ, đi qua đài phun nước, và bước ra khỏi cổng lâu đài, sau đó chúng bị bao phủ trong bóng tối và không còn nhìn thấy được nữa.

Đối với "hàng hóa" chúng vất vả lựa chọn và bắt cóc đến đây, bọn chúng không có cũng không phải thực hiện biện pháp ngăn chặn tự sát chặt chẽ, có thể thấy "hàng hóa" đó là hàng không đạt chất lượng, không thể đưa lên bàn cân, nên không ngần ngại vứt bỏ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dao yêu cầu người hầu người Philippines gọi Jessini qua, nói rằng muốn đổi người hầu của mình và chỉ định chàng trai người Trung Quốc: "Tôi nhìn đồng hương của mình sẽ cảm thấy tốt hơn, không nghĩ tới việc bỏ trốn nữa, các người cũng tốn ít công sức."
Tưởng rằng sẽ phải nỗ lực rất nhiều để đạt được mục tiêu, nhưng Jessini đã đồng ý ngay lập tức: "Ở đây cô có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, cô là Queen, mọi người ở đây là vì phục vụ cô."
Tô Dao nở nụ cười: "Vậy nếu tôi bảo anh đi chết, anh có chết không?"
Jessini: "Vì tôi là người duy nhất ở đây có thể nói tiếng Trung, tôi khuyên cô không nên đưa ra yêu cầu như vậy vào lúc này."
Tô Dao: "Cút đi đi."
Jessini hơi cúi xuống: "Vâng."
Không lâu sau khi Jessini rời đi, chàng trai Trung Quốc bước vào.
Tô Dao đã xác nhận không có camera và máy nghe lén trong phòng, cô đóng cửa và cửa sổ, ra ký hiệu ngôn ngữ với chàng trai: "Chị cũng là người Trung Quốc."
Chàng trai trẻ ngước nhìn cô.
Tô Dao tiếp tục ra ký hiệu ngôn ngữ: "Chị yêu em."
Thiếu niên: "..."
Tô Dao không biết phải thể hiện bản thân như thế nào.

Trước đây cô đã từng gặp những người khiếm thính khi xử lý các vụ án, đã học được một chút ngôn ngữ ký hiệu, nhưng chỉ biết một chút da lông vỏ tỏi.
Cô ra hiệu với cậu bằng cả tay và chân, còn bên kia thì chỉ nhìn cô ngây người hồi lâu, có vẻ như ngôn ngữ cơ thể của cô không đủ chính xác.
Tô Dao mồ hôi nhễ nhại, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp giấy cùng một cái bút, trên giấy viết: "Em biết viết chữ không?"
Thiếu niên liếc cô một cái: "Em có thể nói chuyện."
Tô Dao: "..."
Cô thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi: "Em có nghe thấy tiếng không?"
Cậu thiếu niên gật đầu.
Tô Dao rót một cốc nước cho cậu, bảo cậu ngồi xuống nói chuyện: "Chị có chuyển một tờ giấy cho em trong nhà hàng.

Sao em lại phớt lờ chị? Em không muốn trốn khỏi đây sao?"
Thiếu niên không ngồi xuống, đứng ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Trốn không thoát đâu, không ai có thể trốn khỏi đây."
Cậu ta nhướng mắt nhìn cô, trên mặt rốt cục có một biểu cảm: "Chị rất nhanh sẽ chết ở nơi này, tất cả những người bị bắt ở đây đều sẽ chết."
Tô Dao đã biết rõ tình hình ở đây từ lời trần thuật của thiếu niên.
Nơi này thuộc về một băng nhóm tội phạm quốc tế, chúng tìm kiếm các ứng cử viên trên khắp thế giới, người bị nhìn trúng sẽ bị bắt và giam ở đây, chờ đợi cuộc đấu giá vào giữa mỗi năm.
Chúng có những điều kiện sàng lọc khắt khe đối với những người tham gia đấu giá, tất cả những ai tham gia đấu giá đều phải lấy đi một món "hàng hóa", họ có quyền sở hữu "hàng hóa" của mình, có thể tùy ý đùa bỡn, hành hạ và giết theo cách họ thích.
Khi bàn tay bê bết máu, họ sẽ trở thành một phần của nhóm tội phạm này, họ không những không trình báo mà còn cố gắng hết sức để được giữ ở đây.
Thiếu niên người Trung Quốc này là "hàng hóa" của năm ngoái, sở dĩ không chết là do được kẻ cầm đầu nhóm tội phạm này chụp ảnh lại.

Người được kẻ cầm đầu coi trọng không cần giết, lúc này cậu mới có thể sống sót.
Tô Dao hỏi: "Em đã thử trốn đi chưa?"
"Vô dụng, trong tay bọn chúng có súng, còn nuôi một bầy sói đói." Thiếu niên xắn tay áo chỉ vào một vết sẹo trên cánh tay trái, "Bị sói cắn."
Trên người cậu có vô số dấu vết vì chạy trốn: "Em đã thử hết thảy phương pháp đều không có tác dụng."
Tô Dao: "Chúng ta có thể cố gắng chạy trốn bằng chiếc xe vận chuyển hàng hóa."
Thiếu niên cúi người nhấc ống quần, trên cổ chân lộ ra vài vết sẹo rõ ràng: "Trên xe có năm con rắn, nhảy lên xe tương đương với tự chui đầu vào ổ rắn."
Tô Dao vẫn tràn đầy tự tin: "Ngồi vào ghế lái, chúng ta có thể cướp xe của bọn chúng đi."
Thiếu niên lắc đầu: "Có một quả bom.

Nếu chúng nhìn thấy chiếc xe bị lái đi, quả bom sẽ được kích nổ chỉ bằng một nút bấm."
Tô Dao không tin không thể làm gì: "Chúng ta có thể giấu dao và nĩa trong khi ăn rồi bắt giữ thủ lĩnh của họ làm con tin."
Thiếu niên: "Vết sẹo trên cổ Jessini là em để lại.

Chúng không quan tâm đến tính mạng của bất kỳ ai ở đây.

Cách này sẽ không hiệu quả."
Tô Dao: "Phóng hỏa, chúng ta có thể thoát ra trong khi ngọn lửa đang bùng phát."
Thiếu niên nhìn Tô Dao có chút thương hại: "Vật liệu xây dựng ở đây đều là loại chống cháy, ngay cả rèm che xung quanh bàn, đồ gỗ nội thất đều có lớp chống cháy."
Tô Dao đã nói ra một trăm lẻ tám kế hoạch chạy trốn, nhưng cậu thiếu niên đều lần lượt bác bỏ: "Vô dụng, không thể trốn thoát."
Tô Dao đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời, đang là ban ngày, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng cô cảm giác mình nhìn thấy ngân hà trong bầu trời đêm, ánh mắt sáng như tuyết, giọng nói trầm thấp chắc nịch: "Anh ấy vẫn đang đợi chị, chị phải trở về."
Tô Dao quay đầu nhìn chàng trai: "Có người đợi em về nhà không?"
Vẻ mặt của cậu sững lại một lúc, đôi mắt vô hồn trong giây lát, lông mày hơi nhăn lại, như thể cậu đang suy nghĩ điều gì đó.
Tô Dao có thể thấy đó là di chứng của điện giật, nhất thời không nghĩ tới người quan trọng nhất trong lòng mình.
Cô không muốn giống cậu.
Thiếu niên rốt cục nhớ ra: "Bà, bà đang ở nhà."
Tô Dao được biết cậu tên là Tô Tư Ngôn, năm nay 19 tuổi, bố mẹ mất sớm, cậu và bà nội sống nương tựa vào nhau.
Tô Dao nhìn vào mắt Tô Tư Ngôn: "Em có muốn trở về tìm bà không?"
Tô Tư Ngôn gật đầu, sau đó lại chậm rãi lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng: "Vô dụng, trốn không thoát."
Tô Dao chỉ tay về phía bên ngoài hàng rào: "Giết mấy con sói kia đã."
Tô Tư Ngôn nhìn nhìn, cười khổ: "Không thể nào." Tổng cộng có tám con sói, muốn âm thầm giết chúng mà không bị lính tuần tra phát hiện, thật giống như nằm mơ.
Đêm đó, bất chấp lời can ngăn của Tô Tư Ngôn, Tô Dao đã nhảy ra khỏi cửa sổ, bước lên tường theo lối thoát cuối cùng, kinh động đến bầy sói và lính canh tuần tra, lại bị đưa vào phòng tra tấn.
Jessini sốc điện cô một lần nữa.
Tô Dao tỉnh dậy trong phòng, mở mắt ra, nhìn ngọn đèn pha lê trên trần nhà, giật mình một hồi mới nhớ ra tại sao mình lại nằm ở đây.
Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà, cô gọi tên anh trong trái tim mình, không ngừng miêu tả sự xuất hiện của anh trong tâm trí.
Tô Tư Ngôn đứng bên giường lo lắng nhìn cô: "Không phải chị đã biết dưới tường có sói sao, sao lại muốn chạy trốn khỏi đó rồi bị điện giật làm gì?"

Nghe thấy từ "trốn", Tô Dao đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cúi người mò vào thùng rác, lau khóe môi, ngồi ở trên giường một hồi.
Cô bước xuống giường, đưa tay về phía Tô Tư Ngôn: "Chị đã lấy trộm thứ này từ phòng tra tấn.

Nó là loại thuốc gây mê dạng tiêm tự động có thể dùng để đối phó với lũ sói đó."
Sau đó, Tô Tư Ngôn mới biết rằng mục đích của Tô Dao không phải là trốn khỏi hàng rào, mà là vào phòng tra tấn để ăn trộm.
Tô Dao ánh mắt dần dần sáng lên: "Chúng ta có thể ném ống tiêm vào bầy sói khi lính tuần tra không ở trước mặt chúng ta, gây mê chúng, hạ đám sói rồi nhảy ra khỏi hàng rào chạy vào rừng cây trước khi lính canh quay lại, cứ tiếp tục chạy về phía trước, sẽ thoát được thôi."
Tô Tư Ngôn: "Nhưng chỉ có hai ống tiêm, có tám con sói ở đó."
Tô Dao cất ống tiêm đi: "Không sao, chị sẽ ăn trộm mỗi lần hai cái, bốn lần là có thể tích cóp đủ tám cái, còn ba lần nữa."
Tô Tư Ngôn: "Cuộc đấu giá sẽ được tổ chức sau mười ba ngày.

Nếu muốn trốn thoát phải đến kịp cuộc đấu giá, ba lần trong mười ba ngày.

Cơ thể của chị sẽ không thể chịu được cường độ của những cú sốc điện như vậy, và chị sẽ trở nên giống như em, thường xuyên không thể nhớ được những người thân yêu nhất của mình."
Vừa nhắc tới từ điện giật, thân thể Tô Tư Ngôn bắt đầu run rẩy không tự chủ được, thân thể, tinh thần lực đều bị đẩy lui, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi.
Tô Dao vỗ nhẹ vào lưng Tô Tư Ngôn và trấn an: "Đừng sợ, chị là cảnh sát, đến lúc đó em theo chị, chị nhất định có thể đưa em ra ngoài về nhà tìm bà."
Tô Tư Ngôn chỉ hơn Tô Tiến ba tuổi, là một đứa trẻ trong mắt Tô Dao.
Trong hai ngày tiếp theo, Tô Dao lại tìm cách bỏ trốn và bị Jessini đưa đến phòng tra tấn hai lần.
Sau lần bị điện giật thứ hai, Tô Dao tỉnh dậy, ngồi trên giường một lúc, suy nghĩ không biết mình là ai và ở đâu.
Suy giảm nhận thức do điện giật khiến não cô đờ đẫn như bị rỉ sét, phải mất một lúc mới nghĩ ra được một vấn đề nhỏ.
Cô không ngừng lặp lại trong miệng: "Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà."
Cho đến khi cái tên được lặp đi lặp lại nhiều lần, cô mới có thể nhớ người mình đang đọc là ai và tại sao cô cứ lặp đi lặp lại tên của anh.
Tô Dao hồi phục xuất thần: "Chỉ một lần nữa là thu thập đủ tám cái."
Tô Tư Ngôn lo lắng về trạng thái của Tô Dao: "Chị không thể đi được nữa."
Tô Dao nở nụ cười: "Không sao, chị có thể chịu được, đưa tờ giấy cho chị."
Tô Dao quyết định vẽ lại ngoại hình của Trần Ngân Hà, cô sợ rằng mình thực sự không thể nhớ ra anh.
Cô không biết vẽ, vẽ người như ma, cuối cùng lại vẽ một cây quyền trượng tiên để thay thế anh, bây giờ nên gọi là quyền trượng tiên.
Tô Dao hỏi Tô Tư Ngôn: "Em có định vẽ bà của em không?"
Tô Tư Ngôn lắc đầu: "Em không nhớ bà trông như thế nào nữa, em chỉ nhớ cây gậy mà bà thường dùng."
Tô Tư Ngôn vẽ lại chiếc nạng và nhớ lại: "Cây gậy của bà đánh rất đau.

Khi có người bắt nạt em, bà dùng gậy đánh người đó, vài cái đánh là có thể đuổi họ đi."
Tô Tư Ngôn cắn chặt môi, cố nén nước mắt: "Em muốn trở về tìm bà."
Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, sự trống rỗng và tê dại trong mắt cậu đã được thay thế bằng hy vọng, đôi mắt cậu sáng ngời như những vì sao sáng lên trong đêm đen: "Chị, em muốn trở về, chúng ta cùng về!"
Ngày hôm sau, Tô Tư Ngôn giả vờ trốn thoát và tự vào phòng tra tấn, sau khi tỉnh dậy, cậu vào phòng của Tô Dao và đưa cho cô hai ống tiêm: "Tám, tất cả đả đủ."
Người cậu tái mét, môi tím tái, trên cánh tay có dấu vết bị điện giật.

Cậu không phải là "hàng hóa" nữa, bọn chúng không quan tâm đến việc để lại sẹo trên người cậu nữa, xuống tay rất tàn nhẫn.
Tô Dao sờ đầu Tô Tư Ngôn: "Buổi tối chúng ta sẽ đi."
Khi màn đêm buông xuống, Tô Dao đứng bên cửa sổ, nhìn lên những vì sao trên bầu trời, thầm niệm tên Trần Ngân Hà, cô rất muốn quay lại tìm anh.
Khi đội tuần tra thay đổi cảnh vệ, Tô Dao dẫn Tô Tư Ngôn ra khỏi cửa sổ, trèo lên tường, ổn định tàn nhẫn thả tám ống tiêm thuốc mê vào cổ bầy sói, nhảy khỏi tường, chạy vào trong rừng cây gần đó.
Các lính canh tuần tra phát hiện bầy sói bị gây mê, nhận thấy có người chạy trốn, huýt còi triệu tập, dắt chó đi tìm, cầm súng và đuốc vào rừng.
Tô Dao và Tô Tư Ngôn tiếp tục chạy về phía trước, họ không thể dừng lại.
Không biết chạy được bao lâu, chân của Tô Dao bị phồng rộp, trên tay và chân có vài vết cắt do cành cây.

Thể lực của Tô Tư Nguyên cũng không được tốt, mệt đến nỗi đứng không vững, nhưng vẫn liều mạng chạy về phía trước.
Cuối cùng họ cũng ra khỏi khu rừng, chạy trên một con đường, nhìn thấy một trạm xăng nhỏ và một bốt điện thoại.
Tô Dao vui mừng nói: "Được cứu rồi!"
Cô nhấc máy, đặt ống nghe lên tai chuẩn bị thực hiện một cuộc gọi khẩn cấp quốc tế.
Cô chưa kịp bấm số điện thoại thì giọng nói của Jessini phát ra từ micro: "Nữ hoàng đáng yêu, sau khi chơi đùa bên ngoài gần như cả đêm, đã đến lúc trở về lâu đài rồi."
Tô Dao quay đầu lại và nhìn thấy một hàng súng nhắm vào đầu cô.
Cứ như vậy cuộc vượt ngục tiêu hao thể xác lẫn tinh thần quá mức lại được thực hiện thêm ba lần, họ chạy khắp bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc, lần nào cũng bị bọn chúng bắt về và bị điện giật.
Trí nhớ của Tô Dao càng ngày càng kém, cô thường không nhớ được mình muốn làm gì, thậm chí có lúc cô còn quên mất tên của Trần Ngân Hà, sau khi nhớ ra cô bắt đầu dùng tay đấm vào đầu mình, hận mình sao có thể quên tên anh.
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để trốn thoát nhưng vẫn bị bắt lại, cô bắt đầu cảm thấy thường xuyên mệt mỏi, từ sự tự tin ban đầu rồi dần dần tuyệt vọng.
Chạy trốn đã trở thành bản năng của cô, Tô Dao gắng hơi thở cuối cùng chạy trốn đến một bờ biển cùng Tô Tư Ngôn.
Lần này họ ở ngoài cả ngày lẫn đêm, Jessini không thể tìm thấy họ.
Tô Dao hào hứng nói: "Cuối cùng thì chúng ta cũng đã trốn thoát, đã trốn thoát!" Cuối cùng thì cô cũng có thể trở về với Trần Ngân Hà.
Tô Dao đưa Tô Tư Nguyên đi dọc bờ biển, sau khi đi bộ một lúc lâu, cô không thấy thuyền hay người qua lại, mà lại đi một vòng đến điểm xuất phát của bờ biển.
Trái tim Tô Dao chùng xuống, nỗi tuyệt vọng và bất lực vô cùng lớn ôm chặt lấy cổ cô, khiến cô gần như không thở được.
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra rằng nơi họ đang ở là một hòn đảo biệt lập, và mọi thứ trên đảo đều thuộc về băng nhóm tội phạm đó.
Trừ khi họ có cánh, nếu không họ hoàn toàn không thể thoát khỏi đây.
Cái gọi là lính canh chặt chẽ và không ngừng đuổi theo chỉ là Jessini đang chơi đùa với họ mà thôi.
Cố tình cho họ hy vọng và hủy hoại hy vọng của họ một cách tàn nhẫn cho đến khi nó đẩy họ vào nỗi tuyệt vọng nghẹt thở.
Tô Dao đứng trên bãi biển bật khóc: "Trần Ngân Hà, em đã rất cố gắng, nhưng em vẫn không thể trốn thoát.

Anh mau tới cứu em!"
Những con sóng mang giọng nói của cô đi xa, bán cầu phía bên kia bờ biển anh tỉnh dậy sau một cơn ác mộng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui