Ngô Thanh Đào lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Giám đốc Hứa, anh không biết gỡ thì ai biết?”
Hứa Gia Hải: “Đội phó Trần nhà mấy người.”
Mọi người vội vàng nhìn ngó xung quanh: “Đội phó Trần đâu, không phải đội phó Trần vẫn luôn ở thôn Liễu Hàà, sao lại không thấy đâu thế?”
“Mau gọi điện cho đội phó Trần!”
Hứa Gia Hải đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Lúc này, có lẽ cậu ấy đã lên đến đường cao tốc rồi.”
Ai mà ngờ được hung thủ lại chôn bom dưới đống xương này chứ? Hứa Gia Hải đã có mặt tại không biết bao nhiêu hiện trường, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy.
Tô Dao nhìn đồng hồ đếm giờ dưới chân, đúng vậy, bình thường hung thủ không có động cơ để chôn bom dưới mộ, nếu không chẳng lẽ lại đợi đến khi chỉ điểm hiện trường sẽ tự khiến bản thân mình nổ tung hay sao?
Vẻ mặt sững sờ của Tiêu Nghiêm Lan sau khi biết tin không phải là giả, chứng tỏ bà ta không hề hay biết.
Chỉ có bà ta và Lý Thư Bân biết được nơi chôn cái xác, nếu không phải bà ta chôn thì chắc chắn là người biết còn lại làm.
Tiêu Nghiêm Lan nhanh chóng nghĩ ra được vấn đề, có người muốn bà ta phải chết, muốn bà ta chết theo Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba, như vậy sẽ không còn bằng chứng nữa.
Để giữ mạng sống cho mình, Lý Thư Bân đã lên cả kế hoạch cho tính mạng của mẹ anh ta.
Nếu vụ án của Lương Tiểu Ninh vẫn luôn không bị lật lại, thì quả bom này sẽ luôn được chôn sâu trong lòng đất, không bao giờ phát nổ, một khi nó bị đào lên, cũng có nghĩa là có chuyện xảy ra.
Tô Dao thầm nghĩ, nếu cô đoán không lầm thì trong nhà của Tiêu Nghiêm Lan chắc chắn có giấu bằng chứng giả mạo ví dụ như một ống thuốc nổ có dấu vân tay của Tiêu Nghiêm Lan chẳng hạn.
Nụ cười và sự điên cuồng cuối cùng của Tiêu Nghiêm Lan có lẽ là do bà ta đã hiểu ra chuyện này, bất luận con trai có tính toán thế nào với mình, thì bà ta cũng cam tâm tình nguyện vì anh ta mà chết.
Tô Dao nhờ Giang Bất Phàm và Triệu Dương giúp mình đỡ Tiêu Nghiêm Lan để xem quả bom dưới chân: “Trước đây tôi có học qua một chút về mấy thứ này, để tôi thử gỡ xem sao, nếu trong ba phút không thể gỡ, thì mấy người hãy chạy đi, chạy càng xa càng tốt.”
Tô Dao giữ chân tại chỗ, nhận lấy tuốc nơ vít và kéo mà Ngô Thanh Đào đưa tới, mỉm cười với nhân viên giám định dấu vết già: “Chú có thể tận dụng thời gian này để gọi điện về cho gia đình.”
Ngô Thanh Đào suýt chút nữa thì bật khóc: “Đội trưởng Tô, chị đừng nói vậy, chắc chắn có thể gỡ.”
Trong lòng Tô Dao tự hiểu rõ năng lực của mình, khả năng cao là cô không thể gỡ, chẳng qua cũng chỉ là vật lộn trước khi chết mà thôi.
Nhân viên giám định dấu vết già lấy điện thoại ra, tín hiệu đứt quãng, gọi được cũng chẳng thể nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, ông đã ghi âm lại giọng nói của mình cho gia đình, sau đó đưa điện thoại cho Hứa Gia Hải: “Giám đốc Hứa, phiền anh chuyển nó cho vợ tôi.”
Nói xong, lại sờ sờ túi lấy ra hai con châu chấu bằng rơm, cùng đưa qua: “Cái này tôi vừa mua ở chân núi, con to cho con gái tôi, còn con nhỏ cho cháu ngoại tôi.”
Một viên cảnh sát khác không kìm được, hốc mắt nóng bừng, nước mắt cứ thế thi nhau trào ra.
Tô Dao vừa nghiên cứu quả bom vừa dành thời gian ngẫm nghĩ, nếu như cô chết sau ba phút nữa, thì sau khi cô chết ai sẽ là người thương sót cho cô, cô phải để lại vài lời cho người buồn đau vì cô.
Tô Dao: “Đào, mở ghi âm điện thoại.”
Ngô Thanh Đào vội vàng lấy điện thoại ra, vừa khóc vừa hét: “Chị Tô!”
Tô Dao ngẩng đầu cười với cô ấy: “Không sao, loại thiết bị nhỏ tầm thường này một phút là chị sẽ gỡ được, chị chỉ đề phòng ngộ nhỡ mà thôi.”
Tô Dao vừa mỉm cười với đồng đội, vừa âm thầm tự mắng bản thân, tại sao trước đây không học thêm một chút về kiến thức xử lý bom mìn, bây giờ thì hay rồi, sắp bị nổ máu thịt lẫn lộn thành đống tro tàn rồi.
Ngô Thanh Đào mở ghi âm trên điện thoại ra, Tô Dao nói: “Tiểu Tiến, cố gắng học hành, sau đó… Chị hoàn toàn không ghét em, nhớ chăm sóc ba mẹ thật tốt, kiếp sau đừng làm chị em ruột nữa, tạm biệt.”
Ngô Thanh Đào thấy Tô Dao dừng lại, nên cất điện thoại đi.
Tô Dao: “Chị còn chưa nói xong.”
Ngô Thanh Đào lại mở đoạn ghi âm mới đưa qua, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Chị Tô, chị nói đi.”
“Cục trưởng Khương, Cục trưởng phu nhân, đội trưởng Lục, Lục Tiểu Phán, tiểu Kỳ, Trưởng bộ phận Lưu và tất cả mọi người…” Tô Dao dừng lại một chút, sau đó thêm một cái tên: “Còn cả đội phó Trần nữa, hy vọng mọi người luôn khoẻ mạnh, phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn.
Được rồi Đào, có thể tắt ghi âm rồi.”
Tô Dao cúi đầu nhìn xuống quả bom, còn hai phút bốn mươi lăm giây, đây là thời gian cô còn được ở lại trần gian.
Hứa Gia Hải ngồi xổm bên cạnh miệng hố, lấy điện thoại ra: “Đội trưởng Tô, tôi chụp cho cô tấm ảnh.”
Tô Dao mỉm cười, vén lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên má: “Không cần, di ảnh dùng ảnh trên thẻ cảnh sát của tôi là được, tấm ảnh đó đẹp.”
Vốn dĩ Hứa Gia Hải muốn chụp lại để cho Trần Ngân Hà, coi như lưu lại cho anh làm kỷ niệm.
Sắc mặt Tô Dao vẫn bình tĩnh, chỉ có Hứa Gia Hải cùng nhân viên giám định dấu vết già ở gần là nhìn ra, cô hoàn toàn không thể gỡ được quả bom, chỉ dựa vào may mắn mà thôi.
Nhân viên giám định dấu vết già thở dài: “Tôi thì thôi, sống cũng khá lâu rồi, đội trưởng Tô, cô vẫn còn trẻ.”
Tô Dao mỉm cười: “Không sao, hai mươi năm sau lại làm nữ anh hùng.”
Hứa Gia Hải: “Cô không còn lời nào muốn nói với đội phó Trần nữa sao?”
Tô Dao lắc đầu: “Không có, cần nói vừa rồi đều đã nói, chúc anh ấy khoẻ mạnh.”
“Nếu cô chết rồi thì tôi còn cần khoẻ mạnh làm cái gì?” Phía sau truyền đến một giọng nói, ngữ điệu đùa cợt, lời nói cũng không nghiêm túc nhưng giọng điệu lại vô cùng trầm tĩnh: “Tránh ra hết cả đi.”
Ngô Thanh Đào quay đầu lại, nhìn thấy đội phó nhà mình, mừng đến quên cả khóc, nhanh chóng đưa tuốc nơ vít cùng kéo qua.
Trần Ngân Hà đứng bên miệng hố quan sát, Tô Dao vội vàng ngăn cản anh: “Nếu anh mà xuống dưới là không lên được nữa đâu đó.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh không cần thiết vì tôi mà liều mạng!”
Tô Dao nhìn thời gian trên đồng hồ hẹn giờ, chỉ còn lại hai phút, vừa rồi Hứa Gia Hải đã nói, cần ba phút mới gỡ được, không kịp thời gian nữa rồi.
Cô đứng dậy dùng sức đẩy Trần Ngân Hà ra sau, hét lên một tiếng trong bầu không khí sinh ly tử biệt: “Đừng có lo cho tôi, anh hãy sống thật tốt.”
Tiếng hét đã nâng bầu không khí tang thương đến mức cao trào, ngay cả một nam cảnh sát cũng bị cảm động đến bật khóc.
“Đội trưởng Tô.” nhân viên giám định dấu vết già nhặt quả bom hẹn giờ đưa cho Trần Ngân Hà, bất lực nhìn Tô Dao một cái: “Vở kịch kết thúc rồi, bơn bớt lại đi.”
Vốn dĩ quả bom không được bố trí cố định, chỉ có kíp nổ, gói thuốc nổ cùng mấy sợi dây, vừa hay có thể đưa lên trên miệng hố và Trần Ngân Hà hoàn toàn không cần phải nhảy xuống, mà anh cũng chẳng có ý định nhảy xuống dưới.
Tô Dao đỏ mặt khẽ ho một tiếng: “Đây chẳng phải là tôi đang lo anh ấy không biết quả bom này có thể mang lên trên để gỡ hay sao, ngộ nhỡ anh ấy mà nhảy xuống thì sẽ không kịp nữa rồi.”
Trần Ngân Hà cúi đầu nhìn xuống quả bom trên mặt đất.: “Công cụ không ổn.”
Ngô Thanh Đào lo lắng lắp bắp: “Vậy, vậy, vậy thì phải làm thế nào?”
Trần Ngân Hà vươn tay tháo chiếc kẹp tóc trên đầu Ngô Thanh Đào, tạo thành hình dạng như mong muốn, lại nhanh chóng lật tìm trong hộp đựng dụng cụ khám nghiệm dấu vết và dụng cụ pháp y, tìm ra một vài món đồ tiện dụng, cái nào không tiện thì sẽ cải tạo cho thành tiện.
Trong mắt Tô Dao, Trần Ngân Hà luôn là hình tượng cao quý, chỉ số IQ của anh rất cao, giá trị vũ lực của anh chỉ tăng lên khi ở trong trạng thái lưu manh, những lúc còn lại dường như đều không có.
Cho dù lúc này sắc mặt vẫn tái nhợt, đôi môi có chút tím tái, bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt, dường như ngay giây tiếp theo có thể ngất đi, nhưng đôi tay lại vô cùng linh hoạt.
Để giành giật với thời gian, các ngón tay của anh như biến thành dư ảnh.
Trần Ngân Hà cầm những công cụ đã cải tạo, bắt đầu gỡ bom.
Không có một âm thanh nào ngoại trừ tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền đến, mọi người đều sợ làm gián đoạn suy nghĩ của Trần Ngân Hà, nên không ai dám phát ra tiếng động.
“Loại thiết bị cấp thấp thế này cũng dám mang ra mà chẳng sợ mất mặt.” Tay Trần Ngân Hà không ngừng, nhưng miệng thì vẫn không quên giễu cợt: “Thật là sỉ nhục IQ của người khác.”
Tô Dao, người đã dùng mất sức của chín trâu hai hổ mà vẫn không gỡ được quả bom: “…” Đúng là cảm thấy xúc phạm mà.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, chóp mũi anh đổ mồ hôi, hơi thở rất nhẹ, ánh mắt hơi tối, đang hoàn toàn tập trung vào gỡ quả bom, đôi lông mày nhíu lại hết lần này tới lần khác.
Nói nhẹ nhàng đến thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là một quả bom thật, chỉ cần một chút sơ suất nhỏ thì nó sẽ phát nổ, ít nhất là bốn mạng người.
Con số trên bộ đếm thời gian không ngừng giảm dần, cứ thế cho đến khi chỉ còn chưa đầy hai mười giây, Tô Dao lên tiếng: “Nếu không được, thì anh mau nấp đi.”
Tiêu Nghiêm Lan có chết cũng chẳng hết tội, nhân viên giám định dấu vết già và cô thì không thể thoát nổi, không cần thiết phải kéo thêm Trần Ngân Hà theo.
Trần Ngân Hà ngước mắt nhìn Hứa Gia Hải một cái: “Đã dùng hết mấy phút rồi?”
Hứa Gia Hải: “Một phút năm mươi giây.”
“Tổng thời gian cần dùng là một phút năm mươi mốt giây.” Trần Ngân Hà vừa dứt lời thì cũng là lúc con số trên bộ đếm thời gian dừng lại, anh hừ một tiếng đầy khinh thường: “Nếu không phải do sức khoẻ của ông đây không tốt, thì chẳng cần lâu như vậy, nực cười.”
Nói xong, anh đứng dậy, ném dụng cụ trong tay ra phía sau rồi xoa xoa cổ tay.
Ngô Thanh Đào kêu lên một tiếng: “Đội phó Trần, anh ném dụng cụ trúng đầu em rồi.”
Nguy hiểm đã được giải quyết, cuối cùng thì bầu không khí tại hiện trường cũng không còn căng thẳng nữa, Tô Dao thở phào một hơi nhẹ nhõm, biết mạng của mình đã cướp lại được từ tay thần chết.
Nhân viên giám định dấu vết già ngồi xổm xuống, cùng một nhân viên giám định khác nâng xác của Lương Tiểu Ninh và con búp bê bao quanh cô ấy lên.
Tô Dao từ dưới hố nhảy lên, đi đến bên cạnh Trần Ngân Hà, lấy một tờ khăn giấy ra đưa cho anh: “Vất vả rồi.”
Trần Ngân Hà nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi, anh dựa vào thân cây cổ thụ bên cạnh nghỉ ngơi: “Vừa rồi sợ lắm phải không?”
Thực ra, Tô Dao không sợ chết, trong lúc buồn chán không có việc gì làm hoặc thời điểm bốc đồng, cô thường tự tưởng tượng ra cách chết của mình.
Cô sẽ chết khi làm nhiệm vụ, bị bắn chết, bị đâm chết, bị ô tô cán qua, chết đuối, chỉ có duy nhất là chưa từng thử nghĩ rằng bị sẽ chết trong một vụ nổ.
“Thật may là anh đã đến, nếu không tôi sẽ bị nổ tanh bành, cơ thể chia năm xẻ bảy không toàn thây, như vậy thì khó coi chết đi được.” Tô Dao nhận lấy chai nước suối Triệu Dương đưa tới, mở nắp, đưa đến miệng Trần Ngân Hà: “Tôi nợ anh một mạng.”
Nói ra thì hình như lúc nào cô cũng nợ anh, ba mươi vạn tệ mà anh đốt hôm qua còn chưa phân xử rõ ràng nữa kìa.
Trần Ngân Hà cầm lấy chai nước uống một ngụm, không muốn trả lời những câu như vậy của Tô Dao, dường như anh rất không thích cách cô vạch ra ranh giới với mình.
Tô Dao: “Vụ án này sẽ ghi công đầu cho anh, cái khác chưa tính đến, chỉ riêng việc gỡ bom đã cứu được ba mạng người rồi, trong đó có hai cảnh sát, sau này Cục nhất định sẽ có khen thưởng, điều này giúp ích rất nhiều cho việc thăng chức trong tương lai của anh.”
Trần Ngân Hà bắt chéo đôi chân dài, tựa lưng vào gốc cây: “Thăng chức thì thôi khỏi, chỉ cần sống tốt là được rồi.”
Tô Dao nghĩ đến những gì lần trước Cục trưởng Khương nói với mình, vụ án nằm vùng trước đó của Trần Ngân Hà dường như có một chút vấn đề trong lập trường chính trị, nói có người tận mắt chứng kiến anh để lọt lưới một con cá rất quan trọng, bên trên tổ chức vẫn đang điều tra, nếu việc này không được xử lý rõ ràng thì có lẽ con đường làm quan của cuộc đời anh cũng sẽ dừng lại tại đây.
Cô nghĩ, mình phải giúp anh, cô không thể để anh chịu cảnh ấm ức này.
Nhân viên giám định dấu vết già đi tới nói vài câu cảm ơn với Trần Ngân Hà, rồi tặng anh con châu chấu đan bằng rơm mình mua ở chân núi về làm quà kỉ niệm cho con gái và cháu ngoại, bảo anh cầm lấy chơi.
Trần Ngân Hà thuận tay ném cho Hứa Gia Hải: “Cầm lấy đem đi mà lừa phụ nữ, con gái đều thích những món đồ chơi nhỏ xinh này.”
Hứa Gia Hải thực sự nhận nó, anh ta bỏ con châu chấu vào hộp dụng cụ, rồi lại lấy trong hộp ra một ít thuốc bảo Trần Ngân Hà uống: “Sao không tặng châu chấu cho đội trưởng Tô?”
Trần Ngân Hà: “Cô ấy phải cõng tôi xuống núi, không có tay cầm.”
Lần này, Hứa Gia Hải không còn trêu chọc Trần Ngân Hà nữa, vừa rồi anh ta cho anh uống thuốc hạ sốt, anh ta biết hiện tại cơ thể anh yếu ớt đến mức nào: “Không phải cậu đã lên cao tốc rồi sao, nếu không quay lại thì lúc này có lẽ đã đến bệnh viện rồi.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Sao anh lại biết nơi chôn thi thể Lương Tiểu Ninh có vấn đề?”
Công tác khảo sát tại chỗ đã hoàn thành, tới đây sẽ có các chuyên gia bom mìn đến xử lý.
Cả nhóm thu dọn đồ nghề, chuẩn bị xuống núi, Tô Dao đứng lên trước người Trần Ngân Hà: “Lên, tôi cõng anh.”
Giang Bất Phàm đi tới: “Đội trưởng Tô, để em, dáng người đội phó Trần quá cao, chị không dễ cõng.”
Tiểu Vu kéo Giang Bất Phàm sang một bên, nhỏ giọng nói: “Việc của anh đấy à?”
Ngô Thanh Đảo: “Đúng thế, việc của anh đấy à?”
Tiểu Vu và Ngô Thanh Đào đập tay với nhau, họ đã đạt tới độ am hiểu ngầm trong việc hóng chuyện và chèo CP.
Tô Dao cõng Trần Ngân Hà, tiểu Vu và Ngô Thanh Đào đi ở hai bên bảo vệ, thi thoảng lại đỡ một tay.
“Trên cao tốc tôi đã gọi cho đội trưởng Lục, nói chuyện với anh ta vài câu về vụ án, đội trưởng Lục nói phát hiện ra máu ở con ốc trên cán dao mổ lợn vật chứng mà cô tìm thấy tại nhà Lý Thư Bân, sau khi xét nghiệm biết được máu đó là của Lương Tiểu Ninh.” Trần Ngân Hà nằm trên lưng Tô Dao: “Tôi sắp rơi rồi, đỡ tôi lên.”
Anh đã không còn sức để tự mình cử động nữa rồi.
“Nếu đã là vũ khí giết Lương Tiểu Ninh thì đáng lẽ Tiêu Nghiêm Lan nên xử lý nó càng sớm càng tốt mới đúng.
Có thể nói rằng bà ta là người tiết kiệm, không nỡ vứt đi, đợi đến khi sóng gió qua đi lại tiếp tục mang ra dùng.”
Giọng nói của Trần Ngân Hà mỗi lúc một nhỏ, chỉ nói vài câu anh cũng đã phải dùng hết sức lực của cơ thể: “Nhưng Lý Thư Bân thì sao, anh ta là một người thông minh, biết trước sau, khi phát hiện hung khí giết người còn ở trong nhà thì tại sao không lập tức xử lý giúp Tiêu Nghiêm Lan.”
“Lý do chỉ có một, anh ta đã lên kế hoạch từ sớm, một khi xảy ra chuyện gì đó anh ta sẽ đẩy Tiểu Nghiêm Lan ra, trong tình thế bắt buộc vì bản thân mình anh ta sẽ giết chết Tiêu Nghiêm Lan, nơi chôn cất Lương Tiểu Ninh là nơi tốt nhất để ra tay.” Giọng nói của Trần Ngân Hà càng ngày càng thấp, đến cuối cùng chỉ có mình Tô Dao nghe thấy anh nói: “Tôi… ngủ một lúc đã.”
Ngô Thanh Đào vừa gạt cành cây chắn trước mặt Tô Dao ra, vừa dùng tay quạt cho Trần Ngân Hà, trông thấy anh nhắm mắt: “Chị Tô, đội phó Trần ngủ rồi.”
Tô Dao nâng Trần Ngân Hà lên trên một chút: “Còn bao lâu nữa thì xuống đến chân núi?”
Giang Bất phàm quay đầu lại đáp: “Năm, sáu phút.”
Tô Dao: “Đi nhanh lên chút nữa.”
Trần Ngân Hà không ngủ, anh ngất đi rồi.
Người khác không biết, nhưng lưng Tô Dao đang áp sát vào ngực Trần Ngân Hà, cô cảm nhận được cơ thể anh đang rất nóng, nhiệt độ đó cao đến mức dường như muốn thiêu đốt cả lưng cô, nhưng đến một giọt mồ hôi cũng không có, cơ thể còn đang hơi run rẩy.
Bất cứ ai đã từng lên cơn sốt cao đều rõ, khi sốt sẽ không ra mồ hôi, cơ thể rét run chứng tỏ tình trạng đang rất tồi tệ.
Thuốc hạ sốt mà Hứa Gia Hải đưa cho Trần Ngân Hà uống không có tác dụng, nhiệt độ cơ thể anh vẫn đang tăng lên.
Bản thân cơ thể Trần Ngân Hà không có vấn đề gì về bệnh lý, mà là do hệ thống miễn dịch có vấn đề, sốt là khi các tế bào miễn dịch đang chống lại vi khuẩn và vi rút trong cơ thể.
Hệ thống miễn dịch của anh đã bị phá huỷ hoàn toàn, Tô Dao nghe Cục trưởng Khương nói, chỉ cần một con vi khuẩn cũng có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.
Xe y tế của bệnh viện tư nhân đang đỗ ở chân núi, Tô Dao đặt Trần Ngân Hà vào xe, giọng nói có chút run rẩy: “Bác sĩ, mau hạ sốt cho anh ấy.”
Hứa Gia Hải liếc nhìn thời gian: “Hai mươi phút trước cậu ấy có dùng một lần thuốc hạ sốt.”
Bác sĩ đi theo xe kiểm tra một lượt bên ngoài cơ thể Trần Ngân Hà, khẽ cau mày: “Hiện tại chỉ có thể hạ nhiệt vật lý cho anh ấy, cởi áo sơ mi của anh ấy ra, chú ý bảo đảm vô trùng sạch sẽ.”
Tô Dao đã nhảy xuống hố chôn thi thể Lương Tiểu Ninh ở trên núi, trên người, tay chân đều dính bùn, bác sĩ vừa chuẩn bị cồn và nước đá, vừa đưa cô một đôi găng tay vô trùng: “Cởi ra.”
Tô Dao bình tĩnh lại, đeo găng tay vào, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của Trần Ngân Hà.
Bác sĩ xử lý xong, lau mồ hôi trên trán: “Vốn dĩ chúng tôi khuyên anh ấy không nên từ cao tốc quay lại, nếu không lúc này đã đến bệnh viện rồi, nếu có lên cơn sốt cũng sẽ không sốt cao đến mức này.”
Hứa Gia Hải dựa vào cửa xe, thấy tình trạng sức khoẻ của Trần Ngân Hà không mấy lạc quan, giọng điệu ẩn ý không mấy tốt: “Cậu ấy đòi quay lại thì mấy người cho quay lại luôn à, trả cho mấy người bao nhiêu tiền như vậy mà đến một bệnh nhân cũng trông chừng không nổi.”
So với nhân viên giám định dấu vết già, Tiêu Nghiêm Lan thậm chí là Tô Dao, bọn họ có bị quả bom đó nổ chết hay không, thì Hứa Gia Hải chỉ quan tâm đến tính mạng của Trần Ngân Hà.
“Anh ấy còn kề dao phẫu thuật vào cổ tài xế, vậy có thể không nghe lời anh ấy bảo quay lại sao?” Bác sĩ theo xe và Hứa Gia Hải là bạn học cũ: “Được rồi lão Hứa, cứu người cấp bách, mau lên xe xuất phát thôi.”
“Cái đó, người đẹp, xe chỉ có thể trở thêm một người nữa thôi.”
Ý là bảo Tô Dao xuống xe, đổi cho Hứa Gia Hải lên.
Trước giờ việc Trần Ngân Hà nhập viện đều do Hứa Gia Hải lo liệu, vì vậy đương nhiên sẽ để anh ta lên xe đi cùng.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà sắc mặt tái nhợt nằm trên giường đẩy, quay đầu lại nói với Hứa Gia Hải: “Để tôi ở trong xe nhé.”
Hứa Gia Hải: “Vì cậu ấy đã cứu mạng cô nên cô cảm kích sao?”
Tô Dao không trả lời, bản thân cô cũng chẳng thể nói rõ.
Hứa Gia Hải đẩy cặp kính màu vàng lên, liếc nhìn Tô Dao một cái, dường như đang đánh giá yếu tố tình cảm trong câu nói này của cô.
Cuối cùng, Tô Dao cũng đã qua được cửa ải của Hứa Gia Hải, giành được quyền đi theo xe từ tay anh ta.
Hứa Gia Hải lấy trong túi một tờ giấy ra đưa cho bác sĩ: “Nếu cậu ấy không kiên trì về tới được bệnh viện, mà chết dọc đường thì trước khi cậu ấy chết nhớ bảo cậu ấy ấn dấu tay lên đây.”
Bác sĩ nhận lấy liếc nhìn một cái, suýt chút nữa bị tức đến bật cười: “Người ta đã sắp chết rồi, vậy mà anh còn suy tính kế thừa tài sản của người ta hả, rốt cuộc là anh có lương tâm không thế lão Hứa?”
Chỉ trông thấy trên tờ giấy có một dòng chữ lớn “100% tiền bạc và bất động sản đều để lại cho Hứa Gia Hải”.
Trần Ngân Hà như có thể nhìn thấy, anh khẽ cau mày.
Bác sĩ: “Xem này, xem này, người đang hôn mê cũng bị anh chọc tức đến tỉnh lại rồi đây này.”
Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: “Muốn sửa di chúc thì đừng chết.” Nói xong liền đóng cửa xe lại.
Tô Dao dùng khăn lông mềm mại bọc một túi nước đá đặt lên trán Trần Ngân Hà, tay còn lại dò xét động mạch dưới cổ anh, nóng đến mức khiến người ta phát hoảng: “Bác sĩ, hình như nhiệt độ cơ thể anh ấy vẫn đang tăng.”
Bác sĩ đo thân nhiệt cho Trần Ngân Hà, báo động màu đỏ trên nhiệt kế không ngừng nhấp nháy: “43°C, sốt quá cao.”
“Nhiệt độ này gần như đã là giới hạn mà cơ thể con người có thể chịu đựng.” Bác sĩ thở dài: “Suy nghĩ tích cực một chút, dù có thế nào cũng sẽ không thể tiếp tục tăng nữa, chỉ có thể hạ xuống.”
Ngay cả là người bình thường cũng không ít trường hợp bị viêm phổi, viêm màng não, sốt cao đột ngột ảnh hưởng đến não bộ, có thể gây tổn thương suốt đời.
Tô Dao không có cách nào suy nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Dân làng nghe tin đào được xương người trên núi, nên rất nhiều người túm tụm lại hóng chuyện.
Hầu hết đều tập trung bên cạnh xe cảnh sát, có người còn nhiệt tình đưa nước cho đồng chí cảnh sát, có người thì chỉ chỉ trỏ trỏ buôn chuyện về Tiêu Nghiêm Lan, kiểu người nào cũng có.
Cửa sổ xe y tế mở ra, xe tiến về phía trước, người dân trong thôn vây quanh hai bên hông xe, thò đầu nhìn vào trong.
“Người nằm bên trong có phải là cảnh sát không, sao lên núi có một chuyến mà bị hôn mê rồi, thể lực kém như vậy sao lại làm cảnh sát?”
“Đúng thế, chắc chắn là đi cửa sau vào rồi, thuế chúng ta đóng hàng năm vậy mà lại mang đi nuôi kiểu phế vật này sao?”
“Dào ôi, sao còn trừng mắt với người ta, nói cũng không cho nói.”
“Câm miệng.” Tô Dao phun ra một chữ với hai người đứng ngoài cửa sổ: “Biến.”
Hai người đó hoàn toàn không có chút ý thiện chí nào cả, thấy thái độ của Tô Dao, lại càng không biết nói lý, họ chỉ thẳng vào mặt Tô Dao, nói: “Số hiệu của cô là bao nhiêu, chúng tôi muốn khiếu nại, cảnh sát mà lại chửi người!”
“Số hiệu cảnh sát chứ gì?” Tô Dao đọc một lượt số hiệu của mình: “Đã nghe rõ chưa hả, nếu còn không rõ tôi sẽ nói lại lần nữa, còn nghe rõ rồi thì mau biến đi!”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà nằm trên giường đẩy với khuôn mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, cô biết hệ thống miễn dịch của cơ thể anh đã bị phá huỷ hoàn toàn thế nào, cũng biết nỗ lực và hy sinh của anh đã đổi lại được cái gì.
Nếu không nhờ anh tiến sâu vào hang cọp và lật đổ băng đảng khổng lồ trong thế giới ngầm thì đến hiện tại thành phố Nam An vẫn còn đang vô cùng hỗn loạn.
Nghiệm ngập, đánh đấm, nói không chừng mỗi một con đường của dân lao động, hay những người chồng, người con ham học đều bị bọn người xấu đó chiếm sạch rồi.
Cho dù bây giờ anh nằm trên giường chẳng thể cử động, cho dù cơ thể anh yếu ớt gió thổi cũng bay, thì anh vẫn là một cảnh sát tốt, không một ai có tư cách để nói anh là phế vật.
Nhìn thấy có tranh chấp, Ngô Thanh Đào sợ Tô Dao lại bị ai đó viết thư phê bình bắt trừ lương, nên vội vàng chạy tới: “Sao thế, chửi ai đó hả mấy người?”
Hai người kia vẫn tiếp tục ngoan cố: “Vừa rồi chúng tôi đã ghi âm cả rồi, cô ấy chửi người!”
Tô Dao: “Chửi cái đ!t mẹ… Bác tài, đi thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...