Chính miệng Lãnh Ngôn cũng đã thừa nhận phi tang chứng cứ Mạn Vân Nghi đẩy ngã Alley, lần này Phí Phí hạ quyết tâm báo thù, nhất định phải cho cô ta nếm quả đắng.
Rời khỏi bar, Phí Phí đến thẳng bệnh viện thăm Alley, lúc tới nơi không thấy bóng dáng Trần Vũ Huân đâu.
Phí Phí bước vào phòng bệnh, ném túi lên sofa rồi ngồi ngả nghiêng thở dài.
Alley nhìn bộ dạng chán đời của Phí Phí liền biết lại có chuyện không yên, cô ngồi tựa lưng ở đầu giường, mở lời hỏi: “Sao vậy, là chuyện liên quan ông chủ với cô gái kia à?”
Nhắc đến ánh mắt Phí Phí liền trở nên lạnh lẽo, cô siết chặt tay đấm vào thành ghế, đay nghiến nói: “Lần này, tự tay em sẽ diệt gọn bọn họ.”
Alley nghe xong chỉ biết lắc đầu thở dài, không cách nào có thể dùng lời nói để hình dung sự cứng đầu khó bảo này của Phí Phí.
Nhưng dù gì Phí Phí vẫn còn nhỏ tuổi, trải sự đời vẫn chưa nhiều, có những chuyện vẫn suy nghĩ rất vô tư.
Dù thế nào thì Alley cũng không muốn mọi chuyện ngày một tồi tệ hơn, muốn lay chuyển được sự cứng đầu của Phí Phí chỉ còn cách từ từ khuyên nhủ.
"Phí Phí, mày có biết...!mấy ngày nay Mai Khải Bằng rất thường xuyên lui tới.
Mày nghĩ thử xem, trước đây vợ chưa cưới anh ta chết có liên quan đến ông chủ, nếu lần này anh ta muốn giúp cô gái đó cũng đâu cần phải tìm đến Vũ Huân nài nỉ tha cho cô ta."
Nghe đến đây Phí Phí liền ngồi thẳng người dậy, biểu cảm cũng trở nên căng thẳng: "Thật sao?"
"Ừ." Alley gật đầu mạnh khẳng định, tiếp tục nói: "Chính vì lần này ông chủ không chịu giúp nữa nên anh ta phải tự mình tìm đến Vũ Huân."
Phí Phí suy nghĩ cẩn thận, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông.
Chẳng phải Lãnh Ngôn vẫn luôn kiên quyết bảo vệ Mạn Vân Nghi đó thôi, có thể chính vì ba người bọn họ biết chắc Trần Vũ Huân không dễ qua mặt nên mới tìm cách đàm phán, cùng chung tay bảo vệ cho Mạn Vân Nghi.
Càng nghĩ cơn bực tức trong Phí Phí càng dâng cao, cô thở mạnh một hơi, kiên quyết nói: "Mặc kệ bọn họ muốn gì, dám động vào chị, em nhất định đào mồ tổ tiên họ lên!"
Giải thích thế nào cũng vô ích, Alley chỉ còn có thể thở dài trong bất lực.
Trần Vũ Huân mua đồ ăn về cho Alley, lúc vào chạm mặt Phí Phí liền nhanh chóng nhướng nhẹ mày ra hiệu.
Phí Phí hiểu ý liền đứng dậy, cầm túi lên chuẩn bị ra về: “Chị, em về trước, mai em vào.”
“Ừ, đi đường cẩn thận đó.” Alley lo lắng dõi theo Phí Phí cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Trần Vũ Huân mở nắp cháo, dùng khăn tay lót bên dưới tô để giảm nóng, đặt cẩn thận vào tay Alley, cẩn thận dặn dò: “Em ăn trước đi, anh tiễn Phí Phí.”
Bên ngoài hành lang vắng người, Phí Phí ngồi ở dãy ghế chờ đợi, lát sau Trần Vũ Huân đi ra ngồi xuống cạnh.
Liếc nhìn mặt mày khó ở của Phí Phí, Trần Vũ Huân bật cười khẽ, hiểu ý hỏi: “Vẫn đang cay vụ Mạn Vân Nghi? Mà anh nói này, Lãnh Ngôn trong chuyện này bị kẹt giữa đã rất khó xử, em cũng đừng làm khó dễ cậu ấy nữa.”
Phí Phí ngạc nhiên tròn mắt nghiêng đầu lệch hẳn một bên nhìn chằm chằm vào Trần Vũ Huân dò xét, cô hoài nghi hỏi: “Anh...!điên rồi sao? Anh ta giấu bằng chứng Mạn Vân Nghi hại chị Alley, tức anh ta cũng là đồng phạm, tại sao anh lại bênh vực anh ta chứ?”
Trần Vũ Huân không vội đáp, chỉ nhếch môi cười ẩn ý: “Quả nhiên, không nên bắt trẻ con suy nghĩ như người lớn.”
Phí Phí vẫn nghệt mặt ra không cách nào hiểu được, Trần Vũ Huân trước sau đều điềm tĩnh, không nhanh không chậm tiếp lời: “Ngày mai anh sẽ đưa Lệ Á về Lạc Cảng, chuyện Mai Khải Bằng anh đã bàn bạc với Chấn Nam sắp xếp để Alice tiếp cận.
Cậu ấy ở chỗ anh ta vẫn chưa khai thác được tin quan trọng, lần này chúng ta dùng mỹ nhân kế, vừa moi thông tin, vừa kéo Mai Khải Bằng ra khỏi Mạn Vân Nghi.
Còn em, phải giữ Lãnh Ngôn, đợi khi Alice lấy được lòng tin của Mai Khải Bằng, Mạn Vân Nghi một mình trơ trọi, khi đó chúng ta trả thù vẫn chưa muộn.”
“Alice?” Phí Phí nghe nhắc đến tên cô gái này lập tức rùng mình, nếu so sánh thì Mạn Vân Nghi còn phải xách dép dài đường.
Alice là người đào tạo cùng đợt với Tiêu Chấn Nam, bề ngoài dịu dàng vô hại, thực chất là yêu tinh đội lốt thiên thần, mỗi lần Alice ra mặt làm nhiệm vụ thì y như rằng những gã đàn ông bị túm đến đồn cảnh sát không ai còn nguyên vẹn.
Lần này Mạn Vân Nghi tiêu chắc, Phí Phí nghĩ đến liền kích động, mặt mày u ám bừng sáng, nghĩ đến ngày dạy dỗ cho cô ta một trận nhớ đời, cô liền vui mừng phấn khởi.
Sau khi Phí Phí ra về, Trần Vũ Huân cũng quay lại phòng bệnh, anh đến bên cạnh ngồi lên giường, cầm lấy tô cháo vơi một nửa trên tay Alley đút cô ăn.
Alley nhìn dáng vẻ trầm tư của Trần Vũ Huân càng nóng lòng, cô lay tay anh, vội vàng hỏi: “Thế nào, anh khuyên Phí Phí được chưa?”
“Rồi, trẻ con mà, dễ giận cũng dễ dỗ, huống chi lần này người làm em bị thương Là kẻ địch của nó, không nổi giận mới lạ.”
Alley cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười nhẹ nhõm, thật lòng cô chưa từng có ý định mong muốn Phí Phí trả thù cho mình, ngược lại chỉ mong cô em gái nhỏ này sẽ bình an khi Mạn Vân Nghi vẫn còn lảng vảng gần bên.
Kể từ ngày Alley bị thương, Phí Phí mới ngủ ngon được một hôm, sáng dậy sớm cô gom tất cả quần áo và vật dụng cá nhân bỏ vào hành lý, kiểm tra cẩn thận không để sót bất cứ thứ gì ở lại.
Trước khi ra khỏi phòng, Phí Phí mở ngăn tủ đầu giường cầm theo bản thỏa thuận chuẩn bị kế hoạch đối phó với Lãnh Ngôn
Phí Phí vừa kéo hành lý ra khỏi cửa phòng liền chạm mặt Lãnh Ngôn, sắc mặt anh tối sầm nghiêm nghị: “Em muốn đi đâu?"
"Anh quên rồi sao? Bản thỏa thuận của chúng ta, điều đầu tiên có ghi rõ chị Alley sẽ được đảm bảo an toàn, anh phá vỡ thì tôi đương nhiên có quyền rời đây." Phí Phí tươi cười nói, cố tình đập mạnh bản thỏa thuận trong tay vào ngực anh như một hành động dằn mặt, nếu anh đã cương quyết bảo vệ Mạn Vân Nghi thì đồng nghĩ muốn đối đầu cô.
Bản thỏa thuận rơi xuống sàn nhà, tựa như tiếng lòng Lãnh Ngôn tan vỡ.
Suốt những ngày nay, thứ đối diện duy nhất với Lãnh Ngôn là sự lạnh nhạt của Phí Phí, anh cũng đã sớm đoán chuyện này xảy ra chỉ là sớm muộn.
Thế nhưng, Lãnh Ngôn sẽ không dùng cách nhẹ nhàng để lay chuyển Phí Phí, bởi anh biết sẽ không có tác dụng.
Không thể dùng nhu thắng cương, Lãnh Ngôn liền lấy đá chọi đá, dứt khoát ép buộc đến cùng: "Cho dù vậy, em cũng đừng hòng bước ra khỏi đây nửa bước."
"À..." Phí Phí cố ý kéo dài giọng, nhếch miệng cười mỉa mai: “Chơi chưa đủ sao?"
Đôi mày Lãnh Ngôn cau nhẹ, thái độ của Phí Phí càng khiến anh cảm thấy quyết định không đưa bằng chứng ra là đúng đắn.
Với tính tình của Phí Phí, cô xem trọng Alley như vậy, nếu biết thủ phạm, nói không chừng cô sẽ sống chết trả thù cho bằng được.
"Thật là thất trách quá." Thấy biểu cảm khó coi của Lãnh Ngôn, Phí Phí liền tự động cởi quần áo ngay trước cửa phòng, phút chốc cơ thể trần trụi đứng đối diện với Lãnh Ngôn, cô thản nhiên buông lời khiêu khích: “Chơi cho đã đi."
Bao nhiêu dồn nén pha lẫn tức giận, Lãnh Ngôn bất ngờ nhào đến, tay anh ghì vào ót Phí Phí hôn sâu, tay còn lại của anh vòng qua eo nhấc cô lên khỏi mặt sàn đi vào phòng.
Trên chiếc giường tròn màu đen, thân thể người đàn ông to lớn chuyển động không ngừng nghỉ, Phí Phí bị đè ép vẫn không có chút phản ứng, đôi tay bấu chặt ga giường sớm đã run rẩy.
Thấp thoáng ở cửa phòng, Mạn Vân Nghi kinh hãi nhìn Lãnh Ngôn đang dồn đến sức lực bên trong cơ thể Phí Phí.
Phí Phí nhếch môi ẩn ý, cố tình để những tiếng rên rỉ ái muội thoát ra khỏi cổ họng.
Mạn Vân Nghi hoảng loạn bật khóc bỏ chạy, ánh mắt Phí Phí hiện lên tia đắc ý, đều nhờ Lãnh Ngôn không đóng cửa mới có thể để cho Mạn Vân Nghi nhìn thấy cảnh kích thích này.
Trải qua bao nhiêu tiếng dày vò, Phí Phí mở mắt sau trận đày ải mệt mỏi, cơ thể Lãnh Ngôn vẫn còn áp sát người cô, chỉ cần cử động sẽ cọ xát vào nhau.
Bên tai cô, hô hấp Lãnh Ngôn rất đều, hơi nóng phả ra rất ấm áp, nhưng nó chẳng còn là thứ khiến Phí Phí có thể rung động.
Phí Phí nhấc tay Lãnh Ngôn ra khỏi người mình, anh lập tức siết chặt vòng tay, vùi đầu vào gáy cô thì thầm: “Bỏ qua chuyện này có được không?"
"Là Mạn Vân Nghi?" Phí Phí ảm đạm hỏi, duy nhất một câu vào trọng tâm vấn đề.
"Phải, dù sao cô ta cũng là con gái của bạn thân cha nuôi anh, anh không thể làm gì khác."
Chuyện này Phí Phí phải thừa nhận, nhưng nghĩ đến cô liền cảm thấy tức giận, bởi cảm xúc khi nghĩ đến việc Lãnh Ngôn bảo vệ Mạn Vân Nghi liền khiến cô nảy sinh thái độ tiêu cực: "Vậy nếu tối hôm đó người xảy ra chuyện là tôi, anh vẫn bỏ qua?"
"Phí Phí.
Nếu là em, anh nhất định giết cả nhà cô ta."
Phí Phí xoay người lại, Lãnh Ngôn chậm rãi mở mắt, cô mất kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ chị Alley không quan trọng?"
Lãnh Ngôn thở dài một hơi não nề, chậm rãi phân tích: "Trần Vũ Huân nắm trong tay được chứng cứ, mọi thứ chắc chắn sẽ rùm beng lên, lúc đó không chỉ có mỗi gia đình Mạn Vân Nghi đổ máu mà còn kéo theo những người khác, bao gồm cả anh và Mai Khải Bằng."
Lời này của Lãnh Ngôn nói cũng không sai, Trần Vũ Huân hiện tại nắm quyền ở khu chợ đen, quyền lực nhất định không nhỏ, chọc điên anh ta hệ lụy khó lường.
Xem như lần này xui xẻo, thời gian vẫn còn dài, đích thân Phí Phí sẽ dạy cho Mạn Vân Nghi một bài học nhớ đời.
Thấy Phí Phí trầm tư, Lãnh Ngôn liền lên tiếng dò hỏi: "Chúng ta bỏ qua chuyện này được không?"
"Ừm." Phí Phí hờ hững đáp, Lãnh Ngôn liền ôm chặt lấy cô.
Biểu cảm Phí Phí hiện lên sự lạnh lẽo, chuyện Mạn Vân Nghi cố tình hại cô kéo theo Alley, cô ta còn chưa tạ lỗi, cộng thêm chuyện Lãnh Ngôn sau lưng cô đồng ý để Mạn Vân Nghi ở bên cạnh mà muốn cô bỏ qua một cách dễ dàng như vậy, không thể nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...