Sắc mặt Mạn Vân Nghi lập tức tối sầm xuống khi nhìn thấy hình xăm trên tay Phí Phí, nghĩ đến đó là hình xăm đôi cô ta tức đến tim đập tay run đánh mất vẻ thanh lịch vốn có.
Ngay lúc đó Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng vừa dựng lều xong, chuẩn bị công tác nấu bữa tối.
Mai Khải Bằng bắt tay vào nhóm than nướng thịt, tay làm miệng hoạt động liên miên: “Lần này tôi sẽ cho các người thấy thiên tài thịt nướng là như thế nào."
Phí Phí ngồi ở bậc đá lớn đối diện lều, nghe Mai Khải Bằng nói liền cảm thấy buồn cười, trông bình thường anh ta có vẻ ăn chơi nhưng làm nhiều việc cũng rất ra trò.
Sắp xếp bên trong lều xong, Lãnh Ngôn bước ra đi thẳng đến ngồi chổm trước mặt Phí Phí, một tay đỡ sau lưng cô, đưa chai nước suối đã được mở nắp sẵn cho cô uống, lo lắng hỏi han: "Mệt lắm sao?"
"Không có." Phí Phí cầm chai nước uống nước, lơ đễnh lắc đầu.
"Vậy sao sắc mặt em lại kém đến như vậy?"
"Chắc là Phí Phí đi đường xa, chưa kịp nghỉ ngơi nên mệt." Mạn Vân Nghi chen ngang, ngồi xuống ở bậc đá bên cạnh Phí Phí cách đó nửa sải tay.
Lãnh Ngôn không để ý đến Mạn Vân Nghi, mọi sự tập trung đều đặt ở Phí Phí: "Em có muốn ngủ một chút không?"
Cách Lãnh Ngôn nắm lấy bàn tay Phí Phí vô cùng trân trọng, sự ân cần này của anh khiến cô đột nhiên trở nên chán ghét.
"Nè, ăn thử đi." Mai Khải Bằng mang mấy xiên thịt được nướng chín đến, nhiệt tình mời mọc.
Nhìn những miếng thịt dài ngoằn, Phí Phí tự động nhớ đến nội tạng ở khách sạn nơi diễn ra màn đấu giá vô nhân đức.
Cô vội quay mặt đi hướng khác, cơn buồn nôn dâng đến cổ họng.
"Phí Phí, sao vậy, không dở đâu." Mai Khải Bằng không hay biết sự tình, liên tục đưa những xiên thịt đến gần Phí Phí khi thấy vẻ mặt cô không thích.
Lãnh Ngôn đương nhiên hiểu phản ứng này của Phí Phí, anh thẳng tay đẩy Mai Khải Bằng ra chỗ khác.
Mai Khải Bằng bày ra dáng vẻ vô tội, đành đưa hết những xiên thịt trong tay cho Mạn Vân Nghi.
Mạn Vân Nghi căng thẳng tột độ nhìn Phí Phí rồi nhìn xuống bụng cô, giờ thì cô ta không những chỉ sợ Lãnh Ngôn giao trái tim và thể xác cho Phí Phí, mà còn sợ cô sẽ lợi dụng tìm cách có con để trói buộc anh cả đời.
Trên bầu trời là ánh trăng sáng, bên dưới là ánh sáng của đốm lửa cháy đỏ, bao quanh là núi non cây cỏ um tùm, phía dưới núi lấp lánh nhờ đèn phát ra của những ngôi nhà dân.
Bên hông lều, cả bốn ngồi cùng ăn tối trước ngọn lửa đang phừng phực cháy, khung cảnh cô tịch cũng được sưởi ấm.
Giữa lúc ăn, Mai Khải Bằng cắn một miếng thịt thưởng thức, cất tiếng hỏi: "Ngôn, sáng sớm ra sao mặt mũi khó coi vậy?"
Lãnh Ngôn xoay đầu nhìn Phí Phí bên cạnh, thản nhiên đáp: "Thiếu hơi."
Lời Lãnh Ngôn nói ra dứt khoát, nhanh gọn, không chút chần chừ.
Phí Phí không nhịn được cười lạnh trong lòng, đêm qua ngủ cùng Mạn Vân Nghi mà vẫn nhớ đến cô? Nếu tối qua có cô, Lãnh Ngôn sẽ giống như lúc trước rủ cô cùng anh và cô ta hưởng thụ?
Nghe câu trả lời của Lãnh Ngôn, Mai Khải Bằng nhăn mặt chê bai: "Biến thái!"
Mạn Vân Nghi khó chịu ra mặt, Lãnh Ngôn ngủ với cô ta nhưng nhớ đến Phí Phí? Thái độ hờ hững của cả ngày hôm nay đã quá rõ ràng, nếu không phải vì lỡ bước nên cảm thấy có lỗi với Phí Phí thì cũng chỉ là có qua có lại thỏa mãn dục vọng với Mạn Vân Nghi, nhưng dù là ở trường hợp nào thì cuối cùng anh cũng chỉ hướng về Phí Phí.
Từ lúc Phí Phí đến đây, biểu cảm lúc nào cũng thẫn thờ, không nói không rằng, trong khi trước đó cô đã mở lòng chào đón tình cảm của Lãnh Ngôn.
Không muốn tiếp tục đoán mò tâm tư con gái, Lãnh Ngôn quay sang dò hỏi Phí Phí đã yên lặng suốt buổi: "Hôm qua ở viện phúc lợi, có gì vui không?"
"Vui, trẻ con hay bày nhiều trò để chơi lắm." Phí Phí mặt không biểu cảm qua loa đáp.
"Tối qua mấy giờ đi ngủ?" Lãnh Ngôn bắt đầu vào vấn đề tra hỏi.
Phí Phí thở ra mệt mỏi: “Mười hai giờ."
"Sao không gọi cho anh? Đến hai giờ anh mới đi ngủ."
Phí Phí nghi hoặc nhìn Lãnh Ngôn, nhưng hai giờ mới ngủ thì sao, trên cổ Mạn Vân Nghi vẫn còn rành rành bằng chứng kia.
"Đừng nói chuyện nữa, mau ăn đi." Mai Khải Bằng chen vào, ngắt ngang câu chuyện “Anh sai hay em sai” không hồi kết.
Dù sao cũng mới gặp lại, Lãnh Ngôn không muốn khiến tâm trạng cả hai không vui, anh đành nhịn lại sẽ hỏi đến sau.
Trông Phí Phí ăn gượng ép không ngon miệng, Lãnh Ngôn trực tiếp đút đồ ăn tận miệng bắt cô ăn, đều cũng vì lo cô đi đường xa mệt lại không ăn uống sẽ bị mất sức.
Lúc Lãnh Ngôn đút đồ ăn cho Phí Phí, va vào mắt Mạn Vân Nghi là hình xăm tên Phí Phí ở bên hông ngón áp út của anh, chứng tỏ cùng với hình xăm trên ngón tay Phí Phí đã khẳng định là hình xăm đôi, lại còn ở ngón áp út kết nối tĩnh mạch giữa bàn tay và trái tim.
Tiếng lòng Mạn Vân Nghi vỡ tan, Lãnh Ngôn thực sự có tình cảm đặc biệt với Phí Phí, cô ta không cần đoán nữa cũng biết bản thân dù làm gì cũng đã thất bại.
Kết thúc bữa tối chóng vánh, Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng dọn dẹp một chút rồi vào lều.
Lều lớn cả bốn người ngủ chung, Phí Phí và Mạn Vân Nghi nằm ở giữa., Mai Khải Bằng ân cần lấy áo khoác của anh ta lót đầu cho Mạn Vân Nghi.
Lãnh Ngôn lấy áo khoác của Phí Phí nằm, dùng bắp tay lót đầu cho cô, cánh tay anh vòng qua cổ cô ôm chặt trong lòng mình.
Ánh sáng từ đèn pin bên ngoài cửa lều hắt vào, bên trong vẫn tối om, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp hòa cùng tiếng côn trùng kêu.
Hiếm khi hòa mình với thiên nhiên, Mai Khải Bằng chậc lưỡi cảm thán: “Bây giờ mới cảm nhận được thế nào là bình yên.
Ngôn, sau này thường xuyên đi cắm trại đi."
"Sau này thì sau này tính." Lãnh Ngôn vừa nói vừa cầm bàn tay Phí Phí luồn dưới áo anh áp tay cô lên tim mình.
Phí Phí cảm nhận được tim Lãnh Ngôn đập mạnh mẽ lại có chút nhanh, vết sẹo mà cô từng gây ra vẫn còn ở đó khiến cô mủi lòng.
Nhưng nhớ về cơ thể này vừa mới chạm với cơ thể Mạn Vân Nghi tối qua, Phí Phí lại cảm thấy kinh tởm.
Tay Phí Phí vừa có ý rút về, Lãnh Ngôn bỗng giữ chặt lại, thì thầm đe dọa: “Có muốn anh “làm” ở đây không?"
Phí Phí đành phải để yên tay ở ngực Lãnh Ngôn, cằm cô chợt bị nâng lên, đôi môi mềm mỏng chạm vào, từng cử động đếu vô cùng nhẹ nhàng.
Lưỡi Lãnh Ngôn đưa vào miệng Phí Phí, chậm rãi tìm kiếm lưỡi cô, tay anh ở eo cô kéo sát vào thân anh.
Mạn Vân Nghi nằm cạnh Phí Phí nghe thấy âm thanh hôn ám muội, cô ta bực tức siết chặt tay, uất nghẹn ứa nước mắt không muốn chấp nhận thua cuộc.
Nụ hôn Lãnh Ngôn càng lúc càng sâu có thể dẫn đến những tình huống ngoài dự định, Phí Phí vội dứt ra trước khi mọi chuyện đi quá xa, cô cúi đầu xuống thì thào: “Ngủ đi."
Dù có chút hụt hẫng, Lãnh Ngôn vẫn mỉm cười, hôn lên tóc Phí Phí, nụ hôn vẫn luôn đặt ở tóc cô không rời.
Trong lòng Phí Phí chỉ cảm thấy cay đắng, Lãnh Ngôn chẳng khác nào đang mang sự dịu dàng còn sót lại dành cho Mạn Vân Nghi mà bố thí cho cô.
Phí Phí nhắm nghiền mắt, hít thở thật sâu bình tĩnh trở lại.
Năm giờ sáng hôm sau, Mai Khải Bằng bị Mạn Vân Nghi ngủ say lấn sang, trước khi anh ta đổi chỗ vào giữa vẫn không quên báo Lãnh Ngôn trước.
“Ngôn, chuyển vào giữa.”
Lãnh Ngôn cũng đã thức từ sớm nên Mai Khải Bằng nói giọng gió anh vẫn nghe thấy.
Lãnh Ngôn chuyển người, ôm Phí Phí nhích qua chỗ anh, còn anh đổi vào giữa nằm cạnh Mai Khải Bằng.
Trước sau Lãnh Ngôn cũng chỉ ôm lấy Phí Phí không buông, tay bị đầu cô đè lên tê rần làm tỉnh giấc cũng không chịu rút về, đổi chỗ lại tiếp tục đổi tay lót đầu cho cô.
Lúc biết Lãnh Ngôn giữ Phí Phí bên cạnh, Mai Khải Bằng vẫn luôn cho rằng cô có rất nhiều thủ đoạn để quyến rũ Lãnh Ngôn.
Nhưng sau những lần tiếp xúc anh ta mới nhận ra Phí Phí đối xử với Lãnh Ngôn có vẻ rất lạnh nhạt, Lãnh Ngôn lại đối với cô ngày một nhiệt tình.
Mai Khải Bằng thầm đoán, chuyện Lãnh Ngôn mặt nặng mày nhẹ khi không có Phí Phí bên cạnh cũng không quá khó hiểu, bản tính đàn ông vốn thích chinh phục, Lãnh Ngôn vẫn chưa chinh phục được Phí Phí nên mới không muốn buông tay, chủ chốt nằm ở quá trình chinh phục Phí Phí đã khiến Lãnh Ngôn vô tình rơi vào lưới tình.
Nghĩ rồi Mai Khải Bằng cất tiếng vừa đủ nghe: “Ngôn, cậu yêu Phí Phí thật à? Nhỡ cô ấy không đáp lại tình cảm của cậu thì sao?”
Qua vài giây im lặng Lãnh Ngôn mới lên tiếng đáp: “Trái tim cô ấy cũng làm bằng máu thịt, khiến cô ấy yêu tôi chỉ là chuyện sớm muộn.”
Mai Khải Bằng bật cười khẽ, khó tin vào tình cảm chân thành của Lãnh Ngôn: “Cậu khác quá rồi, tôi còn nghĩ cậu không biết yêu đấy.”
Lãnh Ngôn ôm chặt Phí Phí thêm một chút: “Tôi không tin vào duyên số, tôi tin mình chọn đúng người để yêu.”
Mai Khải Bằng bất giác xoay đầu về Mạn Vân Nghi, bên ngoài đã sáng hơn đôi chút, đủ thấy được bóng đen của cơ thể.
Lãnh Ngôn máu lạnh vô tình vẫn có thể bị Phí Phí làm lay chuyển trái tim, Mai Khải Bằng không tin Mạn Vân Nghi lại sắt đá không rung động.
Nằm một lát, Mai Khải Bằng đánh thức Mạn Vân Nghi dậy đón mặt trời mọc, bên ngoài trời đang dần sáng hơn chào ngày mới.
Mạn Vân Nghi sau khi thức dậy liền đưa mắt sang chỗ Lãnh Ngôn, phát hiện anh vẫn đang ôm Phí Phí, được Mai Khải Bằng gọi đi đón bình minh cũng chỉ “Ừ” một tiếng rồi thôi.
Ra đến cửa lều nhìn thêm lần nữa, Mạn Vân Nghi bắt gặp Phí Phí co người nằm ngủ rất ngon giấc trong lòng Lãnh Ngôn, anh đã thức nhưng vẫn nằm yên đó ngắm Phí Phí ngủ.
Mai Khải Bằng và Mạn Vân Nghi ra ngoài rửa mặt, hơn mười phút sau Lãnh Ngôn mới rời khỏi lều, áo sơ mi đen trên người hơi nhăn ở phần thân áo như đã bị gấp lên một thời gian lâu nên bị tạo thành nếp.
Lãnh Ngôn dùng nước trong chai rửa mặt, vuốt tóc mái ngược về sau, gương mặt lập tức sáng bừng mang theo sự quyến rũ bị che giấu bấy lâu.
Canh lúc mặt trời sắp mọc, Lãnh Ngôn quay vào trong lều đánh thức Phí Phí, cô cuộn tròn người trong chiếc áo khoác tự sưởi ấm bản thân.
Bị Lãnh Ngôn hôn lên má còn cắn vài cái, Phí Phí mơ màng mở mắt, tiếp tục bị anh kéo ngồi dậy, khi cô nhận thức được thực tại đã bị anh kéo đứng dậy ra khỏi lều.
Mặt trời bắt đầu nhô cao, không gian dần được bao phủ bởi những tia sáng đầu tiên trong ngày, khung cảnh vẫn còn lờ mờ vì sương buổi sớm.
Nhiệt độ trên cao có hơi se lạnh, lớp sương phủ cũng dày đặc chưa tan.
Lãnh Ngôn ôm Phí Phí từ phía sau, đặt cằm lên đỉnh đầu cô cùng ngắm ánh nắng ban mai, cảnh tượng vốn ấm áp ấy lạnh dấy lên sự lạnh lẽo trong lòng Phí Phí.
Người đàn ông hôm nay dịu dàng ôm lấy cô, vào đêm hôm trước vừa mới lên giường cùng người phụ nữ khác cũng có mặt ngay tại đây.
Thật buồn cười...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...