Đan Tâm sải bước trên nền gạch láng bóng ở công ty, từng tiếng *lộp cộp* do giày cao gót làm ra, thu hút sự chú ý của mọi người.
Nàng vẫn như cũ, thần thái tự tin bước đi không cúi đầu. Mái tóc cũng nhận ra được khí thế của nàng, mà bay bổng trong không trung.
“Thư ký Vũ…” Thế Khải đứng trước cửa thang máy, dùng tư thế đưa tay ra chào đón nàng: “Tôi tưởng cô sẽ không đến chứ!”
Đan Tâm nâng tay lên hất nhẹ tóc về sau rồi khẽ gật đầu, ánh mắt sắc lẹm nửa đùa nửa thật nói:
“Lâm Phong đã nhờ vả, thì Hạ Vũ tôi phải đồng ý chứ! Cảm ơn anh đã chờ thang máy giúp tôi!”
“Mời…” Thế Khải mỉm cười chờ nàng vào trước rồi cũng cất bước theo sau.
Khi hai người bước vào thang máy, đám nhân viên cũng tụ lại bàn tán:
“Không phải ả Bảo Ngọc nói cô ta bị đuổi rồi sao? Lần này quay trở lại, tôi thấy nhìn còn khí chất hơn xưa!”
Cô nhân viên mới hay nịnh nọt Bảo Ngọc, thấy có người khen Đan Tâm, lòng đố kỵ trong lòng dâng lên, trề môi dưới chê bai:
“Ăn nằm với ông chủ thì hỏi sao không thăng hạng nhan sắc, mấy người đi lên bằng thực lực như chúng ta sao mà hiểu được trong lòng ả như thế nào!”
“Vậy thì bọn mình cứ cá đi, chúng tôi theo phe thư ký mới, còn cô thì theo phe ả Bảo Ngọc.” Nhân viên nam đứng lên phát biểu, hắn chỉ vào chiếc đồng hồ của mình rồi nói tiếp:
“Theo tôi đoán, Bảo Ngọc giờ này còn chưa đi làm, thì khả năng cao là cô ta bị ông chủ đuổi việc rồi. Phần thắng chắc chắn hướng về phía tôi, ha…haha!”
“Tại sao chị ấy lại bị đuổi? Các người đúng là ăn không nói có, đừng có mà vui mừng vội, trước sau gì ông chủ cũng sẽ chán mấy thứ lẳng lơ, người có tài rồi vẫn trở về vị trí cũ thôi!” Cẩm Ly ôm cục tức đi về chỗ làm, trong lòng đang có muôn vàn kiểu chửi rủa.
Nam nhân viên thấy vậy cũng không vừa, còn chọc ngoáy thêm vài câu: “Thì cứ để xem, thời gian sẽ trả lời tất cả, còn người mà cô bảo vệ ai trong công ty cũng biết hết rồi.”
“Được rồi… cậu đừng có nói nữa, nếu ông chủ biết được sẽ bị trừ lương đó!” Nhân viên nữ biết điều đứng ra ngăn cản, sau đó khua tay giải tán đám đông tụ tập:
“Được rồi, hết việc, ai về nhà nấy. Chăm chỉ làm lụng cuối năm có lương thưởng, đừng vì vài chuyện cỏn con mà làm mất lòng nhau, giải tán… giải tán!”
Đám nhân viên đang hóng hớt, bị xua đuổi đành giải tán về nơi làm việc. Đan Tâm lúc này đang chật vật với đống hợp đồng, giấy tờ tồn đọng ở trên bàn của Lâm Phong.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó bắt tay vào công việc. Toàn bộ những sổ sách hợp đồng dễ dàng đều được Thế Khải phân ra, nàng chỉ cần làm theo hướng dẫn.
Hai người cùng nhau làm việc quên luôn cả việc ăn uống, đến lúc nàng cảm thấy đôi mắt của mình đã mờ đi không ít, lúc ấy nàng mới dừng viết lại, hai tay dụi thẳng vào mi mắt.
Thế Khải thấy vậy cũng dừng tay lại, nhìn về hướng nàng lo lắng hỏi: “Mệt rồi sao? Cô nên nghỉ ngơi một lát, cần gì thì cứ gọi cấp dưới đem đồ ăn lên.”
“Không cần đâu, tôi tự đi được, tránh cho bọn họ hiểu lầm.” Đan Tâm mệt mỏi lắc đầu, nàng xếp lại đống giấy tờ đã duyệt xong vào một cái rổ, rồi đứng dậy đi ra, sau đó mới nhớ ra Thế Khải cũng như mình chưa ăn gì cả, nàng đành quay đầu lại thận trọng hỏi:
“À, anh có muốn ăn thứ gì không? Sẵn tay tôi lấy giúp cho?”
“Cho tôi cà phê là được rồi!” Thế Khải không ngẩng đầu, thuận miệng trả lời Đan Tâm.
“Được, vậy tôi đi đây!” Đan Tâm tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đi ra khỏi phòng, nàng ôm chiếc bụng đói đi xuống phòng ăn của công ty.
Bộ đồ hôm nay nàng mặc cùng với kiểu tóc ngắn, khiến cho vài nhân viên nữ mải mê nhìn theo. Nhưng họ lại không dám bắt chuyện, đành dùng ánh mắt hâm mộ ngước nhìn nàng.
Đan Tâm làm cũng vì muốn thay đổi bản thân, nàng không dám thả lỏng mình, vì nàng sợ chỉ cần nàng yếu đuối, hay lơ là cảnh giác thì sẽ bị đám người sói đói bắt được nhược điểm.
Chỉ có cách làm cho bản thân thật khác với trước đây, phải cho họ không nắm bắt được lối đi của mình.
Lâm Phong từng nói, nếu muốn chiến thắng, thì bản thân phải luôn đổi mới. Không được phơi bày ra bất cứ sở thích nào, chỉ cần luôn giữ khuôn mặt lạnh trước mọi tình huống.
Đối phương sẽ là người trở nên bối rối, vậy thì người nắm cán sẽ chính là chúng ta.
Đan Tâm vẫn luôn giữ hình tượng, khuôn mặt nàng lúc nào cũng nghiêm nghị không cảm xúc.
Nàng mua vài cái bánh và hai ly cà phê, sau đó mới quay trở lại phòng làm việc. Đi được vài bước hình bóng quen thuộc đập thẳng vào mắt nàng.
Đan Tâm cơ thể vì căng thẳng mà cứng nhắc, nàng nhìn người đàn ông phía trước, lại nhớ đến quãng thời gian bản thân phải chịu đựng.
Nàng cố gắng trấn an trong lòng, cố ý lơ đi lão già Tiêu Đông. Nhưng vì bị mất mát quá nhiều, Tiêu Đông không nhịn được nắm lấy tay nàng trách móc:
“Một nhân viên cỏn con, thấy giám đốc không biết chào sao?”
“Xin lỗi ngài, tôi có gật đầu rồi, là do ngài không để ý thôi.” Đan Tâm bị kéo khựng lại, nàng nhìn thẳng về phía trước cứng rắn trả lời.
“Hah! Chỉ gật đầu thôi sao mà đủ, đáng lý ra phải quỳ gối xuống van xin tha thứ chứ!?” Tiêu Đông cố ý đẩy Đan Tâm vào bờ tường, muốn ép nàng phải phục tùng chính mình.
Lão đã hao tâm tổn sức để hạ bệ Lâm Phong, nhưng kế hoạch chỉ đi được một nửa. Cứ tưởng sẽ thuận lợi ngồi lên vị trí cổ đông lớn nhất, trở thành chủ tịch tập đoàn.
Ai mà ngờ, Đan Tâm lại mặc kệ quá khứ và tin tức độc hại, nhất quyết bảo vệ vị trí cho Lâm Phong.
Đan Tâm nghe vậy, nàng liền bật cười khanh khách. Nàng quay sang nhìn thẳng vào mắt lão già Tiêu Đông mỉa mai:
“Tôi không biết trong hợp đồng lại có quy tắc như vậy, xin hỏi ngài đây là đang muốn thị uy trước thư ký của chủ tịch sao?”
Nàng hất đi bàn tay thô thiển của Tiêu Đông, cố ý nói lớn: “Nếu tôi thật sự quỳ xuống, thì mọi người sẽ nghĩ rằng ngài đang muốn vượt mặt chủ tịch của chúng tôi đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...