Những ngày cuối tuần là thời gian hoạt động đỉnh điểm của phố đèn đỏ, bình thường nó đã rất lộng lẫy bây giờ càng tráng lệ hơn xưa.
Từng bóng đèn đỏ được thắp sáng tôn lên kiến trúc cổ xưa vô cùng bắt mắt, khiến cho ai nấy đều tò mò muốn vào xem thử.
Quán nơi Đan Tâm làm việc cũng thuộc trong phố đèn đỏ này, chỉ khác là mẹ nuôi vừa mới tân trang lại, khách cũng vì thế mà lui tới đông hơn.
Và có vẻ như thế thật, hôm nay quán của nàng được một vị khách quý ghé thăm. Người này cho dù mắt có mù thì nàng cũng nhận ra, vì xung quanh anh ta toát ra một luồng khí rất đặc biệt.
Có lẽ đó gọi là sự giàu sang chăng?
Không hiểu sao hiện tại nàng lại đang bưng rượu cho anh ta, Đan Tâm một mặt đần thối đứng sau tấm bình phong nghe hết tất cả cuộc đối thoại bên ngoài.
Hiện tại nàng chỉ ước gì mình biết phép tàng hình mà thôi…
Lâm Phong dựa người ra lưng ghế thoải mái chéo đôi chân thon dài của mình lên nhau, hắn thong thả hút điếu xì gà nghe gã đàn ông kế bên bàn bạc.
“Chủ tịch Phong, tôi biết dự án lần này đầu tư hơi tốn kém. Nhưng nếu chúng ta chịu chi, thì lượng sản phẩm ra sẽ chất lượng hơn, với lại đợt này kinh tế khó khăn, chỉ có anh mới đủ khả năng chi trả.”
Tô Hoài dùng cả tấm chân tình để bày tỏ, mong người phía bên cạnh hiểu được ý của mình nói.
Nhưng Lâm Phong thì lại khác, từ lúc Tô Hoài gửi bản hợp đồng hắn đã cho người đi khảo sát. Tuy hàng hóa rất có sức hút với anh nhưng để đi tới tay người tiêu dùng thuận lợi, cần có một giá cả hợp lý.
Nhưng nếu giá quá vừa trung thì số tiền hắn chi ra sẽ bị lỗ vốn, Lâm Phong rít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả ra làn khói trắng xóa.
Đôi mắt hắn nheo lại như một con rắn hổ mang đang bày mưu tính kế, khiến cho Tô Hoài nhìn thôi cũng đủ chảy mồ hôi hột.
Lâm Phong dí điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh tay ghế, sau đó mới ngồi thẳng người lên, hay tay đan vào nhau nham hiểm nói:
“Anh cũng biết lần hợp tác này tôi không có lợi, vậy điều gì khiến anh cả gan mượn tôi một con số khổng lồ như vậy?”
Tô Hoài giờ đây như một ca nước đá đang tan chảy, đang ở trong phòng điều hòa mồ hôi gã chảy xuống liên tục. Nhưng hiện giờ chỉ có Lâm Phong mới giúp được gã, nếu không cá cược thì tương lai món hàng ngon đó sẽ rơi vào tay người khác:
“Chủ tịch Phong… anh cũng thấy giá trị của nó rồi mà, nếu như anh chịu giúp tôi lần này… cổ phần công ty tôi sẽ tặng cho anh một nửa!”
“Khụ…” Lâm Phong nghe điều kiện thì bật cười, nếu như với người khác thì phi vụ lần này sẽ là một khoản hời rất lớn. Nhưng đối với người như hắn thì nó không mấy giá trị, cái hắn quan tâm không phải cổ phần công ty gã ta, mà chính là cổ phần của công ty sắp tới:
“Vậy đi, tôi không mấy hứng thú với đơn hàng sắp tới của anh. Tiền sẽ cho mượn, nhưng…” Lâm Phong ngừng lại một lúc chỉ vào số tiền mà Tô Hoài cần đến nói tiếp:
“Có mượn thì phải có trả, mượn tiền Lâm Phong tôi không cần trả lãi nhưng nếu đến hạn trả mà anh lại trễ, thì… anh cũng biết tác phong làm việc của tôi đó giờ mà!”
Lâm Phong không thiếu gì ngoài tiền, hắn như một món mồi ngon của tất cả thương nhân. Cũng là một con dao hai lưỡi, biết xài đúng cách sẽ không bị thương, nhưng nếu đi sai một bước thì có đền bù cả sự nghiệp cũng không đủ bồi thường.
Tô Hoài biết kiểu gì Lâm Phong cũng đẩy mình đến con đường này, kế hoạch lần này của gã đã không được như mong muốn, mời gọi Lâm Phong đầu tư.
Nếu như không theo đúng như hợp đồng thì sự nghiệp gầy dựng lâu nay sẽ tan thành mây khói, rơi vào tay của tên rắn độc kia.
Lâm Phong nhìn sắc mặt cứ trắng rồi lại xanh của Tô Hoài, khóe miệng liền nhếch lên thích thú vẫy nhẹ bàn tay.
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
Thế Khải cầm một hộp tiền đã chuẩn bị sẵn đem để trước mặt của Tô Hoài, từng tờ tiền được xếp ngay ngắn theo hành, nó tượng trưng cho cuộc đời của ai đó.
Sẽ được người sở hữu sắp xếp cuộc đời, đi theo một khuôn khổ, khi hình ảnh tờ tiền xuất hiện trước mặt Tô Hoài, nó như đánh thẳng vào tâm lý đang thèm thuồng của gã.
Lâm Phong thích thú nhìn vẻ mặt ham tài của gã ta, anh luôn chắc chắn với bản thân rằng, ai gặp tiền cũng sẽ bị lung lay, Lâm Phong khẽ nghiêng người chống tay lên thành ghế bày tỏ:
“Một trăm tỷ sẽ thuộc về anh, chỉ cần một chữ ký thôi, Tô Hoài cơ hội chỉ đến duy nhất một lần, quan trọng anh có biết nắm bắt nó hay không?”.
…
Cái gì cơ? Một… trăm… tỷ!!!
Đan Tâm nghe con số khổng lồ đó tay liền run lẩy bẩy, mồ hôi tay vì thế mà đổ ra. Không ngờ lại có ngày chính tai nàng nghe được phi vụ làm ăn của giới thượng lưu.
*Lạch cạch*
Hai chân Đan Tâm có lẽ vì đứng lâu mà hơi khụy xuống, khay rượu trên tay cũng vì thế nghiêng theo người nàng.
‘Không xong rồi, mình ngất mất thôi!’ Đan Tâm sợ hãi rên nhẹ, nàng bây giờ chỉ cầu mong cho bọn họ không nghe thấy gì.
*Soạt*
Tấm bình phong trước mắt được mở ra, Đan Tâm đối diện với khuôn mặt bực bội của Tô Hoài. Trái tim nàng lúc này thực sự như muốn ngừng đập, hai tay vì sợ mà run rẩy liên tục.
Tô Hoài khá bất ngờ, Lâm Phong vậy mà sơ xuất để cho một nhân viên bưng rượu ở trong phòng, gã nhăn mặt quát lớn:
“Tại sao nãy giờ không đi ra? Ai là người đã huấn luyện nàng vậy hả!!? Đúng là bọn ăn hại mà!!!”
Cùng với tiếng chửi bới bàn tay của Tô Hoài cũng không yên phận, mà sấn tới định cho Đan Tâm một bài học.
“Tôi xin lỗi!! Là do… tôi sai rồi!! Ư…” Đan Tâm sợ hãi nhắm chặt hai mắt cơ thế tự động co lại lùi về sau, nàng biết bản thân sẽ không thoát khỏi việc bị đánh nên đã thủ trước tư thế để tránh đi.
Nhưng nào ngờ chờ mãi không thấy động tĩnh, nàng mới hé nhẹ mí mắt lên xem. Trước mắt chính là anh chàng trợ lý hay đi theo Lâm Phong, đang giữ chặt lấy bàn tay của Tô Hoài.
Lúc này Lâm Phong mới từ tốn đi đến bên cạnh Tô Hoài cầm lấy tay gã ta bẻ ngược ra sau nói:
“Tôi đã cho phép anh rời khỏi chưa? Tô Hoài, anh thực sự biết đụng chạm đến giới hạn của tôi mà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...