Rồi Ta Sẽ Hạnh Phúc


Tại con ngõ vắng trong một thành phố đông đúc nhộn nhịp đầy bụi bặm, có 30 con người, à ko cũng có thể là hơn bởi vì…nhiều quá ko đếm hết được, họ – chính là bọn họ chứ ko ai khác, một tốp thì đang lâm vào cảnh thân tàn ma dại, quần áo rách rưới hơn cả cái bang, mình mẩy máu me bê bết, tay lăm lăm vũ khí nào gậy gộc, ống tuýp, mã tấu,… Trên đất la liệt tốp còn lại với người thì nằm, kẻ thì bất động, đứa thì rên la, thằng thì nhăn nhó. Khung cảnh vẩn lên mùi ẩm mốc của rác rưởi và mùi tanh của máu người càng khiến cho những người dân vô tình đi ngang qua cũng phải rùng mình khiếp sợ mà nhanh chóng quay đầu bỏ chạy hòng thoát khỏi cảnh bị vạ lây.
Riêng chỉ có ba con người nhỏ bé nhưng chưa chắc đã bé thật sự vẫn ung dung đứng ngoài cuộc chơi lơ là quan sát cuộc ẩu đả. Họ chỉ nhoẻn miệng cười tỏ vẻ ưng ý hài lòng cho những gì bọn đàn em gặt hái được trong ngày hôm nay.
Cuộc chiến đã đến hồi kết thúc khi một thằng nhóc con chỉ cỡ 16 hay 17 tuổi gì đó lững thững bước lại chỗ ba người họ vẫn đang ngồi hiên ngang trên ba chiếc môtô phân phối lớn đồng thời cúi đầu tỏ vẻ cung kính.
– Chị hai! Bây giờ làm gì tiếp theo đây ạ?
Nguyệt Vy từ từ tiến lại gần những kẻ đang nằm la liệt trên đất với mình mẩy bê bết máu, theo sau nhỏ là anh chàng Quốc Bảo với nụ cười chết người luôn hiện diện trên môi. Nhỏ đưa tay nắm tóc một thằng đang nằm dưới đất nhưng trông có vẻ…lành lặn nhất và nói:

– Cho chừa cái tội đụng vào Ác Ma nhé! Hôm nay chị hai bọn tao tham gia mà lại gặp phải thứ rác rưởi như tụi bây thì thật là phiền phức quá.
Quốc Bảo gỡ tay Nguyệt Vy ra khỏi nắm tóc của tên xấu số một cách nhẹ nhàng và nâng niu nhất có thể, dường như cậu đang sợ rằng nếu mình dùng quá sức một chút sẽ làm đứt đi vài cọng tóc vàng tóc bạc của gã mất. Nhưng thay vào đó là những cú đập đầu hắn xuống nền đất lạnh giá kèm theo tiếng chữi rủa, mạt xác kinh dị khiến bọn đàn em xung quanh tuy đã quá quen với cách hành xử trước mềm sau cứng của cậu cũng phải rùng mình kinh hãi và tự hứa với mình là sẽ không bao giờ đụng đến cái tên Quốc Bảo nếu còn muốn sống với mẹ già và lấy vợ sinh con.
– Ngon thì kêu đại ca bọn bây đến đây nói chuyện với tao, nếu ko thì từ nay về sau, bọn bây ở đâu là tơi tả ở đấy. Mà phải đặt lịch hẹn trước cho Henry này vì chị hai bọn tao rất bận, ko có nhiều thời gian để bóc phét với tụi bây đâu, nghe chưa?
Lúc này nó mới đứng dậy đưa tay ra hiệu:
– Đi thôi!

Nó nhanh chóng leo lên chiếc xe mô tô màu trắng phóng như bay ra khỏi chỗ đó cứ như đang chạy trốn khỏi điều gì sợ hãi mặc dù nó chẳng biết sợ là gì. Theo sau là hai chiếc xe màu đen và xanh của Quốc Bảo cùng Nguyệt Vy, xa xa tiếng rít xe kinh hoàng của đám đàn em làm người dân trong vùng ko hẹn mà cùng giật mình.
Dừng trước cánh cổng màu xám bạc của một căn nhà rất đỗi to lớn, nó bước xuống và để ông quản gia đẩy xe vô nhà dùm, còn mình thì quay ra chào tạm biệt hai “thằng” bạn chí cốt.
– Về cẩn thận nhau mấy đứa. Đừng để đánh nhau ko bị gì mà chạy xe té ghẻ đầy mình thì ko hay đâu.
Nguyệt Vy và Quốc Bảo cùng “liếc mắt đưa tình” lườm lườm nó.
– “Tối nay, điểm cũ nha mậy” – Nhỏ giơ tay tạm biệt nó rồi rồ ga phóng vụt đi ko cho nó kịp trăn trối bất kì điều gì cả.
>>>>>…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận