Rồi Sau Đó…

 
CHƯƠNG 19
Những thằng ngốc bẩn thỉu luôn đầy rẫy trên hành tinh này
Pat Controy[28]
 
PHỐ HOUSTON
HẠT SOHO
NGÀY 16 THÁNG CHẠP - SÁU GIỜ SÁNG
Garrett Goodrich cẩn thận bước trên những bậc tam cấp đóng băng của khu chung cư, một tòa nhà khiêm tốn xây bằng gạch màu nâu trông thẳng ra phố.
Một lớp tuyết dày khoảng mười phân phủ kín chiếc ôtô đã đậu bên ngoài từ hôm trước. Lão lấy từ túi ra một cái cào rồi cào lớp tuyết bám trên kính chắn gió. Vì đã muộn giờ, lão tạm hài lòng với phần kính bên ghế lái được lau sạch. Lão ngồi vào sau tay lái, xoa hai tay vào nhau cho ấm, tra chìa vào ổ khởi động và rồi…
- Làm ơn lái xe ra sân bay!
Lão giật mình quay lại, thấy Nathan đang ngồi trên ghế hành khách phía sau.
- Khốn thật, Del Amico. Đừng bao giờ tái diễn trò hù dọa kiểu này nữa đấy! Làm sao cậu vào được trong xe của tôi?
- Tôi đâu có cần đánh lại chùm chìa khóa của ông, luật sư nói, tay lúc lắc một chùm chìa khóa nhỏ ngay trước mặt bác sĩ. Tối qua tôi đã quên không thả nó vào hòm thư.
- Được rồi, thế cậu làm cái quái gì ở đây vậy?
- Trên đường đi tôi sẽ giải thích ông rõ chúng ta sẽ đáp chuyến bay đi California.
Bác sĩ lắc đầu nguầy nguậy.
- Cậu đang mơ hay sao! Hôm nay tôi rất bận và tôi đang bị trễ giờ rồi đấy, thế mà cậu…
- Tôi sẽ tới San Diego đón con gái tôi, Nathan giải thích.

- Rất vui được biết tin ấy, Goodrich vừa nói vừa nhún vai.
- Tôi không định bắt con bé phải chấp nhận rủi ro cùng với mình, dù là rủi ro nhỏ nhất, luật sư cao giọng khẳng định.
- Rất tiếc, anh bạn, nhưng tôi không rõ mình có thể giúp ích được gì trong chuyện này.
Lão vẫn khởi động sẽ để có thể bật hệ thống sưởi.
Nathan ghé sát lại gần lão.
- Chúng ta hãy cùng điểm lại tình hình một cách khách quan xem sao nhé, Garrett. Tôi đang thuộc diện “hưởng án tử hình treo” trong khi ông, chính ông, lại là người biết rõ cách thức thi hành án. Tôi tin chắc rằng ông không có linh cảm xấu nào cho chính bản thân mình trong vòng bốn mươi tám tiếng tới đấy chứ? Sáng nay soi gương ông không nhìn thấy ánh sáng trắng nào đấy chứ?
- Không, Goodrich tức tối thừa nhận, nhưng tôi vẫn chưa hiểu lập luận của cậu.
- Phải công nhân là ông đã khiến tôi sợ chết khiếp. Tôi không thể đặt chân ra ngoài mà thoát khỏi nỗi khiếp sợ một chiếc taxi sẽ hất tung mình lăn vài vòng trên phố hay một giàn giáo đổ ụp lên người. Vậy nên tôi nghĩ thế này: chừng nào tôi còn ở bên ông thì ít có khả năng sẽ gặp phải chuyện gì đó.
- Sự suy luận hoàn toàn hão huyền. Nghe tôi nói đây…
- Không, Nathan thô bạo ngắt lời lão, chính ông mới là người phải lắng nghe: con gái tôi không liên quan gì đến những linh cảm bệnh hoạn thổ tả của ông. Tôi không muốn con bé nhận lấy bất cứ phiền hà rủi ro nào khi ngồi trên máy bay cùng tôi. Vậy nên chúng ta sẽ ở cùng nhau, ông và tôi, cho đến khi nào tôi đưa về đây an toàn.
- Cậu muốn tôi làm…bảo hiểm sinh mạng của cậu ư!
- Chính xác.
Bác sĩ lắc đầu.
- Cậu đúng là điên. Mọi việc không diễn ra theo cách ấy đâu, Nathan.
- Cứ cho là nó sẽ diễn ra như thế đi. Những nguyên tắc đã thay đổi, vậy thôi.
- Nài nỉ vô ích, bác sĩ nói, vẻ kiên quyết. Tôi sẽ không đi cùng cậu đến bất cứ đâu cả, Nathan, cậu hiểu những gì tôi nói chứ? Không đến bất cứ đâu.
Vài tiếng đồng hồ sau
Nathan liếc nhìn đồng hồ.

Chuyến bay mang số hiệu 211 của United Arilines chẳng bao lâu nữa sẽ đáp xuống San Diego. Vì không còn chỗ trên chuyến bay thẳng, họ buộc phải quá cảnh tại Washington, và chuyến đi vì thế đã kéo dài thêm chút ít.
Luật sư nhìn sang Goodrich đang ngồi bên cạnh. Bác sĩ đang từ tốn kết thúc bữa trưa được phục vụ từ nửa giờ đồng hồ trước.
Nathan không còn biết nghĩ sao về Garrett. Chỉ chắc chắn một điều rằng: những chuyện bực mình đã bắt đầu từ khi lão đột ngột xuất hiện, xen vào cuộc sống của anh. Mặt khác, anh không khỏi cảm thấy trong thâm tâm mình nảy sinh một thứ tình cảm lạ lùng pha trộn giữa ngưỡng mộ và đồng cảm. Bởi những điều Goodrich khẳng định là đúng, (và giờ thì Nathan đã tin chắc Garrett đích thị là một Sứ giả), thì cuộc sống riêng của lão hẳn không tầm thường. Làm sao có thể duy trì một cuộc sống bình thường với một thiên tư như thế? Thường xuyên nhìn thấy những người sắp từ giã cõi đời này đi lại xung quanh hẳn phải là một gánh nặng không dễ mang trong mình.
Tất nhiên, anh muốn không bao giờ phải gặp lão - hoặc giả sử có gặp thì trong hoàn cảnh khác - vẫn đánh giá cao con người ấy: đó là một người nhạy cảm và biết làm người khác yên lòng. Một người đàn ông yêu vợ tha thiết, chịu nhiều tổn thương sau cái chết của vợ và hiện tại đang tận tụy phục vụ người bệnh bằng tâm trí và thể xác.
Không dễ dàng chút nào để thuyết phục lão bay chuyến này tới California. Hôm nay, bác sĩ có một ca phẫu thuật quan trọng trong lịch làm việc, chưa kể lão không thể vắng mặt trong trung tâm chăm sóc tạm thời mà không có sự chuẩn bị từ trước.
Sau khi uổng công dọa nạt đủ điều. Nathan đành quyết định từ bỏ cách thức ấy. Anh bèn bộc lộ con người thật của mình cho Garrett thấy: một người đàn ông có thể sắp gặp con gái mình lần cuối; một người đàn ông vẫn còn hết sức yêu thương vợ mình và đang muốn thử xích lại cô một lần sau chót; một người đàn ông bị cái chết bám riết đang khẩn nài sự giúp đỡ của lão.
Cảm thương cho lời kêu cứu tuyệt vọng ấy, Garrett đã chấp nhận dời lại ngày tiến hành các cuộc phẫu thuật như đã định để đi cùng Nathan đến San Diego. Hơn nữa, lão cảm thấy có một phần trách nhiệm với những xáo trộn trong cuộc sống của luật sư.
- Cậu không ăn bánh mỳ nướng phết trứng cá hồi sao? Goodrich hỏi khi thấy cô tiếp viên đã bắt đầu đi thu lại khay ăn của hành khách.
- Tôi còn bận nghĩ chuyện khác, Nathan đáp. Ông cứ ăn tự nhiên nếu thích.
Garrett không đợi anh phải nói đến lần thứ hai. Lão khéo léo chộp lấy lát bánh mỳ nướng, nửa tích tắc trước khi cô tiếp viên hàng không thu lại khay ăn của Nathan.
- Tại sao cậu lại bồn chồn như thế nhỉ? Lão vừa nhồm nhoàm vừa hỏi.
Luật sư thở dài:
- Mỗi lần nghe người ta bảo ít lâu nữa tôi sẽ chết là tôi lại bị như vậy. Tôi bị nhiễm thói xấu ấy mất rồi.
- Đáng lẽ cậu phải nếm thử ly nhỏ rượu vang của Úc họ vừa phục vụ khi nãy. Nó sẽ khiến cậu yên lòng.
- Tôi mạo muội cho phép mình nói rằng ông hơi nhiều quá đấy
Goodrich lại có cách diễn giải khác:
- Tôi tự chăm lo cho bản thân mình đó thôi: cậu cũng biết thành phần rượu vang có những chất tốt cho hệ thống tim mạch mà.

- Tất cả những cái đó rặt là chuyện tầm phào, luật sư vừa nói vừa khoát tay gạt phắt lý lẽ bác sĩ vừa đưa ra. Một cách như mọi cách khác để ông xóa bỏ mặc cảm tội lỗi.
- Không hề! Goodrich phản pháo, điều đấy đã được khoa học chứng minh: những phân tử polyphenol trong vỏ quả nho có tác dụng ức chế sản sinh lendothelin là nguồn gốc của sự co giãn tĩnh mạch….
Nathan nhún vai, cắt ngang lời bác sĩ:
- Được rồi, được rồi, nếu ông nghĩ sẽ khiến tôi ấn tượng với mớ chú giải chuyên ngành của mình.
- Cậu chỉ có thể nghiêng mình kính phục trước khoa học mà thôi, Goodrich vẫn cố nói thêm với vẻ vui sướng tột độ.
Luật sư bèn ngả lá bài cuối cùng của mình:
- Cứ cho những gì ông nói là đúng đi, hình như tôi đã học ở đâu đó rằng những cái “tốt cho hệ thống tim mạch” chỉ có trong rượu vang đỏ thì phải.
- Ờ….. đúng vậy, bác sĩ hoàn toàn bất ngờ trước lý lẽ này nhưng vẫn buộc phải thừa nhận.
- Cứ việc chặn họng tôi nếu tôi nhầm, Garrett ạ, nhưng hình như ly nhỏ vang Úc mà ông đang hết lời ca ngợi về công dụng tốt đẹp này nọ là vang trắng thì phải?
- Cậu đúng là một gã chết tiệt chuyên làm người khác mất hứng! Goodrich thốt lên với vẻ đôi chút phật ý.
Rồi lão nói thêm:
-….. nhưng cậu hẳn phải là một luật sư rất chúa.
Đúng lúc ấy, tiếp viên hàngthông báo:
“Thưa quý khách, máy bay của chúng ta sắp sửa hạ cánh. Vui lòng kiểm tra để chắc chắn rằng dây an toàn của quý khách đã được thắt chặt và lưng ghế của quý khách đã được nâng lên.”
Nathan quay ra phía cửa sổ máy bay. Từ độ cao này, anh đã nhận ra những dãy núi và xa hơn nữa là bờ biển California tiếp giáp với một vùng hoang mạc khô cằn.
Anh sắp được gặp lại Mallory.
“Chuyến bay mang số hiệu 435 của United Airlines khởi hành từ Washington đã hạ cánh. Xin mời hành khách qua cửa số 9.”
Vì không mang theo hành lý nên họ không mất nhiều thời gian ở sân bay. Nathan thuê xe của hãng Avis nào đó và hoàn toàn bất ngờ, Goodrich khăng khăng đòi cầm lái.
Khí hậu đối lập hoàn toàn với khí hậu New York, không khí dịu mát, bầu trời quang đãng và nhiệt độ 20oC mơn trớn làn da. Họ không chần chừ cởi ngay khăn quàng, áo măng tô quẳng ra ghế sau.
Thành phố San Diego trải trên hàng kilomet chiều dài của hai bán đảo. Nathan yêu cầu bác sĩ tránh xa khu trung tâm thành phố, vào giờ ăn trưa mật độ giao thông ở đó thường là dày đặc. Anh chỉ cho lão lái ra đường ven biển rồi chạy thẳng theo hướng Bắc, dọc theo bờ cát dài thỉnh thoảng lại ngắt quãng bởi những vách đá thẳng đứng và những bãi vịnh nhỏ.
Khu nghỉ mát La Jolla được xây dựng trên một ngọn đồi nhỏ với đường lên khúc khuỷu, quanh co, hai bên là những ngôi nhà dáng vẻ thanh lịch. Goodrich chưa bao giờ đặt chân đến nơi này, nhưng lão nghĩ ngay đến Monaco và vùng bờ biển Riviera mà lão có dịp thăm quan trong chuyến đi tới Pháp cách đây đã nhiều năm. Như bị hút hồn bởi quang cảnh đại dương tráng lệ, lão nhiều lần nhoài người ra phía cửa sổ. Từ đây, người ta có thể thấy rõ những con sóng lừng danh mà những tay chơi lướt ván đang cố khuất phục trước khi chúng đập vào vách đá vỡ tan thành nghìn bọt sóng.

- Đừng quên nhìn đường đấy!
Bác sĩ cho xe chạy chậm lại để có thể tiếp tục tận hưởng quang cảnh và bầu không khí như tiếp thêm đang dâng lên từ đại dương, tiếp đến là hai chiếc Harley Davidson do những người tuổi trạc sáu mươi ra dáng cựu hippi điều khiển.
- Cảnh sống thanh bình ở California dẫu sao cũng khác, Goodrich thốt lên khi một con sóc bất thần chạy qua trước mũi xe.
Vỡi những tiệm ăn và những cửa hàng nhỏ nằm rải rác, La Jolla quả thực sở hữu một vẻ duyên dáng hết sức độc đáo và tạo nên một khung cảnh sống vô cùng dễ chịu. Hai người đàn ông đậu xe trên một trong những đường phố lớn và cuốc bộ nốt quãng đường còn lại.
Nathan nôn nóng muốn tới ngay lập tức. Mặc cho vết thương vẫn còn đau nhức, anh tiến thẳng với tốc độ không đổi, theo sau là Garrett.
- Thế nào, ông có nhanh lên không thì bảo? Anh ngoảnh lại phía sau và hét tướng lên.
Goodrich đã dừng chân để mua một tờ báo và như thường lệ, lão tranh thủ quãng thời gian đó để chuyện phiếm trong chốc lát với người bán báo.
Vẫn luôn quan tâm đến kẻ khác, ngay cả với một người hoàn toàn không quen biết! Thật không thể tưởng tưởng ra một loại người như lão.
Garrett đuổi kịp anh.
- Ông đã nhìn qua giá cả rồi hả? Anh vừa nói vừa chỉ vào lớp cửa kính của một hãng bất động sản.
Bác sĩ có lý: những năm gần đây, giá thuê bất động sản trong vùng này đã tăng đột biến. May mắn là Mallory không hề chịu hậu quả của nó vì cô sống trong một ngôi nhà mẹ đẻ cô đã mua đứt từ thời La Jolla mới chỉ là một ngôi làng vạn chài chưa ai để ý đến.
Họ đến trước một ngôi nhà nhỏ cất bằng gỗ.
- Tới nơi rồi, anh quay sang nói với bác sĩ.
Trên cửa ra vào gắn một tấm biển.
Ngôi nhà cấm những động vật loạic lớn.
Rất đúng kiểu Mallory.
Tim đập thình thịch, Nathan gõ nhẹ lên cánh cửa.
- Coi nào, ra là anh bạn cũ Del Amico.
Vince Tyler!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận