16
"Tôi làm phiền 2 người sao?"
Giọng nói của Trình Lệ rất nhẹ nhàng.
Tôi vội vàng đẩy mạnh Tần Hoài Thành ra rồi hốt hoảng nhìn Trình Lệ: “Cậu… cậu hiểu lầm rồi, cậu nghe tôi nói đã!”
Trình Lệ nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi:
“Chị thích ai…
"...Nói tiếp đi."
Mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, người ta đang ở ngay trước mặt, nếu như tôi nói thẳng thì chẳng phải là thổ lộ luôn sao?
Thấy tôi không nói câu nào, Trình Lệ rũ mi xuống rồi bật cười.
"Là tôi quấy rầy, 2 người tiếp tục đi, xin lỗi." Cậu ta quay người chuẩn bị rời đi.
Tôi nóng lòng hét lên:
“Tôi thích cậu!
"Đậu má, thế được chưa? Tôi thích cậu! Trình Lệ!"
Bước chân Trình Lệ khựng lại, cậu ta khẽ xoay người, gương mặt khi nãy vẫn còn mang theo vẻ cô độc, bây giờ lại thoáng qua một nụ cười đắc thắng.
"À, thật sao…
"...Em phải suy nghĩ một chút mới được."
Tôi chưa kịp trả lời thì Tần Hoài Thành đã nổi giận trước.
Anh ta xông lên và đ.ấm vào mặt Trình Lệ, đôi mắt cũng đỏ hoe:
"Tao xin phép quan hệ với mẫu thân mày! Mày chen chân vào giữa chúng tao, con mẹ nó, mày không biết ngại à?"
Trình Lệ bất ngờ bị đ.ấm, một vệt m.áu từ khóe miệng chảy ra.
Cậu ta nghiêng đầu dùng ngón tay cái lau khóe miệng, sau đó nhìn Tần Hoài Thành rồi bật cười gian xảo.
"Đó là bản lĩnh của tôi…
"...!Anh không giữ được Tô Duyệt, đó là anh không có bản lĩnh.
"À, tính ra thì tôi còn muốn cảm ơn anh." Trình Lệ hơi nâng cằm, trong giọng nói mang theo một tia giễu cợt.
"Nếu như anh không đối xử quá đáng với Tô Duyệt lâu như vậy, tôi cũng chẳng có cơ hội đâu."
Tần Hoài Thành nghẹn ngào, vẻ mặt đầy lửa giận: "Đó là chuyện của chúng tao, mày nhúng tay vào làm gì?"
Trình Lệ phớt lờ Tần Hoài Thành, cậu ta vòng tay qua vai tôi rồi quay đầu lại nhìn tôi.
Trong mắt cậu ta hiện lên một tia sáng, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
"Em nghĩ kỹ rồi, miễn cưỡng cho chị một cơ hội vậy…
"...!Bây giờ không còn chuyện của anh nữa." Cậu ta khiêu khích nói với Tần Hoài Thành "Tôi và bạn gái cần nghỉ ngơi sớm, anh mau về đi."
Sắc mặt Tần Hoài Thành cực kỳ xấu xí, đôi tay đã siết chặt thành quả đ.ấm, không ngừng run rẩy.
Tôi đi tới trước mặt Tần Hoài Thành:
"Tần Hoài Thành, tình cảm sẽ hao mòn, anh không thể bắt tôi làm cái lốp dự phòng rồi đợi anh mãi được…
"Như thế quá ích kỷ…
"Dừng lại ở đây, xem như là cho nhau mặt mũi." Vừa nói, tôi vừa kéo Trình Lệ lên lầu.
Vừa đi đến bậc thang đầu tiên, sau lưng tôi truyền đến tiếng nức nở của Tần Hoài Thành.
"Còn tôi thì sao?
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tô Duyệt, là cậu thích tôi trước, cậu không thể vô trách nhiệm như thế được!"
Trình Lệ nắm chặt tay tôi hơn, tôi dừng lại một chút rồi tiếp tục đi lên lầu.
...
"Mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?"
Sau khi vào trong, Trình Lệ đã đẩy tôi vào cửa.
Trong lòng tôi rất loạn, chỉ thuận miệng nói: “Cậu nghĩ là mối quan hệ gì?”
“Chị không phải là lấy em ra để chọc giận Tần Hoài Thành chứ?” Trình Lệ híp mắt nhìn tôi.
“Cậu có bệnh rồi.” Tôi gạt cậu ta ra, không biết nên cười hay nên khóc “Cũng không biết cậu bệnh hay là tôi bệnh.”
"Vậy chị thật sự thích em?"
Cậu ta nói thẳng thừng quá, tôi có chút ngượng ngùng, mặt nóng bừng lên và cứ lẩm bẩm không nói nên lời.
“Nói đi.” Trình Lệ nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm “Chị thích em không?”
Tôi bị Trình Lệ ép đến mức đầu óc rối bời, tôi siết chặt tay cậu ta rồi nhắm mắt lại:
“Thích!
"Chị thích em!"
Nói xong, cả người tôi như bốc hỏa, tôi không dám nhìn Trình Lệ nữa mà quay đầu định rời đi.
Nhưng Trình Lệ vẫn cứ nắm lấy tôi không buông, cậu ta đưa tay kéo tôi vào lòng.
“Em cũng thích chị.” Cậu ta tựa vào đầu tôi rồi cười nhẹ.
"Cực kỳ, cực kỳ thích chị."
Tôi áp vào ngực cậu ta, khóe miệng không nhịn được mà dương lên một chút.
"Em thích chị từ khi nào vậy?"
Trong bóng tối, nhịp tim của Trình Lệ càng lúc càng nhanh.
"Chị có nhớ khi còn học cấp 3, chị thường hay cho một con mèo trong tiểu khu ăn không?"
Tôi nghĩ mãi không ra, bèn ngẩng đầu nói: "Đừng nói em là mèo thành tinh nhé?"
“Đồ não heo.” Cậu ta dùng cằm cọ một chút lên trán tôi “Con mèo đó là của nhà em, nó thích ra ngoài giả nghèo giả khổ, giả làm con mèo hoang.
Hàng xóm xung quanh đều biết, có mỗi chị không biết, lại còn đem thức ăn cho nó ăn nữa.
"Hồi đó ngày nào nó cũng vác cái bụng căng tròn về nhà.
Em thấy kỳ lạ nên ra ngoài xem nó tìm được cha mẹ nuôi ở đâu rồi."
Tôi nhớ ra rồi, hồi ấy ở tiểu khu có một con mèo cam, con mèo ấy sạch sẽ lại rất dính người, nó ăn như hạm, ăn như ch.ết đói đến nơi.
Tôi tưởng nó bị người ta bỏ rơi nên mỗi ngày đều thương tình mang đồ ăn cho nó.
"Sau đó em nhìn thấy chị, chị mặc quần sooc bò ngồi cho mèo ăn, hai chân dài trắng nõn..."
Tôi bật cười đ.ánh cậu ta một cái: "Chị còn tưởng em thích chị vì chị tốt bụng hay gì đó, nói nửa ngày trời, không phải vẫn là thấy sắc nảy lòng tham sao?"
“Cũng có thể.” Cậu ta tựa đầu vào vai tôi “Em đã chuẩn bị tinh thần rất lâu mới lấy hết can đảm đi gặp chị, nhưng sau đó chị lại không đến nữa.
"Em nghe người ta nói gia đình chị đã chuyển đi rồi.
"Sau đó, em thấy chị trên cfs tỏ tình, họ nói Tần Hoài Thành khi ra ngoài thì nhất định sẽ gọi cho chị, nên em mới đến đó chờ chị."
“Thật tốt.” Bàn tay đặt trên eo tôi hơi dùng sức “Cuối cùng chị cũng thích em, thật tốt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...