Rời Khỏi Đạo Giáo Tôi Lên Hương

4.

Tầm mắt nóng bỏng của tôi đột nhiên bị một đám tiểu thư được nuông chiều ngăn cản.

"Cô chính là Đại tiểu thư Tần gia sao? Chính là con ma ốm – chị gái của Tần Nhĩ sao?"

Tầm mắt tôi nhìn về phía họ, chần chờ gật đầu một cái: "Hẳn là vậy rồi!"

Cô ta giễu cợt: "Không phải cô đi làm ni cô rồi à? Trở về làm gì chứ? Muốn tranh gia sản cùng Tần Nhĩ sao?"

Tôi yếu ớt xua tay: "Cái đó... Đạo môn khác với Phật môn, ý tôi muốn nói là tôi là Đạo sĩ không phải... Ni cô..."

"Có gì khác nhau chứ? Dù sao hơn 20 năm cô mới về lại nhiều lần như vậy, mọi việc trong Tần gia đều một mình Tiểu Nhĩ xử lý. Cậu ấy vừa xinh đẹp lại tài giỏi, là người thừa kế trời sinh của tập đoàn rồi. Cô đừng hòng can thiệp vào nếu không tôi là người đầu tiên không tha cho cô đâu!"

Đây là fan girl của Tần Nhĩ mà. Tôi không ngừng gật đầu. Cô ấy nói cực kỳ chính xác làm ơn đừng bắt tôi làm việc. Tôi chỉ muốn nằm lười ăn no chờ chết mà thôi.


Dường như không ngờ tôi dễ nói chuyện như vậy, fan girl ‘Xì’ một tiếng, liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Đồ nhà quê!"

Mấy cô gái đi theo sau lưng cô ta cũng che miêng cười, ánh mắt đầy khinh miệt.

Tôi tự nhìn lại bản thân. Áo nỉ và quần thể thao còn bọn họ mặc lễ phục, đi giày cao gót.

Tôi nhìn chằm chằm đôi chân thon gầy của cô ta: "Người chị em à, bệnh phong thấp của cô rất nặng đó, đừng đi giày cao gót nữa!"

"..."

"Cô bị bệnh sao? Tôi mới 23 tuổi thôi, làm sao mà bị phong thấp được chứ?"

Tôi ngẩng đầu: "A, không nói hiện tại!" Tôi bóp ngón tay, lười biếng cười: "Còn khoảng chừng nửa tháng!"

Đôi mắt đẹp của cô ta trừng lớn nhìn tôi: "Bệnh thần kinh!" Sau đó, bàn tay đang cầm ly rượu vang định hất về phía tôi.

Tôi cau mày, ngáp một cái, nâng tay lên đánh lên cổ tay cô ta khiến góc độ của ly rượu chệch đi một chút không đổ lên người tôi nữa.

Tôi cười với cô ta, người này còn thẹn quá thành giận. Cô ta định đẩy tôi nhưng lại bị một bàn tay trắng nõn, thon dài giữ chặt cổ tay. Chủ nhân của bàn tay này có khí chất cực kỳ ưu tú, khuôn mặt vốn dĩ thông minh đáng yêu lại căng thẳng, đôi mắt lạnh lùng: "Cô đang làm gì?"

Tần Nhĩ không hổ đã đi theo ba tôi lăn lộn trong thương trường, riêng khí thế này cũng đã đè ép các bạn cùng trang lứa rồi.

"Tiểu Nhĩ, chẳng qua tớ chỉ cảm thấy chị ta chẳng coi cậu ra gì nên muốn giáo huấn chị ta giúp cậu một chút mà thôi!"

"A!" Tần Nhĩ cười khẽ, đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười: "Dạy dỗ thay tôi? Cô lấy thân phận gì chứ? Dạy dỗ chị ấy? Cô xứng à?"


Fan girl sắp khóc đến nơi rồi: "Tớ..."

Tần Nhĩ hất tay cô ta ra: "Chị của Tần Nhĩ tôi không phải ai cũng có thể quơ tay múa chân!" Mắt con bé nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Để ba mẹ cô mang cô cút khỏi đây, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!"

Fan girl khóc lóc thảm thiết chạy đi mất, những người khác cũng không dám chọc giận Tần Nhĩ, nhanh chóng tản mất.

Sau khi mọi người đi hết, Tần Nhĩ nhìn về phía tôi, vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng như thế, cau mày: "Tần Bối Tháp, chị ở trên núi đến ngu người rồi đúng không? Bị bắt nạt mà không biết đáp trả à?"

Tôi cười cười: "Hôm nay sinh nhật em mà, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi. Nhà đang đông khách như vậy, lớn chuyện lên cũng không tốt cho lắm!"

Em ấy khoanh tay trước ngực: "Nhiều người thì sao chứ? Ngay cả chị có làm loạn cả thủ đô lên thì bọn họ cũng phải cười vỗ tay khen hay đó!"

"Em gái à, ý chị nói là phải dĩ hòa vi quý, đây cũng là đạo lý.."

"Thối lắm, trước thực lực tuyệt đối thì đạo lý lớn đến mấy cũng đều vô nghĩa mà thôi. Muốn dĩ hòa vi quý sao? Bọn họ kéo ngã Tần gia đi đã. Trước lúc đó, em là nhất, Tần gia chính là quy củ. Em liều mạng kiếm tiền không phải là để kiếm thể diện cho bọn họ, khiến người nhà chịu tủi thân như thế!"

Tôi: "6! (Trâu bò!)"


Tôi nhớ Tần Nhĩ trước kia không như vậy. Trong ấn tượng của tôi, em ấy là một cô nhóc đáng yêu, luôn đi theo sau lưng tôi, ngọt ngào gọi ‘Chị ơi’ khác biệt hoàn toàn với cô em gái mạnh mẽ hiện tại.

Cô em gái đáng yêu của tôi đâu rồi chứ?

Tôi thở dài, lắc đầu một cái, ánh mắt lại không tự chủ mà bị ông chú có hơi thở yếu ớt hấp dẫn.

Tần Nhĩ nhìn theo tầm mắt tôi rồi quay mặt tôi sang chỗ khác: "Đừng nhìn, anh ta không xứng với chị!"

"Hả?"

Tần Nhĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Mặc dù trong giới này, danh tiếng của Trần Hợp Nguyên không tệ nhưng hoa đào quá nhiều. Chị không cần tìm bạn trai gấp thế đâu, nếu muốn tìm cũng phải chờ em xét đã, em nói được thì mới được!"

Giờ tôi mới nhận ra con bé đang nói đến bro lúc trước đã ngăn cản tầm mắt của tôi. Tôi chỉ vào ông chú đầu Địa Trung Hải đứng bên cạnh Trần Hợp Nguyên: "Thật ra thì chị cảm thấy tương đối hứng thú với chú ấy cơ!"

Tần Nhĩ: "???"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui