10.
Bà Trần nói rằng bà ấy phải đi rồi và muốn chào tạm biệt tôi. Lần đầu tiên tôi gặp bà là ở cửa đạo quan. Lúc ấy, bà Trần đã đứng ngoài cửa mắng chừng nửa tiếng rồi. Tôi bị sư phụ đẩy ra ngoài chịu trận.
Nhưng thấy tôi, bà cụ lại yên lặng. Chúng tôi ngồi trên bậc thang trò chuyện rất lâu. Bà ấy nói bà ấy từng là vị hôn thê của sư phụ tôi. Trước ngày kết hôn một ngày, sư phụ tôi như bị ma nhập đòi xuất gia. Ông không thèm để ý lời khuyên can của tất cả mọi người, bỏ mặc một người phụ nữ ở nhà đối mặt với đủ loại lời gièm pha của hàng xóm láng giềng.
"Sư phụ con chính là một tên khốn!"
Tôi cảm thấy bà Trần nói rất đúng. Trước mặt tôi, bà ấy mắng sư phụ rất rất lâu, mắng đến mức hốc mắt đỏ lên: "Ông ấy nói, vào đạo môn, mọi việc trên thế tục sẽ không liên quan đến ông ấy nữa!" Bà Trần nghẹn ngào: "Tại sao lại có người ác độc như vậy chứ? Sao có thể nói không liên quan là không quan chứ? Còn người nhà, người thân nữa mà!"
Lúc ấy tôi không hiểu lắm. Thậm chí còn cảm thấy sư phụ tôi không sai chút nào. Một lòng theo Đạo là một điều đáng quý, đáng giá vứt bỏ hết tất cả mọi thứ để bảo vệ Đạo tâm. Nhưng càng lớn dần, tôi càng phát hiện, tất cả những điều đó chỉ là trốn tránh và viện cớ mà thôi. Giống như tôi, tôi có thể từ bỏ mọi thứ nhưng không thể bỏ được tình cảm.
Tần Nhĩ, ba mẹ, bà Trần, sư phụ, sư huynh, sư tỷ. Bọn họ đều là những người tôi không nỡ từ bỏ nhất trên thế giới này.
Tôi đưa bà Trần tới phòng VIP của nhà hàng: "Lần trước nói mời bà ăn cơm bị con qua loa quá, lần này coi như để con bổ sung ạ!"
Hiển nhiên bà Trần đã biết tin sư phụ qua đời nên tự nhiên hôm nay bà cũng yên tĩnh hơn.
Trên cổ bà ấy vẫn đeo miếng ngọc tôi tặng, nhân cơ hội này tôi cũng nhìn khắp người bà, rất khỏe mạnh!
"Nhóc con Minh Không, bà phải đi rồi, sau này con phải sống thật tốt nhé. Nếu có chuyện gì thì con cứ đi tìm Trần Hợp Nguyên, thằng bé không dám không giúp con đâu!"
Tôi cười cười: "Bà Trần, con nằm nhà cả ngày thì liệu có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Bà ấy e ngại sờ đầu tôi, đôi mắt vẩn đục lóe lên ánh nước: "Ăn đi!"
Trong lòng tôi cảm thấy kì quái nhưng không thể nói rõ không đúng ở đâu. Sau khi tiễn bà Trần lên xe, tôi không yên tâm gọi điện thoại cho Trần Hợp Nguyên: "Anh nên về nhà sớm một chút đi. Tôi cảm thấy hôm nay bà cụ có gì đó khác thường!"
Cả một ngày trong lòng tôi đều lo lắng bất an. Mười giờ tôi, Trần Hợp Nguyên gọi điện cho tôi: "Bà nội tôi không về nhà!" Giọng nói của anh ta có chút run rẩy và cô đơn: "Bà ấy đến nghĩa trang, đi thăm sư phụ cô rồi!"
Tôi mím môi, lỗ mũi cũng chua xót.
"Tôi được bà nội nhận nuôi. Cả đời này bà chưa gả cho ai, vẫn luôn chờ người kia. Tôi cũng nên nghĩ tới, sao bà biết chuyện mà vẫn có thể bình tĩnh như thế được chứ..."
Ở đầu dây bên kia, Trần Hợp Nguyên khóc thút thít, tiếng gió rít qua ống nghe vang lên bên tai tôi khiến cả người tôi đau đớn.
Cuối cùng, bà Trần được chôn ở bên cạnh sư phụ tôi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà hai sinh mạng đã không còn.
"Trần Hợp Nguyên, sư phụ không để tôi đi thăm dò nguyên nhân cái chết của ông. Anh nói cho tôi biết đi!" Tôi lau nước mắt: "Là những người đó làm sao?"
Trần Hợp Nguyên đặt một bó hoa lên mộ bà nội, cằm lún phún râu, đôi mắt ảm đạm: "Không phải cô không muốn quan tâm à?"
"Nếu đến lúc chết mà sư phụ cũng không muốn cô bị cuốn vào chuyện này thì đừng hỏi làm gì nữa!"
Trần Hợp Nguyên rời đi, tôi lê tấm thân mỏi mệt về nhà. Vừa vào cửa, bàn tay ba tôi run rẩy nắm tay tôi.
Đôi mắt ba đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt: "Tại sao gọi điện mãi mà con không nhận? Cũng chẳng thèm nhắn tin thế? Mấy ngày này con đi đâu thế hả?"
Bởi vì bận rộn tang lễ của bà Trần nên mấy ngày này tôi không về nhà. Tôi kinh ngạc nhìn ba mất không chết. Khuôn mặt đầy thịt của ba tôi run lên, nước mắt không ngừng rơi: "Tháp Tháp, thật xin lỗi, không phải ba cố ý hung dữ với con đâu. Ba chỉ sợ, sợ con xảy ra chuyện thôi..."
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của ba tôi. Tôi quét mắt nhìn phòng khách: "Mẹ và em gái đâu ạ?"
Ba muốn nói lại thôi.
"Ba?"
"Tần Nhĩ nằm viện, mẹ con đang ở bên cạnh con bé!"
Tôi xoay người, đề khí mà đi. Gió lạnh mùa đông giống như lưỡi dao sắc bén lướt qua mặt tôi khiến tôi cảm thấy đau đớn mà tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tôi mang theo hơi lạnh vào phòng bệnh, cả người Tần Nhĩ bị quấn băng vải, trên mặt không còn chút huyết sắc nào.
Nước mắt trên mặt mẹ còn chưa kịp lau khô, bà vội vàng an ủi tôi: "Sẽ tốt hơn thôi, không sao đâu con, đừng sợ nhé!"
Khí trên người Tần Nhĩ đã bị người ta rút mất. Tình huống của con bé còn nghiêm trọng hơn Chu Chí Thành nhiều. Người kia đã rút phần lớn khí trên người con bé chỉ để lại một chút để giữ mạng mà thôi.
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Mẹ tôi nghẹn ngào: "Camera giám sát ghi lại cảnh Tần Nhĩ bị ném từ tầng hai xuống sau đó bị một chiếc ô tô đâm..."
Tôi nắm tay Tần Nhĩ, lấy một chút luồng khí trên tay con bé rồi chạy ra ngoài.
"Tháp Tháp, con đi đâu vậy?"
Trên sân thượng của bệnh viện. Tôi cắn nát ngón trỏ, nhỏ máu trên Bát Quái trận cùng với luồng khí lấy trên người Tần Nhĩ, trận pháp chỉ về một phía.
Đôi mắt tôi đỏ bừng, siết chặt nắm tay. Tôi nhảy từ trên sân thượng xuống, đạp xuống các cao ốc, nóc xe, nhanh chóng di chuyển chuối cùng dừng lại ở một gia đình.
"Ba, ba xem anh ấy kìa, lại bắt nạt con!" Bên cửa sổ, hai anh em cãi nhau ầm ĩ, ba mẹ ở bên cạnh vui vẻ khi thấy hai đứa con đang trêu chọc nhau. Đúng là một bức tranh gia đình ấm áp. Có người đứng trong nhà chú ý tới tôi khiến tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía otoi.
"Tần Bối Tháp? Sao cô lại tới đây?" Phạm Thiến bĩu môi, ánh mắt nhìn tôi vẫn còn có chút sợ sệt.
"Cô ta tới tìm anh!" Một người đàn ông âm nhu đi từ sau lưng Phạm Thiến bước ra, cười với tôi: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhỉ?"
Người đàn ông đóng cửa lại, dẫn tôi đi khá xa. Phạm gia nằm ở lưng chừng núi với rất nhiều cây xanh. Đỉnh núi cách thành phố rất xa.
"Xin chào, tôi tên là Phạm Lịch!"
"Anh là người đoạt khí đó sao?"
Anh ta híp mắt cười, nghiêng đầu: "Ừ, đúng vậy. Cô đến đây là vì em ruột mình đúng không? Tôi nghĩ nếu muốn ép 'Chiến Binh Thuần Linh' ra tay, có lẽ sẽ bắt đầu từ những người thân của cô ta mới được!"
"Chữ Ly. Hỏa diệu nguyệt!”
Tường lửa xuất hiện ở bốn phía nhanh chóng tụ lại tấn công trực diện Phạm Lịch. Dáng vẻ của anh ta rất kỳ lạ và dễ dàng tránh được mấy đòn tấn công này.
"Chữ Khảm, gai băng!"
"Đạo trưởng Minh Không, trước hết hãy nghe tôi nói hết đã!"
"Con mẹ nó, nghe cái con bà nhà anh!" Trận pháp dưới chân tôi tỏa ra anh sáng, cả người Phạm Lịch bị vây trong trận pháp: "Chữ ‘Đoái, kỳ môn!"
Hai chân hắn ta bị vật không tên cuốn lấy, không thể nhúc nhích được.
Phạm Lịch cười khẽ: "Thật là... nóng tính quá mà!"
Anh ta xoay cổ, đột nhiên dưới chân nổ tung. Tôi theo bản năng giơ tay chặn lực còn sót lại. Khi nhìn lại lần nữa thì Phạm Lịch đã thoát khỏi trói buộc.
Vừa rồi đó là...
"Như thế nào? Khí của người khác xài hay ho đúng không?" Phạm Lịch toét miệng cười, đáy mắt điên cuồng: "Vừa rồi đó chính là khí của em gái cô đó!"
Ngón tay tôi siết chặt, phát ra tiếng cạch cạch.
"Chữ Chấn, sấm sét!" Chân trời ‘ầm’ một tiếng. Bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên u ám, một tia chớp lóe lên, một nửa bầu trời bừng sáng.
"Chữ Chấn, sấm từ tám phía tới đây!"
Ánh mắt Phạm Lịch lạnh xuống, không ngừng di chuyển trốn tránh, ở những chỗ hắn ta vừa dừng lại đã biến thành hố đen.
"Chữ Tốn, phong phá!"
Hắn ta tránh được sấm, vậy còn có tránh được gió không chứ?
Phạm Lịch chật vật chạy trốn đến mức quỳ một chân trên đất, che một cánh tay. Khóe miệng bị sét quét qua tạo thành một vết máu: "Tôi không đánh lại cô nhưng cô cũng không giết được tôi đâu!"
Tôi còn chưa nghĩ ra hắn ta có ý gì thì Trần Hợp Nguyên tới. Dường như Phạm Lịch đã dự liệu trước được việc này. Hắn ta nhìn Trần Hợp Nguyên cười.
Trên trán Trần Hợp Nguyên nổi gân xanh, tiến lên đánh mạnh vào bụng hắn ta. Cuối cùng, Phạm Lịch bị đánh đến mức hộc máu, hắn ta nằm trên đất cười ha hả.
Điều kì lạ chính là, người vừa rồi còn đang bị thương nặng nhưng một giây sau đã bò dậy.
"Nhìn thấy chưa? Đây chính là chỗ tốt của việc tức giận đó. Chỉ cần có ‘khí’ ở đay thì mấy người sẽ không giết được tôi đâu!"
Tôi và Trần Hợp Nguyên nhìn nhau, toàn lực chuẩn bị chiến đấu. Nhưng mặc kệ chúng tôi dùng sức như thế nào, Phạm Lịch bị thương nặng ra sau nhưng một giây sau hắn ta vẫn đứng lên giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Cuối cùng, tôi và Trần Hợp Nguyên cũng không còn chút sức lực nào nữa.
"Anh phí hết tâm tư đưa tôi tới đây là có mục đích gì?"
Phạm Lịch giang hay tay ra: "Mục đích của tôi không phải mấy người đã biết rồi sao?"
"Tôi muốn khí, khí không ngừng —"
"Trên đời này còn ai có khí năng sánh bằng với một 'Chiến Binh Thuần Linh' chứ?"
Tôi nhíu mày: "Lấy khí của tôi? Anh có bản lĩnh đó à?"
"Vậy thì thử một chút là biết thôi!"
Vừa dứt lời tôi đã cảm giác một trận pháp lấy tôi làm trung tâm đang dần tản ra. Vào giây phút cuối cùng, theo bản năng tôi đẩy Trần Hợp Nguyên ra ngoài. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy có vô số sợi dây vô hình nối liền với gân mạch của tôi, sinh mệnh của tôi bị hút không ngừng.
Phạm Lịch đứng bên ngoài trận pháp mừng rỡ như điên, hắn ta dường như rất hưởng thụ bữa tiệc thịnh soạn này.
"Cô Tần!"
"Đừng tới đây!"
Sắc mặt của tôi càng ngày càng trắng còn sắc mặt Phạm Lịch ngày càng hồng nhuận, vết thương trên người hắn ta khép lại với tốc độ rất nhanh. Thời gian dần trôi, tôi không nhịn được mà quỳ xuống trong trận pháp.
"'Chiến Binh Thuần Linh' trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Tôi nhìn chằm chằm Phạm Lịch, khóe môi hơi nhếch lên: "Ăn no chưa?"
Hắn ta ngừng một lát, nghi ngờ nhìn tôi. Đột nhiên, hắn ta dường như nhớ tới cái gì muốn cắt đứt sợi dây vô hình nối trên người tôi nhưng phát hiện không thể nào cắt đứt được.
"Quên nói cho anh biết, tôi có thiên phú đối với các loại trận pháp! Vừa rồi đã chỉnh lại trận pháp của anh rồi. Không phải anh muốn hút khí của tôi sao? Tôi sẽ cho anh nhưng mà cũng phải xem anh có chịu được hay không đã!"
Nói xong, tôi tăng nhanh tốc độ vận hành trận pháp, luồng khí không ngừng rót vào người Phạm Lịch. Cơ thể anh ta dần phình to, sắc mặt cũng đỏ ửng bất thường. Hắn ta trở nên luống cuống: "Dừng tay, dừng tay!"
Phạm Lịch trơ mắt nhìn cơ thể mình không người phình to, da bị căng phòng, các gân mạch cũng phồng lớn thậm chí còn có thể nhìn thấy máu đang chạy bên trong đó.
"Đau quá, đau quá đi mất!"
Bây giờ hắn mới biết đau sao? Những người bị hắn ta hại chết, càng đau hơn hắn nhiều lắm. Lúc Tần Nhĩ bị ném từ tầng hai xuống, chắc chắn còn cảm thấy sợ hãi hơn hắn ta lúc này.
"Chữ ‘Ly’, Quả cầu lửa!"
"Chữ ‘Chấn’, lôi đình vạn quân!"
Lửa có thể thiêu rụi mọi thứ bẩn thỉu trên thế giới và sấm sét có thể thanh lọc được trái tim nhơ nhuốc của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...