Hà Hải Đường dẫn theo Uyển Ái đi đến gần chỗ anh. Hai người nhìn nhau, còn cô bé nhỏ kia thì ngây thơ không biết gì. Rồi bỗng nhiên bà ta chợt quỳ xuống, vì hành động quá nhanh này mà khiến Thục Thanh Di không kịp phản ứng, có hơi ngỡ ngàng.
“Bà…”
“Thật sự xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!”
Anh cúi đầu nhìn bà ta đang quỳ dưới chân mình, tay bám vào mũi giày của anh. Uyển Ái không hiểu được tại sao mẹ lại quỳ như thế, nhưng khi thấy bà ta khóc thì lập tức quýnh quáng cả lên. Cô bé chạy đến gần, lay người bà ta mà hỏi.
“Mẹ ơi! Sao mẹ lại quỳ vậy? Sao mẹ lại khóc?”
Thục Thanh Di bỗng nhiên đứng yên bất động, không nói được cũng không làm gì được. Phần vì sự nức nở của Hà Hải Đường, phần lại vì sự ngây thơ, vô tội của Uyển Ái.
“Thục thiếu gia! Thành thật xin lỗi! Xin lỗi cậu! Xin lỗi phu nhân! Những chuyện mà tôi đã làm với cậu và bà ấy là sai trái, không thể tha thứ được. Nhưng mà Uyển Ái, con bé vô tội. Nếu như cậu có trách mắng thế nào thì cứ nhằm vào tôi, tuyệt đối đừng hại con bé.”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Thục Thanh Di siết tay thành quyền giấu sau vạt áo, nhìn Uyển Ái lúc này vì thấy mẹ cứ khóc mãi mà cũng khóc theo. Anh cúi người xuống, hai tay đưa ra thoáng run rẩy một lúc trước khi chạm vào người bà ta, cuối cùng dùng sức kéo bà ta đứng dậy. Anh nhìn cô bé nép sau lưng mẹ vì nghĩ mình là người xấu rồi lại nhìn bà ta.
“Tôi không phải là người không thể nhìn được đúng sai. Người không liên quan, đương nhiên tôi sẽ không nhắc đến.”
Hà Hải Đường nhìn anh với vẻ cảm kích. Anh dẫu sao cũng còn là một thanh niên trẻ tuổi, nhưng gương mặt lúc này lại có quá nhiều tâm sự khó giải bày. Gương mặt khôi ngô nhưng lạnh lẽo, đôi mắt thâm sâu khó nhìn ra được tâm tình bên trong.
Thục Thanh Di hơi cong khóe môi, run rẩy, rũ mắt nhìn về phía Uyển Ái.
“Dù sao thì cả mẹ tôi và tôi, đều không thắng được bà. Vậy nên tôi chẳng muốn làm gì đâu, chỉ phí công vô ích mà thôi!”
Hà Hải Đường mấp mé môi, có vẻ rất khó nói. Đối diện với con trai của người vợ môn đăng hộ đối và hợp pháp với Thục lão gia, bà ta dường như vẫn có chút e dè. Nhất là khi thay vì anh cứ trách móc, anh cứ mắng chửi thì lại chọn cách bình tĩnh đối diện, thậm chí còn mỉm cười. Trong lòng muôn phần áy náy, bà ta lên tiếng.
“Lão gia ông ấy, thật ra rất quan tâm đến cậu! Nếu có thể, hai người vẫn nên một lần nói chuyện cùng nhau.”
“Cố gắng nắm chặt sợi dây thừng bị một chiếc xe tải kéo đi, bà cũng biết hậu quả mà nó để lại là gì rồi đấy! Ngoài nhận lại toàn là thương tích ra, thì còn nhận được bài học nhớ đời nữa.”
Thục Thanh Di lại cười, một nụ cười rất bình thản.
“Tôi chỉ muốn xem cuộc sống của hai người thế nào thôi! Bây giờ nhìn mới thấy, có vẻ là rất tốt. Nếu vậy thì…”
Nói đến đây, anh có chút nghẹn ngào, không hiểu sao lại thấy cổ họng đắng cay rất khó nói cho tròn câu. Môi thanh tú nở nụ cười, anh tiếp lời nói.
“Phiền bà thay mẹ tôi, chăm sóc cho ông ta thật tốt!”
Thục Thanh Di nói rồi quay người bước đi, Hà Hải Đường có muốn nói thêm gì cũng đều một lời khó nói hết. Anh đi một bước, hai bước. Từ rất chậm, đến nhanh dần, rồi nhanh dần, cố gắng thoát khỏi sự tuyệt vọng trong lòng. Nhưng chạy làm sao thoát, khi nó đã hoàn toàn xâm chiếm cả tâm trí anh?
Cuối cùng cũng không thể chịu nỗi, không thể giữ lâu. Những uất ức và đau khổ dồn nén như tức nước vỡ bờ, khiến một người giữ cho mình bề ngoài sắt đá cũng phải tan vỡ.
Anh nhắm mắt, lao thật nhanh về phía trước cùng với đôi vai run rẩy không ngừng. Nước mắt rơi ra, từng giọt từng giọt nóng hổi thấm ướt cả gương mặt. Trái tim kiên cường mà anh dày công dựng nên, đã bị chính tay anh bóp nát bởi không đủ dũng khí đối diện. Ann không thể gây khó dễ cho mẹ con Hà Hải Đường, không thể nào một lần nữa khiến người ta chịu tổn thương như anh.
Thục Thanh Di chạy đến bên đường, dưới gốc cây hoa giấy nở rộ mà ngồi xuống, ôm mặt nức nở.
Nếu như đúng với những gì mà Hà Hải Đường nói, Thục lão gia thật sự quan tâm đến anh, thì lúc hay tin anh bị thương đã tìm đến. Suy cho cùng, ông ta vẫn là sợ anh giống với Thục phu nhân sẽ nghĩ đủ mọi cách hãm hại mẹ con họ. Nhưng ông ta nào hay biết, người cứng rắn như anh mới là người chịu mất mát và tổn thương nhiều hơn thế.
Thục Thanh Di cuộn người dưới gốc cây hoa giấy mà khóc. Hệt như lúc nhỏ khi muốn chơi cùng cha, nhưng ông ta lại không ở bên cạnh khiến anh thất vọng quá nhiều lần. Khóc từ ngày này qua ngày khác, đến khi nhận ra việc làm đó là vô nghĩa. Dù có cạn nước mắt, dù có chờ đợi đến héo hon thì cũng không nhận thêm được chút tình thương nào.
Trương Thịnh Hàm ra ngoài, hỏi thăm người dân địa phương để tìm chỗ mua ít đồ ăn bên ngoài. Vô tình đi ngang qua, trông thấy một bóng lưng quen thuộc. Cô vội vàng qua đường rồi đi đến, nhìn người ngồi gục dưới đất kia, cẩn thận vỗ lên vai anh mà gọi.
“Thanh Di? Thanh Di à?”
Thục Thanh Di từ từ ngước lên, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt mới cũ chồng chất. Cô thấy anh như vậy thì vô cùng lo lắng, lập tức kéo anh đứng dậy mà xuýt xoa.
“Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh nhíu mày, cố gắng để mình bình tĩnh trước mặt cô nhưng đó là điều không thể. Một lần nữa, anh lại vì chuyện của gia đình, vì bị bỏ rơi mà khóc trong lòng cô như một đứa trẻ.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...