Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Sau khi xem tình hình của Trương Thịnh Hàm xong, bác sĩ chỉ bảo rằng cô đã nôn hết nước trong bụng ra và đã ổn. Họ còn dặn dò thêm hãy cho cô ăn chút gì đó làm ấm cơ thể, không được để nhiễm khí lạnh. Thục Thanh Di đi xuống quầy lễ tân, đứng đó dặn dò bọn họ nấu ít cháo thịt bò cùng trà gừng giữ nhiệt. Một nhân viên vô tình trông thấy tay anh bị thương, là vết thương băng bó vì thấm nước biển mà ướt nhẹp.

“Tay của quý khách có vẻ không ổn cho lắm! Quý khách cần chúng tôi giúp gì không ạ?”

Thục Thanh Di thở dài, cảm thấy có chút phiền phức mà bảo.

“Thôi không cần đâu!”

Nhưng ngay sau đó, anh lại nhớ đến lời mà Trương Thịnh Hàm nói trong lúc băng bó cho mình.

“Anh là vì tôi mà bị thương. Nếu như anh không biết dưỡng thương tốt để mau lành, thì tôi sẽ rất áy náy.”

Thục Thanh Di nhớ rất rõ gương mặt của cô khi ấy, ngây ngô lại rất ngốc nghếch. Chính vì cô quá ngốc nên mới luôn chịu thiệt thòi, quá ngốc nên mới mặc kệ dù không biết bơi vẫn lao ra biển. Anh thở dài một tiếng, mệt mỏi bảo.

“Phiền thật chứ! Thôi cứ tạm thời thay băng vết thương giúp tôi đi!”

Sau khi xong xuôi, Thục Thanh Di mang theo mâm có đựng cháo thịt bò và trà gừng lên phòng 206. Anh mở cửa ra, Trương Thịnh Hàm lúc này vẫn còn nằm đó chưa tỉnh dậy. Đồng hồ tròn màu xanh lam trên bàn vừa điểm 1 giờ sáng. Anh đặt mâm thức ăn xuống, đến bên giường ngồi cạnh rồi sờ trán của cô.


Không nóng cũng không lạnh, xem ra sau khi lau mặt bằng nước ấm đã đỡ hơn nhiều rồi.

Anh thấy trán của cô toát ra mồ hôi, không nghĩ nhiều mà đưa tay lau lấy, tiện thể vén mấy sợi tóc phiền phức trên trán sang một bên. Trương Thịnh Hàm nhíu mày, Thục Thanh Di cứ như bị bắt quả tang làm chuyện xấu mà rút tay lại. Cô ho mấy tiếng vì còn sặc nước, đầu choáng mắt hoa mà từ từ tỉnh lại. Trên đầu là một cái đèn pha lê hình giọt nước, dưới lưng là một tấm đệm êm, còn có chăn đắp ngang người.

Cô nhớ mình của trước đó vẫn còn vật vã đấu nhau với sóng biển, cũng không biết có cứu được người không. Mà bây giờ chưa rõ sự tình ra sao đã thấy mình chăn ấm nệm êm thế này.

Trương Thịnh Hàm cười một tiếng, lẩm bẩm.

“Xem ra mình chết thật rồi!”

“Chết cái đầu cô á!”

Một bàn tay đưa ra vỗ lên đầu khiến cô bừng tỉnh, giọng nói này hết sức quen thuộc. Nếu như cô thật sự chết, thì không lí nào Thục Thanh Di cũng đi cùng. Cô giật thót mình bám vào giường mà ngồi dậy, nhìn sang anh mà ngơ ngác.

“Anh…”

“Anh cái gì? Cô nghĩ mình là ai mà nhảy ra biển cứu người vậy hả? Siêu nhân hay thần tiên vậy?”

Thục Thanh Di hơi lớn tiếng hỏi, nhưng trong lời nói hoàn toàn không có ý muốn trách móc cô.

“Một người không biết bơi gặp người đồng cảnh ngộ thì xảy ra chuyện gì cô biết không? Kết quả là hai người cùng chết đấy!”

Thục Thanh Di nói ra hết một lần cho bỏ tức, nhưng khi thấy bộ dạng nhợt nhạt của Trương Thịnh Hàm bây giờ thì lại mất cả hứng cằn nhằn. Anh thở ra một hơi chán nản, cầm tô cháo lên rồi đưa cho cô.

“Cầm lấy mà ăn đi! Đây là cháo thịt bò, không phải canh Mạnh Bà đâu!”

Trương Thịnh Hàm nhận lấy, lúc này chỉ thấy cơ thể dù vừa ngâm mình dưới biển nhưng lại ấm áp không nhiễm lạnh. Không những vậy, quần áo được thay mới, tóc cũng được sấy khô.


Vài tiếng trước.

Sau khi đưa Trương Thịnh Hàm về phòng thì Thục Thanh Di liền nhờ người giúp cô thay quần áo ra. Sau khi thay xong, anh đặt cô ngồi tựa lưng vào người mình rồi cầm máy sấy lên sấy tóc. Tóc của cô dài mà mỏng, sấy cũng rất mau khô, như vậy cũng sẽ bớt nhiễm khí lạnh hơn. Đã xong xuôi mọi thứ, Thục Thanh Di mới đặt cô nằm xuống giường chỉnh lại phần áo dài tay rồi vén chăn bông lên.

Anh làm gọn gàng và cẩn thận từng chút một, với những việc mà chính anh cũng chưa từng làm với bản thân.

“Có thấy khó chịu chỗ nào không đấy?”

Thục Thanh Di cầm ly nước ngọt vừa đi đến chỗ giường của Trương Thịnh Hàm, tiện thể đưa tay ra sờ lên trán của cô, xong lại áp lên trán của mình rồi bảo.

“Không có sốt. Chắc là ổn mà đúng không?”

Cô ngẩn ra nhìn, một lúc lâu mới phản ứng kịp mà gật đầu rồi nói.

“Tôi không sao đâu!”

Nói rồi cô vô thức nhìn sang đồng hồ trên bàn, mở to mắt kinh ngạc khi phát hiện ra trời đã gần sáng mất rồi. Thục Thanh Di thường ngày là người ăn ngủ có giờ giấc, tập luyện cũng có giờ giấc. Lần này anh vì chuyện cô bị đuối nước mà đi xuống đi lên mấy lần, đứng ngồi không xong cũng không chợp mắt được một chút. Trương Thịnh Hàm mê man, không rõ tình hình ra sao mà chỉ biết anh đã không ngủ cả đêm rồi.

Cô vội luống cuống muốn đứng dậy, bật tung chăn mà nhanh chân xỏ dép vào rồi nói.

“Ôi đã trễ vậy rồi á? Để tôi dọn giường ngủ giúp anh.”


Trong lúc gấp gáp, Trương Thịnh Hàm vì quên mình vừa mới tỉnh lại đã ngồi dậy ngay thành ra bị choáng. Cô mất phương hướng lảo đảo, lại vô tình được Thục Thanh Di giữ tay. Anh đưa hai tay giữ chặt tay cô, còn nửa có nửa không dễ cô dựa vào.

“Thôi thôi. Giờ này mấy giờ rồi mà ngủ nữa? Cô đi mà lo thân cô đi kìa!”

“Tôi… Tôi xin lỗi!”

“Đi còn không xong mà chăn với mền cái gì hả? Ngồi xuống giùm đi!”

Thục Thanh Di ấn vai cô ngồi xuống rồi tự mình đến giường của mình, trải chăn gối ra. Anh ngồi xuống giường, lúc này mới mệt nhoài mà ngáp một cái rồi tựa lưng vào thành giường.

“Mặt trời còn chưa lên, còn mệt thì ngủ thêm đi!”

Trương Thịnh Hàm nhìn anh, muốn nói một lời cảm ơn vì đã không nghĩ mình phiền phức. Nhưng còn chưa kịp nói gì, anh đã đưa tay ra tắt đèn rồi nằm xuống kéo chăn lên đắp. Cô nhìn lưng anh, trong bóng tối lặng lẽ nở ra một nụ cười dịu dàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận