"Chỉ còn 5 mét nữa là đến đích, liệu cua-rơ* Thục Thanh Di có thể tiếp tục giữ vững vị trí số một của mình không?"
Bình luận viên căng thẳng nhìn phía dưới đường đua để quan sát, họ dường như đã dùng hết sức để căng mắt ra mà nhìn.
Khán giả trực tiếp và khán giả tại nhà đều hồi hộp đến nín thở, nhìn cua-rơ áo trắng viền đỏ thoăn thoắt đạp xe.
Thục Thanh Di nheo mắt nhìn đích đến trước mặt, chân đẩy nhanh tốc độ.
Những đường gân nổi lên để lộ bắp chân săn chắc.
Anh siết chặt tay lái, một phát lao thẳng về đích, khiến mọi người dường như vỡ òa.
"Thắng rồi! Thắng rồi!"
Cuộc đua kết thúc, quản lí và đồng đội kéo nhau đến chỗ anh, người thì lau mồ hôi người thì tìm nước.
Ở trong đoàn, có lẽ không còn ai là xa lạ với cái tên này nữa.
Đám khán giả nữ hâm mộ kéo nhau đến, đã phải chen nhau lắm mới có thể đến gần được chỗ của Thục Thanh Di.
"Anh Di! Có thể kí tên cho em không?"
"Có thể chụp ảnh với em không?"
Thục Thanh Di vừa uống nước ừng ực vừa liếc nhìn, mồ hôi nhễ nhại theo thái dương chảy xuống, chậm rãi lọt vào cổ áo.
Anh ném phăng chai nước vào thùng rác, không nói lời nào mà bỏ đi.
Tuy biết trước kết quả sẽ như thế, nhưng đám fan cuồng này chưa bao giờ bỏ cuộc.
Không những vậy, họ còn nhìn bóng lưng Thục Thanh Di với ánh mắt si tình, thầm ngưỡng mộ.
"Thật là lạnh lùng mà!"
Phòng thay đồ của Thục Thanh Di là hạng VIP, chỉ có mỗi mình anh được phép ra vào.
Bên trong có cả phòng tắm, tivi, một cái ghế sô pha dài.
Chỉ cần sau khi đua xe xong thấy mệt, có thể ở đây đánh một giấc đến khi khỏe rồi về mà chẳng sợ ai lên tiếng.
Rời khỏi sân vận động, Thục Thanh Di mặc chiếc áo thun đen cùng quần thun sọc trắng bảng to năng động.
Anh đội mũ lưỡi trai, theo thói quen mà đạp xe về nhà.
Tuy là người nổi tiếng trong giới thể thao, nhưng khi ra đường anh ít khi ăn diện, lại ít khi để người khác rõ mặt mình.
Vậy nên, hai thứ đồ không thể thiếu với anh là kính râm và mũ.
*
"Gần đây con đã chuyển tiền cho cha rồi? Không phải mới đó đã hết chứ?"
Trương Thịnh Hàm mang ba lô to hơn cả mình đi bộ bên lề đường, tay cầm điện thoại vừa đi vừa nói chuyện.
Có một người cha suốt ngày chỉ lo cờ bạc, cuộc sống có muốn bình yên cũng rất khó.
Mà với cô, ngay từ khi biết nhận thức thì đã thấy được thế giới này chẳng bình yên bao giờ.
"Hết rồi! Cha thấy không khỏe trong người đang muốn đến bệnh viện đây, con chuyển thêm tiền cho cha đi!"
Trương Thịnh Hàm bất lực dừng bước, tay siết chặt quai ba lô.
"Không cần.
Con là sinh viên ngành y, nếu cha thấy không khỏe con có thể xem cho cha."
Sự quan tâm của cô, lại bị người cha tệ bạc hất cho một gáo nước lạnh.
"Sinh viên cái khỉ! Mày học hành không đến nơi, tao dám để mày động vào người sao? Nói nhiều vậy là không muốn đưa tiền chứ gì? Cút đi!"
Tụt! Tụt! Tụt!
Đầu dây bên kia tắt máy, để lại cô một mình đứng dưới đường thở dài.
Vốn dĩ đang trên đường về nhà thăm cha, nhưng xem ra lúc này cô không về được rồi.
Tình cảnh này không phải là mới đây, nên cô ngoài việc thất vọng thêm một chút ra thì cũng không có gì để bận tâm.
Gần đây việc học ở trường không có tiến triển, vốn dĩ Trương Thịnh Hàm có thể học giỏi hơn như vậy.
Nhưng nhìn lại số lần cô vắng học ở lớp và số kiến thức tiếp thu vào đầu, chung quy vẫn không thể hoàn thành.
Ting! Ting!
Trong đầu toàn nghĩ chuyện gia đình, lại thêm chuyện ở lớp, Trương Thịnh Hàm đi đường cũng không thể tập trung.
Cô dần từ lề đường đi lấn sang phần đường dành cho xe đạp, kết quả người phía sau không phanh kịp.
Bánh xe tông vào chân, một cú giật mình khiến cô ngã ngồi trên đất, hai tay chà xát lên mặt đường.
"Ây!"
Người chạy xe đạp kia hạ chống xe xuống, bước chậm rãi có chút lười nhác về phía này.
Trương Thịnh Hàm nheo mắt, dưới cái nắng mùa thu mà ngẩng đầu lên nhìn.
Cô không thấy rõ mặt, phần vì cái nắng chói chang phía sau lưng anh, phần vì mũ lưỡi trai và kính râm che nửa mặt.
"Còn không đứng dậy? Muốn tôi đỡ cô sao?"
"Còn không phải thế ư? Là anh tông tôi còn gì?"
Người đứng trước mặt cao lớn, dáng không to con nhưng có thể nói là khỏe.
Khi anh đưa hai tay chống lên hông, càng thêm phần cao ngạo.
Một tiếng cười khẩy từ miệng bật ra, khóe môi nhếch lên.
"Tông cô? Là cô đi không nhìn đường, lấn đường người khác còn muốn ăn vạ?"
"Anh..."
Trương Thịnh Hàm ôm một cục tức to đùng, chỉ tay về phía người ta nhưng nghẹn họng không thể nói.
Cô đành tự mình đứng dậy, nhìn lòng bàn tay dính cát bụi bị rướm máu mà tự thấy tủi thân.
Dù sao cũng là mình sai trước, không thể trách người ta vô tình.
Thục Thanh Di đeo kính đen, không thể nhìn rõ được cô đang bị thương nên chỉ tùy tiện nói.
"Lần sau đi đường chú ý giùm chút!"
Nói rồi, anh trở về xe mình mà chạy đi.
Trương Thịnh Hàm thầm nghĩ mình hôm nay đúng là xui xẻo, đủ thứ chuyện cứ kéo đến khiến cô không vui.
Nghĩ đến người cha không quan tâm mình còn suốt ngày hỏi tiền bạc, cô chỉ biết nghẹn lại trong lòng.
Nếu như mẹ cô không phải vì bệnh mà chết, có lẽ ông ta cũng không thành như vậy.
Trương Thịnh Hàm cúi xuống nhìn mũi giày mình, lại vô tình nhìn thấy trên mặt đường có gì đó phát sáng.
Ghim cài áo?
Cô cúi người xuống nhặt, chiếc ghim cài áo bằng vàng sáng lấp lánh hình con chim ưng.
Màu này rõ ràng không phải đồ dỏm, là vàng thật.
Trương Thịnh Hàm hoa cả mắt, dụi dụi mấy lần để nhìn lại, còn phủi cho sạch rồi cắn thử một cái.
Còn có người đánh rơi cả ghim cài áo trị giá bằng cả căn nhà thế này ư?
Nhưng là của ai được?
Nếu không tìm được chủ, có nên bán nó đi để sinh lời không?
Trương Thịnh Hàm ngồi trên đường, nghĩ ngợi tới lui như một người ngốc.
Sau đó, cô chợt nhớ ra một chuyện, về người đạp xe tông phải cô khi nãy.
Không lẽ là của anh ta?
Không lí nào.
Trông cũng tầm thường thế cơ mà? Nói chuyện còn không ý tứ, thô lỗ như vậy.
Nhìn từ đầu đến chân đều không có điểm gì đặc biệt, không giống người có tiền nhiều.
Cô dứt khoát cầm ghim cài áo đứng dậy, đi thẳng một mạch chừng năm bước rồi dừng lại.
Mặc dù lần đầu chạm mặt không có thiện cảm, nhưng Trương Thịnh Hàm lại không phải người mê thích của lạ, nhất là khi nó không thuộc về mình.
Nếu thứ này thật sự của người khi nãy, cô chỉ đành giữ lại đến khi gặp được sẽ trao trả tận tay.
Cua-rơ*: vận động viên đua xe đạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...