Robot Ấm Giường

Đường Tư Tư lúc này mới giật mình nhìn lại, mẹ của cô ở trên màn hình, đã chạy tới trước ống kính máy quay, vẫy vẫy tay nói:

"Tư Tư, sếp Hạ, mọi việc tốt chứ?". Còn nhoẻn miệng cười hết sức duyên dáng.

Tử Khiêm đi tới, đối diện với màn hình: "Yên tâm đi, giáo sư Đường, mọi việc đúng như kế hoạch, cô ấy an toàn".

Đường Tư Tư cũng chạy tới, "Mẹ, chuyện này là thế nào?"

"Không có gì, đám người của tổ chức này đã nằm trong tầm ngắm của nhà nước từ lâu. Lần này bọn chúng âm mưu nhắm vào phát minh mới nhất của mẹ. Cho nên sếp Hạ đây đã tương kế tựu kế, giăng lưới bắt hết bọn chúng".

"Sếp Hạ? Anh ta không phải robot sao?"

"Con bé ngốc này, có robot nào mà lại biết thở biết ăn hả? Ít nhất là trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay chưa thể làm được."

"..." Biết ngay là như thế!

"Nhưng cái móng tay và việc anh ta có thể phóng điện là như thế nào?"


"Thực ra thì sếp Hạ đã chịu trách nhiệm bảo vệ hai mẹ con chúng ta từ cách đây năm năm rồi. Có một lần làm nhiệm vụ, cậu ấy bị thương ở hai bàn tay, mười ngón tay đều bị hủy, sau đó mẹ đã chế tạo ra ngón tay robot, cấy vào trong cơ thể cậu ấy. Còn việc phóng điện thì rất đơn giản, ngón tay đó đã được tích hợp khả năng phóng điện áp từ cao đến thấp, thế nào mẹ có giỏi không?" Mẫu hậu cô cười toe toét, không hề che giấu sự khoe khoang trên khuôn mặt.

__________

Đường Tư Tư nằm trên giường, mọi việc diễn ra quá nhanh đến mức cô vẫn còn ngơ ngác.

Buổi sáng hôm nay sau khi tóm gọn đám người của tổ chức kia, Hạ Tử Khiêm cũng đi theo các cảnh sát về cục báo cáo. Đường Tư Tư được một toán cảnh sát đưa về tận nhà, nếu không phải linh kiện của robot GH520 vẫn còn đang nằm yên tĩnh trong nhà cô, có lẽ Đường Tư Tư sẽ thật sự nghĩ rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Đường Tư Tư xoay người, bất chợt nhìn vào chỗ trống tối hôm qua Tử Khiêm đã nằm. "Nếu đám người kia không hành động sớm hơn, chẳng lẽ hắn thật sự dự định sẽ ở đây một thời gian hay sao?"

Cô bất giác thở dài, hốt hoảng phát hiện mình có chút nhớ hắn.

Sau đó cô liền tức tối, robot sờ mông phụ nữ sẽ không gọi là sàm sỡ, nhưng hắn là người, là người, có đúng không? Cũng có nghĩa là cô đã thiệt thòi cho hắn!

Đường Tư Tư còn đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể đòi lại công bằng cho mình, thì điện thoại báo có tin nhắn. Cô cũng không biết mình đã add người này từ lúc nào.

[Cô Đường, ăn tối chưa?]. Kèm theo bên cạnh còn có một khuôn mặt cười tủm tỉm.

[Liên quan gì đến anh?] Đường Tư Tư có chút giận dỗi. Cô không thể oán mẫu hậu, nhưng cô có thể oán hắn. Chính là hắn nghĩ ra trò mèo này! Chính hắn lừa cô!

[Sao lại không? Chúng ta ký thỏa thuận rồi]

Ngay sau đó là âm báo có tập tin đính kèm, Đường Tư Tư click mở. Chính là bản thỏa thuận mà cô đã bị lừa ấn dấu tay, nhưng lúc này tên người chăm sóc đã không còn là robot GH520 nữa, mà là người bảo vệ: thiếu tướng Hạ Tử Khiêm - tổ trưởng tổ tình báo số 2 quốc gia. Nội dung thoả thuận không thay đổi!

Đường Tư Tư còn chưa kịp than thở thế gian lừa lọc thì đã có một tin nhắn thoại gửi tới. Là chất giọng trầm trầm quyến rũ của Tử Khiêm.

[Muốn tự mở cửa, hay anh xông vào?]

_________


Cho đến khi ngồi đối diện với Tử Khiêm trên bàn ăn, há miệng chờ hắn đút từng muỗng canh sâm, Đường Tư Tư vẫn chưa hết choáng váng. Sự thể thế này, có phải là quá nhanh rồi không?

"Khoan đã, nói rõ ràng trước đi…", cuối cùng cô cũng hoàn hồn lại. Trực tiếp thốt ra: "Vì sao anh phải làm những việc này chứ, tôi đâu cần anh chăm sóc?"

"Ngoan, ăn đi." Hắn đút thêm một muỗng.

Đường Tư Tư há miệng nuốt, lại mồm mép hàm hồ nói: "Rõ ràng chúng ta đâu có quen biết nhau, anh làm vậy…"

"Là em không biết thôi, anh đã ở bên cạnh em năm năm, tất cả thói quen sinh hoạt, sở thích, tính tình của em, anh đều biết."

"Anh…" Đường Tư Tư ngập ngừng, cô thò mặt tới gần hắn, "...thích tôi sao?!"

"Không thích". Rất dứt khoát.

Đường Tư Tư mất hứng, cô đứng dậy, "Thế thì thôi, nhiệm vụ của anh đã xong rồi, không cần chăm sóc gì cả, cửa ở bên kia, tôi đi ngủ đây."

Nhưng tay cô bị kéo lại, sau đó ngã vào trong lồng ngực hắn, một giọng nói thì thầm rót vào tai: "Không thích, là rất thích".

"Buông ra!"


"Không buông!"

"Tôi sẽ kiện anh tội sàm sỡ."

"Anh có thoả thuận, không gọi là sàm sỡ".

"Thoả thuận không có nói được phép ôm, được phép sờ mông!" Đường Tư Tư vẫn còn uất ức.

"Vậy thỏa thuận cho phép gì?"

"Ăn chung, ngủ chung…" Chết mất! Đường Tư Tư còn chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra.

Tử Khiêm cười khẽ.

"Được rồi, đi ngủ thôi!"

- --------hoàn--------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận