Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

Note: Chương 1 có khá nhiều bad language *đã được censored* bạn đọc tự  hiểu ^^

Tìm gần nửa tháng mới tìm được một chỗ vừa ý tại bên kia thành phố, ký tên trên bản hợp đồng thuê nhà xong, Thẩm Nam rốt cục cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi như vừa được giải thoát khỏi thứ gì ấy vẫn đè nặng trên vai.

Kỳ thật cậu vẫn cảm thấy mình quá sức là bốc đồng. Từ khi quyết định chia tay đến giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy chột dạ bất an vô cớ. Đến giờ thì, cái cảm giác lưỡng lự không thể quyết định nổi bám theo cậu suốt nửa tháng trời giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, xèo xèo vài tiếng rồi hóa thành một làn khói mỏng, biến mất không dấu vết.

Buổi tối hôm ấy, Thẩm Nam ngủ rất say. Ngay cả lúc nửa đêm Giang An trở về, bật đèn đi tắm rồi vác cái thân lành lạnh hơi nước chui vào chăn ôm cậu cũng chẳng làm cậu tỉnh nổi.

Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy, Thẩm Nam cũng không hỏi Giang An tối qua mấy giờ về, nhanh nhanh chóng chóng làm vệ sinh cá nhân, rồi quay sang nhìn Giang An vẫn còn đang mơ mơ màng màng đứng đánh răng nói: “Hôm nay tan tầm có việc gì không? Về sớm chút, em có việc muốn nói với anh.” Thấy hắn gật đầu xong, cậu đi làm luôn.

Kỳ thật, Giang An và Thẩm Nam làm cùng công ty, một là giám đốc, một là nhà thiết kế, nhưng nếu hai người cùng đi làm thì cậu cũng phải chờ ít nhất nửa tiếng nữa, còn phải nhìn hắn vừa quanh đi quẩn lại vừa lảm nhảm trách móc cậu vứt đồ lung tung đồng thời còn phải giấu giếm không cho cậu biết mình đang tìm cái gì – mặc dù đến giờ, Thẩm Nam vẫn cảm thấy, hắn như thế dễ thương chết được.

Sáng, cuối cùng cũng chỉnh sửa xong danh sách khách hàng và một số tài liệu khác cần thiết trong công việc, để lên mặt bàn; chuyển tất cả các tư liệu cá nhân sang ổ cứng di động rồi xóa sạch hết mọi thông tin của minh trong máy tính, password cũng đổi thành password chung của công ty. Mấy đồ dùng cá nhân quan trọng trong phòng làm việc đều đã mang đi hết, không còn gì đặc biệt phải vứt bỏ. Chỉ trong vòng hơn hai tiếng đồng hồ, tất cả đều rất nhẹ nhàng. Từ khi quyết định chia tay, Thẩm Nam không nhận thêm một việc mới nào cả, đối với mấy khách hàng chỉ đích danh yêu cầu cậu, Thẩm Nam cũng lấy lý do gần đây tình trạng của mình không được tốt khéo léo từ chối, cho nên cũng bớt được đi không ít chuyện. Cuối cùng, cậu để đơn từ chức đã viết sẵn từ đời nào đặt trên bàn phím máy tính, vặn mình, cả người thư giãn.

Chiều, xin nghỉ làm về nhà dọn dẹp đồ đạc. Cái nào cần, dễ mang thì mang đi; cái nào không cần hay vướng víu thì vứt luôn; đồ của Giang An với đồ chung của hai người đều để lại. Xóa sạch mọi tư liệu cá nhân trong máy tính ở nhà, hệt như với cái máy ở công ty. Dọn dẹp xong rồi, phân loại, cho vào túi, gọi chuyển phát nhanh mang đến nhà mới, kèm thêm cả cái laptop nữa, phí tổng cộng chưa đến ba trăm tệ. Gửi xong nhìn giờ, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan tầm, viết cái mess gửi cho Giang An nhắc hắn nhớ về sớm.

Phòng ngủ, phòng đọc, phòng bếp, phòng tắm, phòng khách, đi xem xét hết một lượt lần cuối, Thẩm Nam cười mỉa mai: thiếu một người cũng chẳng khác gì.

Năm rưỡi tan tầm, từ công ty đi bộ về nhà mất khoảng nửa tiếng.

Bảy giờ, Thẩm Nam đi nấu mì, thêm một quả trứng ốp la lòng đào.

Bảy rưỡi, rửa bát.

Tám giờ, trời tối mịt, cửa sổ không đóng, ánh đèn nê-ôn và đèn đường xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Thẩm Nam dựa vào salon nheo mắt nhìn đám vệt sáng đủ mọi màu sắc nhảy múa trên tường và trần nhà.

Chín giờ, Thẩm Nam rút điện thoại ra chơi game mới phát hiện pin còn có hai vạch, nghĩ lại thôi vậy, rúc đầu vào salon nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mười giờ, Thẩm Nam ngáp ngắn ngáp dài, dụi dụi mắt, trong đầu nghĩ chẳng có việc gì làm thật khiến người ta dễ buồn ngủ chết đi được.

Mười một giờ, Thẩm Nam đầu dựa vào tay vịn ghế salon, tay ôm gối ôm, ngủ gà ngủ gật.

Thẩm Nam rất có kiên nhẫn, không vội, cũng chẳng giận, chỉ là có chút bất đắc dĩ.


Đây là lần cuối tôi chờ anh.

Hơn một giờ sáng, Thẩm Nam bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh giấc, vừa ngồi dậy đã bị ánh đèn sáng chói rọi vào mắt, thoáng chốc, nước mắt chảy ra cay xè.

“Sao vẫn còn chưa ngủ? Cũng không bật đèn lên?” Nhìn cậu như thế, Giang An còn hoảng hơn.

Thẩm Nam dùng tay áo lau nước mắt, bảo hắn lại gần: “Có việc muốn nói với anh.”

Dường như Giang An cũng mệt mỏi, nhíu mày lầu bầu: “Chuyện gì cứ phải hôm nay nói cơ chứ?”. Thế nhưng vẫn ngồi xuống một cái ghế salon đơn khác, thuận tay cởi cái áo vest vắt lên tay ghế.

“Cũng chẳng có gì!”. Thẩm Nam vừa ngáp vừa rút ra một chùm chìa khóa vứt cho hắn: “Em muốn chia tay.”

Phòng khách lặng thinh, thậm chí còn nghe thấy tiếng rè rè phát ra từ bóng đèn huỳnh quang. Thẩm Nam vẫn chưa nhấc nổi mí mắt lên, thiếu chút nữa là lại gục xuống ngủ tiếp.

“Em có ý gì?”.

“Bộp!” Một âm thanh chát chúa vang lên, chùm chìa khóa bị quẳng mạnh xuống mặt bàn, trượt trên mặt kính  bóng loáng phi thẳng đến đầu bên kia rồi rơi xuống đất. Thẩm Nam rốt cục cũng tỉnh ngủ.

Đôi mắt Giang An mở to nhìn trừng trừng, Thẩm Nam cũng chẳng mở mắt, ho vài tiếng cho cái cổ họng bớt khô, ngồi thẳng dậy, nói: “Nói rõ với anh thôi.” Ôm chặt cái gối ôm trong lồng ngực, tay hơi run rẩy.

Trong phòng khách, tiếng thở của Giang An áp cả tiếng bóng đèn chạy rè rè, nhưng tiếng Thẩm Nam nghe được rõ nhất lại là tiếng tim cậu đập thình thịch. Mắt nhìn chăm chăm vào chùm chìa khóa nằm chỏng chơ trên mặt đất, trong lòng niệm như niệm kinh: đừng động tay chân, đừng động chân tay, ngàn lần vạn lần đừng động tay động chân nha~~~~

Giang An hắn… nhìn qua thì hào sảng trượng nghĩa, nói chuyện có duyên rất chi là thi thú, làm cho người khác tưởng hắn là loại người dễ tính, hay nói giỡn, không nghiêm túc cho lắm, dễ nói chuyện, dễ lại gần. Nhưng Thẩm Nam biết, hắn tự phụ, cố chấp, lại hay nổi nóng, giận lên thì chuyện gì cũng làm được, nói chung thì thuộc dạng điên cuồng thêm chút bạo lực. Có lần hai người cãi nhau, hắn nói không lại được Thẩm Nam, giận quá hóa rồ, vớ ngay lấy cái ghế bên cạnh bắt đầu đập lấy đập để, không nặng mà cũng chẳng nhẹ, hết cơn giận thì quên sạch sành sanh. Hai ngày sau thấy người cậu đầy vết thâm tím sưng đỏ lại xót hết cả ruột, còn hỏi cậu đi đứng thế nào, ngã ở đâu mà lại bị thương nặng như vậy.

Thở hồng hộc một lúc, Giang An giơ tay xoa xoa mặt, hỏi: “Tại sao? Tự dưng nói chia tay là chia tay! Có ai sớm nắng chiều mưa như vậy đâu!”.

Sớm nắng chiều mưa… Thẩm Nam cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng mà thấy Giang An chịu ngồi nói  lý, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm gối ngồi vào cái ghế salon đơn đối diện hắn – vì an toàn của bản thân, phải cách hắn xa một chút – cố gắng khiến mình bình tĩnh xuống.

“Em nghĩ anh hẳn là đã biết lý do tại sao.” Giọng nói không run, tốt!. “Với cái công ty cỏn con tầm tầm bậc trung như vậy, đâu cần ông chủ ngày nào cũng phải thò mặt đi tiếp khách chứ! Anh không ở nhà ăn cơm tối đã hơn nửa năm rồi!”.

“Thẩm Nam, sao em cứ giống như con đàn bà nào thế!”. Giang An giơ chân đạp cái bàn, không có kiên nhẫn cắt ngang lời cậu.

Thẩm Nam nói: “Anh nghe em nói hết đã.” Cậu  dùng chân đẩy dịch cái bàn sang một bên, hắn dùng sức thêm tí nữa là nó có thể va vào chân cậu rồi.


“Em chẳng trách móc oán hận gì anh, Anh là giám đốc, phải đi tiếp khách thì đi tiếp, phải đi làm quen thì đi làm quen, ai thèm ngăn anh. Đi bar, trêu nam ghẹo nữ, anh bảo áp lực nặng nề anh đi chơi, em có nói gì không? Hơn nửa năm, tôi cũng chỉ nói mỗi ngày hôm nay, anh còn phiền cái gì hả?”. Nói nhanh thì sẽ loạn, bình tĩnh bình tĩnh nào. Thẩm Nam vò vò cái gối ôm, cố gắng nói chậm lại.

“Nói thẳng ra, anh chơi đùa, em không ngại, tốt xấu gì thì ngày nào anh cũng về nhà. Nhưng em không giống anh.” Thẩm Nam thở dài: “Anh là Bi, em là Gay 100%. Được rồi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là em có tính ‘sạch sẽ’.”

Đôi mắt Giang An mở trừng trừng, như chẳng cần chớp mắt, khuôn mặt đỏ bừng, dường như định nói gì nhưng lại chẳng biết phải nói như thế nào.

Thẩm Nam vỗ vỗ cái gối ôm: “Em không hỏi anh, cũng chẳng buồn hỏi, nhưng đó không có nghĩa là em không biết.”

Từ nhỏ đến lớn, Giang An làm gì cũng xuôi chèo mát mái, Khi còn bé, gia đình có điều kiện, thành tích học tập tốt. Lớn lên, năng lực làm việc cao, nhà xảy ra chuyện xong, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng có chút thành công. Trong vòng ba năm ngắn ngủi thì đã mua được nhà được xe lại thêm tài khoản tiết kiệm. Người thì đẹp trai, thông minh, biết nói chuyện, hiểu giao tiếp, đi đến đâu cũng có người thích cả. Hắn tự đắc, hắn kiêu ngạo, nhưng hắn có quyền như thế. Hắn đã quen được người khác hâm mộ, ngưỡng mộ, đã quen bị người khác vây quanh tầng tầng lớp lớp, đã quen làm vầng trăng sáng giữa một đám sao le lói trên trời. Mà hắn cũng thích thế, thích ánh mắt tán thưởng hay ngưỡng mộ của người khác, thích trở thành tâm điểm giữa đám đông, thích cảm giác được người người theo đuổi đằng sau.

Thế nhưng, hắn lại chọn Thẩm Nam.

Một Thẩm Nam yên lặng, nhạt nhẽo, thậm chí còn hơi âm trầm.

Cũng chẳng phải Thẩm Nam không thích hắn, không đánh giá cao hắn, không ngưỡng mộ hắn, hay không… yêu hắn…

Nhưng Thẩm Nam vĩnh viễn sẽ không xoay quanh hắn, cũng sẽ không dùng mấy từ phù phiếm bay bổng khen ngợi hắn chuyện gì, thậm chí cậu cũng sẽ không biết dùng “ánh mắt đầy thâm tình” nhìn hắn, mà ngay cả dùng mấy câu hoa lá dài hơi diễn tả tình yêu tình ái cậu còn thấy nổi gai ốc đầy mình nữa là.

Mà hình như vừa nãy, cậu còn gọi cái sự nghiệp khiến hắn vênh mặt với đời là “công ty cỏn con tầm tầm bậc trung” thì phải…

Đôi mắt nãy giờ vẫn mở to trừng trừng nhìn cậu đột nhiên cụp xuống chăm chú nhìn mũi chân, mặt vẫn đỏ tưng bừng, mồm phụng phịu, thoạt nhìn ấm ức vô cùng: “Không phải… Không giống như em nói đâu…”

“Ừa!”. Thẩm Nam ra hiệu cho hắn tiếp tục, đồng thời nhìn mặt hắn, đầu óc thì nghĩ liên thiên tận đâu đâu: Cái vẻ mặt này hiếm thấy à nha. Nhưng mà dễ thương tệ à, cứ như là em ăn hiếp anh vậy đó…

“Anh có định quyến rũ ai đâu, họ tự sán lại gần đấy chứ. Anh chỉ đi theo họ chơi cho vui mà thôi…”. Giang An lại ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Ngay từ đầu anh đã nói với em rồi mà! Rõ ràng em cũng nói không sao hết! Chẳng phải em cũng nói chơi thì chơi đi! Còn bảo anh đừng lải nhải chuyện này với em nữa! Chính bản thân em cũng nói chẳng sao cả! Hiện giờ lại đòi chia tay! M* nó, rốt cục là em có ý gì hả?”

“Tôi đã nói không sao hết, cũng chẳng thích huyên náo lung tung. Anh thích chơi thì cứ việc chơi, nhưng cũng đừng đi đến nửa đêm về kể lể với tôi là anh đi với ai, uống rượu với người nào, ngực con nào bự, thằng nào là Gay, đứa nào để ý đến anh chứ. Xin lỗi, tôi không phải là bố anh! Nhưng cái ‘không sao hết’ của tôi không bao gồm cả chuyện anh lên giường cùng với người khác.”

“Anh…”. Giang An đứng phắt dậy, từ trên cao trừng mắt nhìn cậu.

Thẩm Nam cũng đứng lên, không nhanh không chậm nói liền một mạch: “Lúc đầu anh chỉ chơi bời cho vui, không sai. ‘Chỉ đi cuối tuần’ rồi ‘mỗi tuần ba bốn lần’ cho đến ‘bảy ngày liên tiếp, cuối tuần chẳng tha’… tôi không có ý kiến, anh liền đi thẳng đến giường người khác luôn hả? Cảm ơn anh không vác đứa nào về đây, lại còn sáng nào cũng chăm chỉ về nhà. Sau này không cần vất vả như vậy đâu.”


Giang An đột nhiên nổi khùng lên, hét vào mặt cậu : “M* nó, em rõ ràng biết tất cả…”

“Hừ… sao lại không biết?”. Lúc này Thẩm Nam cũng quên phắt lo lắng chuyện hắn giở đòn chân tay ra, cậu nhếch mép cười: “Từ ba tháng trước, nam nữ OK tuốt, anh nghĩ tôi lười chẳng buồn nói chính là không biết tí gì hả?”.

“Em vẫn biết…”. Cái bàn dài bị đạp phăng ngã sang một bên, tấm kính thủy tinh rơi xuống sàn nhà, mẻ mất một góc, trên mặt đầy vết nứt. Tiếng rơi lớn thế vẫn bị giọng Giang An áp đi: “M* nó, mày cố ý làm thế! Biết không thèm nói! Giả vờ giả vịt rồi lên mặt với tao hả?  Nhìn tao như thằng hề thế mày cao hứng lắm phải không? Nhìn mấy tháng chán rồi nên muốn chia tay hả? Mày coi tao là cái gì?”.

Thẩm Nam bị túm cổ, mưa xuân phun đầy mặt, lỗ tai ù hết cả đi. Cậu chịu không nổi vung nắm tay lên cho hắn một quả chính diện, lúc này mới thoát. Mới thở ra được một hơi trước mắt đã tối sầm, chân va phải tay ghế salon, đầu đập xuống sàn đánh ‘rầm’ một cái.

“Thẩm Nam, mày coi tao là gì hả?” Mắt Giang An đỏ quạch, hắn ép cậu nằm bẹp dí trên mặt đất. Nếu không có cái gối ôm ngăn cách, xem chừng cậu muốn thở cũng khó.

“Thế anh coi mình là gì?”. Thẩm Nam nghiến răng, thở hồng hộc, trên người chẳng có chỗ nào là không đau cả. “Anh coi tôi là gì?”.

“Đừng cắn! Xéo đi! Ngủ với hết nam lại nữ, anh không ghê nhưng tôi thấy tởm! Còn biết tôi lên mặt với anh… đừng bảo anh không biết vì sao! Tôi không nói là vì muốn anh tự mình kiểm điểm lại. Kết quả thì sao? M* nó, cả người anh chỉ còn mỗi cái khúc kia, tìm cái lỗ nào là lại chui vào sao?”.

Tay vừa tự do cậu lập tức bồi thêm một quả đấm nữa, chuẩn xác ngay chỗ vừa nãy, đồng thời lên gối không chút do dự.

“Ááá – !!”

Thừa dịp ai đó còn đang đau hàng lăn lộn trên mặt đất, Thẩm Nam lợi dụng cơ hội chạy ra cửa, chuẩn bị vọt đi bất cứ lúc nào.

“F*ck… tao là đàn ông!”. Hỏa bốc quá đầu.

“Tôi là đồng tính.” Đối khá chuẩn xác.

Lại yên lặng một lúc.

“Thẩm Nam, anh thực sự thích em. Bao năm như vậy, anh thực sự chỉ có thích mỗi mình em.”  Giang An ngồi bên cạnh cái bàn ngã chỏng chơ, hai mắt đỏ bừng, hình như hơi ươn ướt.

Thẩm Nam thở dài: “Em cũng thích anh.”

“Mày nói cái đ** gì!”. Đôi mắt Giang An lại mở to nhìn trừng trừng: “Thích tao, tao chơi bời bên ngoài mày chẳng thèm để ý! Thích tao, tao uống rượu nửa đêm mới về mày cũng chẳng buồn hỏi han! Thích tao, tao lên giường với thằng khác mày giả vờ như không biết! M* nó, đến phút cuối thì đòi chia tay!”.

“Ừ. Tình cảm của tôi trong con mắt anh cũng chỉ là cái đ** gì mà thôi!”. Thẩm Nam dĩ nhiên vẫn còn có tâm tình mà cười, bởi vì nhìn Giang An ngồi trên sàn nhà, trừng mắt nhìn cậu, nước mắt tèm lem trông y hệ một thằng bé đang hờn dỗi.

“Anh thích tôi liền cùng với một đứa nào đó chẳng hề quan biết uống rượu, hôn hít, lăn qua lộn lại trên giường? Cái thích của anh cũng chẳng là cái đ** gì đâu.”

“Đấy là do em lên mặt với anh, không cho anh động vào em!”.


“Vì tôi không thích anh hôn con ả nào đó xong lại về hôn tôi. Tôi càng không thích cái cảnh nhìn cái khúc thịt kia của anh lại còn phải nghĩ xem nó vừa chui ra từ mông đứa nào. Giang An ơi Giang An, anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Đừng bảo anh định chơi theo kiểu lăn cầu tuyết chứ”. Vừa nói vừa nghĩ, không chừng đúng thế thật; càng nghĩ càng thấy buồn cười không chịu nổi.

“Chẳng lẽ anh định chơi đến khi nào tôi phát hiện ra thì thôi? Tôi hỏi thì anh sẽ thành thật nhận lỗi kể tuốt tuồn tuột? Không hỏi thì anh cứ việc yên tâm chơi tiếp? Xin lỗi nhé, khiến anh thất vọng rồi!”.

Giang An nhìn cậu, môi mím chặt lại, cái chỗ bị ăn hai quả đấm liên tiếp trên mặt giờ đã sưng vù lên, đỏ bừng, bóng loáng.

“Chìa khóa đấy, bao gồm chìa khóa nhà, chìa khóa phòng đọc sách và công ty. Đơn từ chức để trên bàn trong phòng làm việc. Tài liệu công việc đều ở trong máy tính cả. Lúc anh mở công ty, tôi còn giữ khoảng 40% cổ phần trong đó, coi như là phí chia tay đi, bồi thường bốn năm chúng ta sống chung với nhau.”

“Thẩm Nam! Tao không phải là một con ả nào đó!”.

“Tôi cũng không phải.”

Nghĩ đi nghĩ lại, những gì cần nói đều đã nói rồi, chấm dứt thì cũng chấm dứt xong. Sợ Giang An lại làm loạn lên, Thẩm Nam dứt khoát xoay người mở cửa ra khỏi nhà.

“Thẩm Nam!”. Giọng Giang An không lớn, nhưng nghẹn ứ lại: “Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

Cửa sập ‘rầm’ một phát, cả hành lang tối om.

Lần mò trong bóng tối đi xuống hai tầng lầu, xác định không có người đuổi theo, Thẩm Nam lúc này mới an tâm. Đặt tay lên ngực mới phát hiện mình vẫn còn ôm gối ôm theo liền tiện tay quăng nó ra đằng sau, Thẩm Nam một tay chống nạnh, một tay giơ lên trời, hít một hơi thật sâu:

“Phải có ánh sáng!!”

Mớ đèn điều khiển bằng giọng nói của cả tầng lầu bật sáng chói lóa.

Thẩm Nam lết đến thang máy đi xuống lầu, ra ngoài vẫy taxi, trên đường cứ cười ngơ ngẩn.

Tài xế thấy cậu biểu hiện kỳ quái liền hỏi cậu cười gì. Cậu bảo vừa gặp cướp, vứt ví cho nó còn mình co giò chạy mất.

Tài xế bảo người không bị sao là tốt rồi, nhưng thế thì cười cái gì. Cậu bảo vì thực ra toàn bộ tiền đều để trong túi cả. Hì hì…

Tài xế vừa cười vừa nguýt cậu.

PS: Đôi này thật không đỡ nổi T’T …



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui