Rỉ Sắt


Cuối tuần trôi qua lúc nào cũng thật mau.

Cho dù là người nào, ở trong hoàn cảnh nào, thì thời gian cũng chẳng mảy may bị ảnh hưởng, vẫn trôi qua vùn vụt cứ như chỉ qua vài hơi thở đã hết một cuối tuần.
Chẳng hạn như lúc này – đám học sinh ở C thị còn chưa kịp hoàn hồn trước biển đề tài mênh mông thì một trận gió cuốn mưa bay tàn khốc mới đã đập vào mặt.

Mà ở X trung, ngôi trường đã dẫn đầu bảng thành tích suốt mấy năm, buổi sáng thứ hai càng thêm bi thảm, khó mà không nghe thấy trong bầu không khí trầm lặng dậy lên tiếng than oán.
Đấy là còn chưa nói tới thời tiết khắc nghiệt.
Tiết học đầu tiên kết thúc, Lâm An phát hiện ra hôm nay ‘hỗn thế ma vương’ không đi học.
Lớp học chỉ có hơn bốn mươi người.

Tiếng đọc bài đều đặn khe khẽ vang lên là bài Hán tự cổ anh mới dậy tuần trước, Phía sau những cuốn sách giáo khoa tiếng Trung dựng đứng là những khuôn mặt đầy mụn với đủ hình dạng khác nhau.

Có đứa lại đang lén lút hí hoáy làm nốt cho xong chỗ bài tập học thêm của môn khác.

Cũng có vài người đã buồn ngủ, nhắm mắt buông lơi thả hồn ra ngoài cành cây.
Lâm An đi quanh lớp một vòng, sau đó ra ngoài.

Anh gọi thử lần nữa vào số liên lạc gia đình của Từ Nguyên, nhưng cũng chẳng ngạc nhiên là không ai trả lời.
Bành Xuân Lâm, một giáo viên dạy toán cũng có tiết 1 vào hôm đó, từ hướng ngược lại đi tới.

Thấy anh thì mỉm cười chào, “Chào buổi sáng, thầy Lâm.”
“Chào buổi sáng.” Lâm An buông điện thoại xuống, khẽ cười với đối phương.
“Sao mà chau mày ủ dột thế? Thế nào? Lại bị học trò ranh mãnh chọc phá hả?”
Lâm An nhẹ lắc đầu, cười khổ, “Hôm nay Từ Nguyên không đến lớp.” Nói xong lại nhìn dãy số liên lạc trong máy, “Điện thoại cũng không ai bắt máy.”
“Ồ…” Bành Xuân Lâm ngâm một tiếng ý là ra vậy, sau đó cũng chỉ cười xòa, “Thường thôi.”
Lâm An hơi sửng sốt.

Mặc dù anh chưa tới X trung bao lâu, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng của cô  giáo Bành đã sắp qua tuổi 50, là một nhà giáo nổi tiếng nghiêm khắc.

Đối với người bình thường hết sức nghiêm túc thì không nói làm gì, nhưng yêu cầu đối với học sinh thì phải nói là đạt tới trình độ bới lông tìm vết.

Đám học sinh ở sau lưng lén gọi bà là “Diệt Tuyệt Sư Thái.”*
Bành Xuân Lâm thấy anh im lặng chẳng nói gì, đẩy nhẹ mắt kiếng trễ trên mũi lên, “Sao hả, không tin à?”
Lâm An lại mỉm cười, “Không phải ạ.”
Bà thở dài, lắc đầu, “Haiz, các cậu còn trẻ người non dạ, vẫn là ít trải nghiệm quá.

Đứa trẻ như thế, để tâm làm cái gì nữa? Gia đình trò ấy cũng không quản nổi nữa rồi.

Dù sao thì bây giờ trò ấy quậy tung trường như thế, sau này ra ngoài xã hội cũng chẳng được bao nhiêu trái ngọt nữa đâu.

Học sinh loại này, về cơ bản cũng chẳng quan tâm đến việc đi học.

Cậu đó, cứ từ từ mà học cách điều chỉnh suy nghĩ cho thoáng ra đi.

Chớ có phí tâm phí sức, đi diệt thứ cỏ không cần diệt, thay vào đó dành sự quan tâm cho các em thực sự có lòng hiếu học trong lớp đi kìa.”
Bà cúi đầu, lật xấp bài kiểm tra trong tay, “Đó, giống cậu Giang Khải Huân ở lớp cậu ấy.

Còn cả một cậu nhỏ nhỏ người, Chu Đào.

Cậu xem một chút đi, tuần trước trong cuộc thi đố vui toán học, hai cậu đó cùng tranh hạng nhất hạng hai.

Câu hỏi đưa ra đều phỏng theo đề thi Olympic Toán quốc gia năm ngoái đấy, đều trả lời được hết!”
Lâm An lại cười cười.

Hai em học sinh này quả thật là hai người đứng đầu khối tự nhiên.

Có thể thi được điểm cao cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Cô Bành run run lật xấp bài thi, lật một hồi tới cuối cùng lại nói, “Còn đây, nhìn cái cô Từ Nguyên này mà xem.

Có khiếp không, nguyên một tờ giấy trắng! Tên cũng chẳng buồn viết, A B C D đều là đánh bừa.

Ôi chao, học sinh thế này ấy à, vẫn là không tới lớp thì tốt hơn.

Tới rồi lại chỉ thêm phiền lòng, có khi giảm cả mấy năm tuổi thọ ấy.”
Lâm An chỉ biết cười gượng.

Anh biết cô Bành chẳng qua là nói ngoài miệng vậy thôi.

Nếu quả thật là tâm đã như tro tàn mà từ bỏ thì làm sao mỗi lần gặp anh lại lôi cô nhóc kia ra quở trách liên hồi mãi thế được.

Anh im lặng hồi lâu, nhớ tới lời nhắn gặp phụ huynh mình viết trong sổ liên lạc của Từ Nguyên nhưng vẫn chưa gặp được, chỉ nhẹ nhàng đáp, “Tôi sẽ nói chuyện thêm với em ấy.”
Bành Xuân Lâm nghe thế thì bật cười thành tiếng, liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi bảo, “Được.

Thôi chuông vào lớp rồi, tôi đi đây.

Thầy Lâm vất vả rồi.”

Lâm An lại gật đầu chào, dõi mắt nhìn theo bóng lưng đối phương khuất sau ngã rẽ hành lang.

Anh xoay người rời khỏi khu lớp học, trở về phòng làm việc của mình.
Phùng Bình đang vùi đầu sửa bài chính tả cho học sinh.

Cửa sổ phía sau lưng mở toang, vài hạt mưa bụi lất phất bay vào, kéo theo cả một làn gió thu se se lạnh.

Lâm An đặt ô ở góc phòng, xoay người kéo ghế ngồi xuống bàn mình.
Phùng Bình nghe thấy tiếng động phía trước thì ngước lên, “Thầy Lâm, anh về rồi ạ?”
Lâm An lễ phép mỉm cười chào hỏi, qua một lát, lại hỏi thêm, “Có chuyện gì không?”
Cô nàng mắt đối mắt nhìn anh, không hiểu sao lại thấy mặt hơi đỏ lên.

Hơi ngượng ngùng, cô bảo, “Không… Không có gì.

À, đúng rồi, chủ nhiệm Trần vừa mới gọi một cuộc tới nhưng anh không có ở đây, tôi nghe thay.

Anh không phiền chứ?”
Lâm An nhìn điện thoại đặt ở góc bàn, lại nhìn thấy cô nàng có hơi căng thẳng, vội cười trấn an, “Không sao đâu.

Ông ấy nói gì không?”
Phùng Bình ngập ngừng, sắc mặt vốn đang ửng hồng ngượng ngùng đột nhiên chuyển thành hơi quái quái.

Do dự một lát, cô nàng mới bảo, “Ông ấy… Ông ấy hẹn anh hết việc xong, nghỉ trưa thì tới vườn La Hán sau tòa thí nghiệm một chút.” Nói đoạn cô lại ngước lên nhìn chàng trai tuấn tú mảnh khảnh trước mặt, rồi tiếp, “Bảo là… muốn thương lượng với anh một chút chuyện.

Phụ huynh em Từ Nguyên tối nay muốn mời anh ăn cơm….”
Lâm An sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Phùng Bình đã cười không rõ ý gì, bảo, “Thầy Lâm, anh… bảo trọng nhé…”
Nói xong lại gục đầu vùi mình vào mớ việc dang dở chưa xong.
Thật lòng mà nói, Phùng Bình cũng thông cảm với Lâm An.

Phụ huynh học sinh bình thường muốn gặp thầy giáo mời cơm thì cũng chỉ có mấy mục đích vậy thôi.

Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì li kì, tuy cô nàng chưa trải qua nhiều nhưng mà dù chưa ăn thịt heo cũng phải từng thấy heo chạy.

Chỉ là chuyện này lại liên quan đến Từ Nguyên, hơn nữa lại còn được thông báo qua chủ nhiệm Trần, thế thì xem ra là không tầm thường rồi.

Phùng Bình im lặng ngồi đó, trong lòng lại không ngừng toát mồ hôi hộ Lâm An, trong lòng khó chịu không nói ra được càng làm cô nàng tưởng tượng đến 7749 cảnh phim ngược tâm tàn ác quằn quại.
8 giờ đúng, chuông hết tiết vang lên.

Tiếng nhạc của bài tập thể dụng buổi sáng cũng bắt đầu vang vọng từ khắp các ngõ ngách trong trường.

Bài hát đang bật có tiết tấu vui tươi, cuối cùng cũng làm cho bầu không khí nặng nề của X trung có một chút xíu sức sống thanh xuân.
Giọng người phụ trách tổ thể dục âm vang trên loa phát thanh nhà trước.
“Toàn thể thầy cô giáo và học sinh chú ý! Toàn thể thầy cô giáo và học sinh chú ý! Bởi vì tình tình thời tiết hôm nay không được tốt, nghi thức chào cờ tập thể trên bục sẽ đổi thành trong lớp học.

Mong các thầy cô giáo phối hợp thực hiện.

Các giáo viên chủ nhiệm đề nghị mau chóng về lớp của mình…”
Lâm An ngồi ngây người một chỗ, bên cạnh là một xấp bài văn còn chưa động đến.
Phùng Bình đứng lên đóng cửa sổ, dọn sơ qua bàn làm việc chuẩn bị ra ngoài.

Hôm nay giáo viên Ngữ văn lớp 2, cô giáo Khương, xin nghỉ.

Phùng Bình là giáo viên thực tập tổ ngữ văn, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội rèn luyện khó có được như thế.

Cô đã thảo luận với Khương Nguyệt Phương về chuyện lên lớp dạy thay xong xuôi từ trước.

Cuối cùng cũng đến lúc phát huy, cô nàng khí thế bừng bừng, thần thái ngút trời cầm lấy quyển giáo án hăng hái ra khỏi văn phòng.
Lâm An vẫn ngồi im chẳng nhúc nhích, ánh mắt dừng trên chồng sách bài tập trước mặt.

Thái độ của anh hơi lạ, dường như chẳng hề hay biết gì về tiếng nhạc ồn ã trong phòng.

Phùng Bình đi ngang qua, dừng bước, gọi anh một tiếng, “Thầy Lâm à?”
Tay đặt trên bàn của Lâm An khẽ nhúc nhích, anh đã phục hồi tinh thần.
Thấy sắc mặt anh có vẻ không ổn, Phùng Bình cũng không khỏi quan tâm một chút, “Thầy Lâm có sao không đó? Có phải không thoải mái ở đâu không?”
Lâm An chỉ cười cười, ngón tay cứng ngắc khẽ giật, cũng bắt đầu thu dọn bàn làm việc, “Không sao đâu.”
Phùng Bình ‘A’ một tiếng, trong nháy mắt lại trở nên vui vẻ.

Đối với việc lần đầu tiên được thực hiện công việc truyền thụ kiến thức, cô nàng phấn khích đến mức mặt mũi cũng hồng cả lên, “Loa vừa thông báo tập hợp đấy.

Thầy Lâm có đi về tòa đối diện không? Đi cùng không?”
Động tác trên tay Lâm An có hơi cứng nhắc, ngẩng lên thấy Phùng Bình hai mắt sáng lấp lánh, mới đáp, “…Được.”
Dọc đường đi, Phùng Bình có vẻ hết sức tích cực tươi tỉnh tiến về phía trước.

Cô nàng nói đông nói tây không ngừng nghỉ, không hề cố kị điều gì.

Bị sự phấn khích của cô ảnh hưởng, những cảm xúc căng thẳng của Lâm An cũng dần an tĩnh lại.
Mười năm rồi anh mới quay về C thị, có rất nhiều thứ đã chẳng cách nào so sánh với khi xưa.


Từ những hàng ăn nhỏ đầu đường, cho tới những tòa nhà cao lớn mọc san sát.

Suốt thời gian đó, con người thay đổi, sự vật, hoàn cảnh cũng lặng lẽ xảy ra những thay đổi long trời lở đất.

Mặc dù bản chất của việc dạy học và giáo dục con người thì không đổi, nhưng trình độ kinh tế trên khắp cả nước đều đang không ngừng cạnh tranh, chạy đua sát nhau.

C thị hôm nay không khỏi khiến anh sinh ra cảm giác xa lạ từ tận đáy lòng.
Phùng Bình đi cùng anh tới cầu thang tòa nhà, gập dù lại, gọi anh mấy tiếng.
Lâm An lúc này mới thoát khỏi đoạn kí ức quanh quẩn trong đầu mình, ngượng ngùng cười với đối phương.
“Sao thế?”
Phùng Bình biết là anh thất thần, xua tay phóng khoáng bảo, “Không có việc gì.

Thầy Lâm mau vào lớp đi, lễ chào cờ cũng sắp bắt đầu rồi.” Nói xong, đột nhiên lại thêm một cái nháy mắt, nhỏ giọng bảo, “Còn có… Tối nay cố lên nha!”
Lâm An ngây ra, sau đó mới nhận ra ý đối phương là bữa cơm tối với nhà Từ Nguyên, chỉ khẽ mỉm cười, “…Ừ, cảm ơn.”
Phùng Bình và anh chia nhau mỗi người đi một hướng.

Một mình anh đi bộ lên mấy tầng, đến cửa lớp 11-7 mới dừng lại.
Đám học sinh dưới sự hướng dẫn của Bành Xuân Lâm đã đang bắt đầu lục tục đứng lên.

Lâm An vòng ra cửa sau, theo thói quen lướt mắt nhìn một vòng cuối lớp.

Chỉ vài giây sau, không ngờ lại phát hiện ra Từ Nguyên trong đám học sinh mặc đồng phục cùng một màu.
Mái tóc màu mè khoa trương của cô nàng không biết từ bao giờ đã được nhuộm đen trở lại.

Mái tóc mềm mại buông xõa sau lưng.

Hình như cảm giác được ánh mắt kì lạ đang nhìn mình, cô nàng thờ quay đầu lại, thấy Lâm An đứng ở cửa thì không nhịn được nhếch khóe miệng lên cười một cái, sau đó lập tức quay đi, đầy vẻ xem thường.
Lâm An nhìn thấy thế cũng chỉ lẳng lặng đóng cửa lại đứng vào một góc.

Anh cũng không để tâm ánh mắt khiêu khích của cô học trò, chỉ âm thầm giám sát hoạt động của đám học sinh.
Trên thực tế, X trung khác ngôi trường đầu tiên anh làm việc rất nhiều, ở nhiều mặt.

Thế nhưng nghi thức chào cờ thứ Hai đầu tuần này thì trường nào cũng có, hơn nữa còn giống nhau đến lạ kì.

Ví dụ như bọn trẻ lẩm bẩm hát Quốc ca như đang tụng kinh.

Hay là bài phát biểu hàng tuần của lãnh đạo nhà trường mà như nói chuyện với đế giày.

Tóm lại là được khoảng 20 phút, sau đó thì đám học sinh không đứa nào giữ im lặng nổi nữa.

Phần lớn đều xoay trái xoay phải rì rà rì rầm.

Mà Từ Nguyên xưa nay nổi danh “tiêu sái bất kỵ” – hồn nhiên chẳng ngán ai – lại càng không che giấu vẻ chán ghét với bài diễn thuyết rỗng tuếch kia.

Hát quốc ca xong là cô nàng kéo cái ghế ngồi phịch xuống, liền sau đó đầu cũng chẳng nhấc lên khỏi mặt bàn.
Không có Từ Nguyên quấy rối gây sự, lớp Lâm An sau đó hết sức an ổn thuận lợi.

45 phút vèo cái đã trôi qua, chuông tan học vang lên, ánh mắt anh quét qua chỗ ngồi của Từ Nguyên.

Cô nàng vẫn vững vàng cắm đầu trên bàn, không hề có dấu hiệu hoạt động trở lại.
Anh gấp sách, nhìn xuống đám học sinh bằng ánh mắt thẳng tắp, nhẹ giọng thông báo tan lớp.

Sau đó thì xoay người xuống lầu, một mình quay về phòng làm việc.
Chủ nhiệm Trần hẹn lúc 12 giờ là lúc cả trường, giáo viên lẫn học sinh, đều đang trong giờ nghỉ trưa.

Lâm An ngồi im làm việc hồi lâu, mới mở ngăn kéo bàn lấy cuốn sổ ghi danh học sinh ra.

Sổ này là do X trung phát cho toàn thể học sinh lúc vừa tựu trường, để các em tự điền.

Mục đích chính là giúp các thầy cô giáo chủ nhiệm hiểu rõ tình trạng, gia cảnh nhà học sinh của mình, để có thể kịp thời phát hiện những em có hoàn cảnh gia đình khó khăn cần được giúp đỡ.
Anh nhìn chằm chằm bìa cuốn sổ hồi lâu, do dự một lát, nhẹ nhàng chầm chậm lật mở cuốn sổ.
Một trang.

Hai trang.

Anh không có mục đích gì đếm từng số trang một, giống như không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Cho tới khi số trang không còn đánh nữa, anh đã lật tới cái tên cuối cùng trong danh sách lớp.
Họ tên học sinh: Từ Nguyên.

Chức vụ trong lớp, bỏ trống.


Nội dung khen thưởng từng nhận, bỏ trống.

Ghi chép học tập, cũng bỏ trống.
Ánh mắt anh dừng lại một chút, lát sau mới nhìn xuống tiếp.
Họ tên phụ huynh: Cha, Từ Trung.
Anh ngồi bất động nhìn cái tên bình thường đến cực điểm, tầm mắt dường như đọng lại nơi nào.
Giờ nghỉ trưa chẳng mấy chốc đã đến.
Đúng hẹn, Lâm An tới tòa thí nghiệm.

Trần Kiến Lương đang chuẩn bị cho lớp thí nghiệm hóa học buổi chiều.

Thấy anh xuất hiện trước cửa liền hiền hòa chào hỏi, “Thầy Lâm tới rồi đấy à? Tới, mau vào đi, đừng khách khí, ngồi đâu cũng được.”
Lâm An gật đầu, chọn một chỗ trống ngồi xuống.

Lát sau Trần Kiến Lương cũng qua, cởi găng tay ngồi xuống cạnh anh.

Nhìn anh một hồi, ông chợt cười, “Thầy Lâm, thật là nhìn không ra đó.” Vừa nói vừa dựng ngón cái lên, bảo, “Lợi hại nha, không tầm thường!”
Lâm An khẽ nhíu mày, không trả lời.
Trần Kiến Lương lại cười, vỗ vai anh, “Đừng lo, tìm cậu tới nói chuyện phiếm vài câu thôi.

Dù sao thì mới vài ba câu đã mời được trưởng bối của Từ Nguyên phải ra mặt, lão Trần tôi đây lăn lộn lâu như thế, mới thấy duy nhất mình cậu thôi đó.”
Lâm An ngẩn người.
Trần Kiến Lương ngưng cười giỡn, vẻ mặt nghiêm túc trở lại.

Đắn đo một lát, có vẻ như ông đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Hồi lâu sau mới chần chừ tiếp tục, “Tôi ấy, cũng có biết chuyện xảy ra trong kì thi của Từ Nguyên.

Vẫn biết là chuyện kì thi đó trò ấy và bạn cùng bàn có hiểu lầm, cha mẹ của bạn học kia không chịu thỏa hiệp, cứng rắn muốn nói cho ra lẽ.

Cậu cũng đã tìm Từ Nguyên nói chuyện thử rồi.

Tôi chỉ muốn mạo muội hỏi một câu, có ích lợi gì sao?”
Lâm An nghe thấy ông nhắc đến nhà họ Từ thì đã rơi vào im lặng dị thường.

Trần Kiến Lương chờ mãi, thấy anh không đáp, lại hỏi, “Với tính cách xưa nay của trò ấy, tôi nghĩ là cũng vô dụng.

Cho nên chuyện cậu muốn tìm gặp gia định em ấy trao đổi tìm biện pháp giải quyết, tôi cảm thấy có thể hiểu được.”
Lâm An vẫn như cũ, im lặng không nói lời nào.
Trần Kiến Lương thấy anh rũ mắt, lại nói tiếp, “Nhưng mà Tiểu Lâm à.

Chuyện gặp mặt gia đình học sinh để nói chuyện, mặc dù là cách thường dùng trong ngành giáo dục, thế nhưng muốn làm thì trước hết cũng phải đưa ra vài nhận định đã, ví dụ như là…” Trần Kiến Lương ngập ngừng, thấy Lâm An không hề ngước lên nhìn mình mới nói nốt, “lai lịch thân phận của đối phương là gì chẳng hạn.”
Lâm An mím môi.

Trần Kiến Lương bật cười mấy tiếng, “Đương nhiên là tôi không phải đang muốn trách cứ gì chuyện cậu xử lý tình huống thiếu ý tứ đâu.

Chỉ là tối nay là do nhà họ Từ chủ động mời cơm, ngoài tôi với cậu thì còn có cha mẹ của bạn cùng bàn với Từ Nguyên.

Tôi thấy bọn họ cũng phải hạng người không phân rõ phải trái.

Tìm cậu tới chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, mọi chuyện trên đời có dễ dàng đến đâu thì cũng cần phải kê đơn đúng thuốc mới có thể trị bệnh được.

Uống thuốc gấp rút chỉ tổ phản tác dụng thôi.”
Trần Kiến Lương dùng ánh mắt ôn hòa nhìn đối phương, hỏi anh, “Thầy Lâm, cậu còn trẻ tuổi đã có thể đảm đương công việc dạy học này, tôi tin cậu là người thông minh.

Lời tôi nói cậu hiểu rồi đúng không?”
Lâm An mỉm cười, an tĩnh chớp mắt rồi mới nói, “Cảm ơn chủ nhiệm đã nhắc nhở.”
Trần Kiến Lương vỗ đùi, giọng đầy vẻ yên tâm, “Tốt rồi, chiều nay cậu kết thúc công việc sớm chút nhé.

6 giờ tôi tới tìm cậu, hai chúng ta cùng đi.” Nói xong thì vẻ mặt nặng nề khi nãy cũng đã buông lỏng, hơi mỉm cười đùa giỡn, “Từ tiên sinh hào phóng lắm, cố tình chọn quán xịn nhất.

Thầy Lâm tối nay coi như có lộc ăn nhé.”
Lâm An lại cười, chào tạm biệt xong quay về văn phòng ngồi.

Ngồi một lát, lại đứng lên đi kiểm tra lớp một lượt.
Cả một buổi trưa Từ Nguyên đặt biệt an tĩnh, ai trêu chọc cũng đều không đoái hoài tới, úp mặt trên bàn ngủ một mạch.
Lâm An đứng cạnh bàn của cô, mở số liên lạc mà cô nàng chưa kịp nộp lên, vứt bừa trên bàn cạnh hộp bút.

Mở ra xem, nhận xét phê bình anh viết tuần trước hiển nhiên đã có người đọc, bên dưới còn có một chữ ký như tung bút múa, chỉ vỏn vẹn một chữ ‘Từ.’
Lâm An yên lặng nhìn chằm chằm chữ ký đó, nhất thời lại như ngây ra.
Buổi chiều 6 giờ, chủ nhiệm Trần đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng làm việc tổ ngữ văn.

Trần Kiến Lương không khỏi tán thưởng gật gù, “Thầy Lâm quả nhiên đẹp trai thật đấy, bảo sao các cô giáo trong trường cứ nhắc mãi không ngừng.

Bảo là cậu phá vỡ lời nguyền X trung không có người đẹp trai quả không sai mà, ha ha, thầy Lâm đã nghe qua chưa?
Lâm An khẽ lắc đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu.

Trần Kiến Lương dẫn anh tới chiếc xe đã đỗ sẵn, hai người cài dây an toàn xong, chủ nhiệm Trần còn nói thêm, “Tướng mạo Từ tiên sinh cũng được lắm.

Còn nhớ hai năm trước lúc X trung có hoạt động kỉ niệm ngày thành lập trường, mấy cô giáo viên thực tập đều mê đến thần hồn điên đảo luôn đấy.

Thầy Lâm, lát nữa mà gặp có thể lén so thử nhá.”
Lâm An miễn cưỡng nở nụ cười.

Hồi đại học anh từng gặp con trai cả họ Từ, Từ Quang một lần.

Cũng từng sớm tối chung sống cùng Từ Tân một khoảng thời gian chẳng ngắn cũng chẳng dài.


Từ Trung là anh em nhà họ, chắc hẳn cũng không kém chút nào.
Thế nên lời Trần Kiến Lương có vẻ như là đùa giỡn vậy thôi, anh cũng chẳng có chút nào hoài nghi.
Chuyện cũ không ngừng vì những chuyện nảy sinh mà bị gợi lại.

Lâm An im lặng ngồi trên xe, thần kinh nhạy cảm có chút chậm.

Anh chỉ yên lặng nghe Trần Kiến Lương thi thoảng nói vài câu đùa giỡn.

Ánh mắt thả ra khung cảnh đường phố vùn vụt lướt qua khung cửa sổ, trong chốc lát lại càng trầm mặc.
Chẳng bao lâu, xe đã đỗ lại trước khách sạn Quốc tế cạnh trung tâm thể thao.

Trần Kiến Lương đỗ xe xong xuôi, dưới sự hướng dẫn của nhân viên ở đại sảnh, cùng Lâm An đi vòng phòng ăn đã đặt trước.
Từ Nguyên còn chưa tới, nhưng cha mẹ của cậu bạn cùng bàn kia đã tới ngồi chờ sẵn trên ghế sofa trong phòng.

Bởi vì chưa từng gặp gỡ phô trương đến thế này bao giờ, hai người họ thoắt cái từ bậc cha mẹ đòi nói lí lẽ hôm nào giờ lại khép nép chột dạ.

Vừa thấy Lâm An và Trần Kiến Lương xuất hiện đã lập tức đứng lên đón.
Trần Kiến Lương hòa nhã chào hỏi xong, hai bên cùng ngồi xuống nói chuyện uống trà.

Chào hỏi xã giao xong, ông mới chậm rãi nói đến việc chính.
Đối với hành động bị buộc tội nghiêm trọng về hành vi đạo đức, Từ Nguyên còn chưa xuất hiện, thế nên thân là người đại diện cho phía trường học chưa làm thỏa đáng công tác giáo dục, Trần Kiến Lương trước hết cùng ngồi phân tích lại tiến trình hành động sai lầm của Từ Nguyên.
Từ đầu đến cuối Lâm An không nói câu nào, chỉ ngồi một bên uống trà.

Anh thất thần nhìn hoa văn tỉ mỉ khắc dọc chiếc bàn hoa lệ.
Cha mẹ bên kia hiển nhiên là bị khí thế gia đình Từ Nguyên hù dọa thành công.

Lại cộng thêm sự dụ dỗ thuyết phục của Trần Kiến Lương, họ không còn thái độ hung hãn như lần náo loạn trước trong văn phòng của Lâm An nữa.

Bất kể Trần Kiến Lương nói gì, họ đều gật gù nghe theo.
Tiếng “Dạ, dạ, dạ” và “Phải, phải, đúng vậy” không ngừng vang bên tai Lâm An, kịp thời kéo anh lại khỏi dòng suy nghĩ đang không ngừng trôi xa.
Trần Kiến Lương thấy mình làm công tác tư tưởng xem như đã ổn, bèn rót thêm trà cho mọi người, nói sang chuyện khác.
Bởi vì ông và Từ Quang là bạn học trung học, thế nên xem như cũng có chút quen biết với nhà họ Từ.

Hơn nữa nhiều năm nay Từ Nguyên đã theo học ở X trung, cho nên lại quen thân hơn mấy phần.
Ông cười ra tiếng, giống như nói chuyện phiếm vậy thôi, “Đứa nhỏ Từ Nguyên này, bên ngoài thì giương nanh múa vuốt vậy thôi, chứ hoàn cảnh gia đình từ nhỏ đã thế, một sớm một chiều khó mà thay đổi được.

Có điều tôi vẫn tin là nội tâm cô bé vẫn là một đứa trẻ thiện lương, chỉ là cách thức biểu đạt không đúng lắm thôi.

Chỉ là gia cảnh cũng trắc trở, cũng khổ thân.

Cha mẹ trò ấy từ lúc học tiểu học đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, qua đời.

Trò ấy lâu nay là do người chú nuôi.

Người ấy bình thường cũng bận rộn làm ăn, thường là mấy ngày không về nhà.

Đứa trẻ này tính cách như thế, thi thoảng sẽ không ngăn được.

Trường học cũng không muốn quá đáng trách móc nặng nề gì.”
Cha mẹ bên kia gật gù như giã tỏi.

Tuổi trẻ phản nghịch lại thêm cha mẹ mất sớm, tuyệt đối là combo tranh thủ sự đồng cảm dễ dàng nhất.

Trần Kiến Lương nói xong lại cười ha ha, “Thiếu niên đang tuổi trưởng thành, tính cách suy nghĩ nhạy cảm.

Những chuyện này trong trường cũng ít người biết lắm, chính trò ấy cũng không định nói cho ai đâu.

Hôm nay tôi nói chỉ là hy vọng mọi người đều có thể nhún nhường, tha thứ cho nhau một chút.” Nói xong lại quay sang Lâm An ngồi bên cạnh, cười bảo, “Đây là thầy Lâm An, hẳn mọi người quen mặt rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều.

Thầy Lâm có gì muốn nói với người nhà bạn học Chu không?”
Vừa nói xong, ba cặp mắt liền không hẹn mà gặp đổ dồn lên người Lâm An nãy giờ vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Nhưng không ngờ Lâm An lại lộ vẻ mặt kinh ngạc, mắt không chớp nhìn Trần Kiến Lương, một hồi lâu mới hỏi ra được một câu:
“…Thầy vừa nói là Từ Trung đã qua đời?”
Đối với biểu hiện khác thường của anh, Trần Kiến Lương có hơi kinh ngạc.

Nhưng sửng sốt qua đi, cũng chỉ gật đầu đáp, “Đúng thế.”
Sắc mặt Lâm An chợt tái nhợt.

Nửa ngày sau mới hỏi được thêm một câu, “Vậy… Vậy Từ Nguyên hiện giờ đang ở cùng…”
Trần Kiến Lương nhướng mày.

Vừa định mở miệng trả lời, ngoài cửa đang vang lên một giọng sang sảng.
“Anh, là chỗ này hả? Ha ha, anh biết chọn chỗ quá đi.

Hỉ Tương Phùng, hê hê, tên thật hợp cảnh quá đi ấy chứ! Dùng để gặp Tiểu Lâm là chuẩn bài rồi!”
Trần Kiến Lương nghe tiếng, vỗ vai Lâm An, “Tới rồi đó.” Nói xong đứng dậy đi về phía cửa.
Lâm An nghe thấy giọng nói cực kì quen thuộc ngoài cửa, cả người run lên.

Anh ngồi tại chỗ cố bình tĩnh lại, mãi cho tới khi tiếng phục vụ bàn tươi cười vang lên phía sau.
“Từ tiên sinh, xin mời.”
Lâm An như chết lặng từ trên ghế đứng lên, lặng yên mất mấy giây mới từ từ xoay người lại.

Trong một khắc giật mình, gò má mỉm cười lại như không cười từ trong kí ức xuất hiện, đáy lòng đã lặng yên từ lâu bật ra một cái tên.
Từ Tân mặc một thân tây trang nhã nhặn đứng cạnh nhân viên phục vụ, thản nhiên nhìn về phía anh.

*Diệt Tuyệt Sư Thái: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung, nổi tiếng là nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác.

Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui