MỌI THỨ ĐỀU HOÀN HẢO.
Những camera được lắp đặt sẵn giúp hắn có thể quan sát từ nhiều góc độ, tất cả đều hiển thị đầy đủ màu sắc, “đấu trường” được bật đèn sáng trưng, chỗ ngồi tiện nghi. Hắn chỉ tiếc là mình không đủ thời gian quay lại sào huyệt bí mật, để thưởng thức màn kịch với Alexia ngồi bên cạnh- nhưng thôi, đổi lại thì mọi việc đã tiến triển một cách thuận lợi. Phòng điều khiển của trung tâm huấn luyện có đầy đủ các camera, cho phép chuyển đổi qua lại chỉ bằng một nút nhấn, bảo đảm mang lại góc nhìn tốt nhất có thể.
Alfred mỉm cười, quan sát Claire ngập ngừng trước cửa, hết sức hài lòng khi kế hoạch của mình đã đạt kết quả mỹ mãn. Cô ta đã rượt theo hắn như dự tính, rồi vùng vẫy dữ dội khi rơi vào bẫy. Hắn không ngờ cô ta dám bắn trả, nhưng khi hồi tưởng lại thì việc đó cũng chả nhằm nhò gì. Thật sự, nó chẳng qua là một khúc nhạc dạo đầu, khiến cho cái chết hiển nhiên của cô ta thêm phần thi vị, thù hận cá nhân chẳng qua là một thứ bổ sung giúp cho cuộc chơi đa dạng hơn.
OR1, vũ khí sinh học cao cấp được đặc chế cho chiến trường, là một trong những thứ ưa thích nhất của Alfred. Bọn Sâu cát An3 cũng rất ấn tượng, chúng đạt chuẩn của Hunter 121 và cực nhanh, nhưng OR1 còn đặc biệt hơn – phần khung xương người lộ hẳn ra ngoài, đặc biệt ở mặt và thân, khiến chúng trông giống hệt một Tử Thần đích thực. Bộ mặt toàn xương lòi ra dưới những sợi gân nhân tạo y như thật, toát lên vẻ chết chóc ghê rợn. Chúng không chỉ nguy hiểm không thôi; mà còn gieo rắc nỗi kinh hoàng đến cùng cực bằng hình dáng bề ngoài. Các nhân viên trên đảo đã gọi chúng bằng cái tên Bandersnatche, một từ vô nghĩa trong một bài thơ nào đó, nhưng lại hết sức thích hợp với khuôn mẫu và chức năng đặc trưng của chúng.
Có ba mươi con ở Rockfort, một nửa trong đó hãy còn ngủ đông, có điều Alfred chỉ đếm thấy có tám sau đợt tập kích…
…Ô! Claire đang mở cửa.
Alfred khoái trá dồn hết mọi chú ý vào cô gái, tay trái đặt trên điều khiển camera, tay phải mân mê trên nút điều khiển phong tỏa khu vực.
Claire bước vào ban công của gian nhà hai tầng rộng lớn, súng lăm lăm trong tay, cố gắng quan sát mọi nơi cùng một lúc. Alfred phóng to cận cảnh khuôn mặt Claire, chờ đợi một biểu hiện sợ sệt trên đó, nhưng đành thất vọng trước vẻ dửng dưng của cô. Có vẻ do không gặp phải một mối nguy hiểm bất chợt nào, nên cô ta chỉ lộ vẻ cảnh giác, không hơn không kém.
Nhưng khi ta nhấn cái nút này…
Alfred cười khúc khích, không thể kìm nổi sự hào hứng, ngón trỏ khẽ vân vê trên công tắc mở của hai cái chuồng gần nhất, một trên ban công, một ở sát bên cái thang chuyển hàng xuống tầng dưới. Cứ theo dự tính của hắn thì Claire Redfield kể như tiêu đời rồi. Đúng vậy, con nhãi ấy không phải là điều quan trọng, cái chết của nó cũng vô nghĩa chẳng khác gì khi còn sống, điều quan trọng là nắm được quyền kiểm soát, quyền kiểm soát của hắn.
Và nỗi đau đớn, sự tra tấn tinh vi, cái cách nó nhìn khi nhận ra sinh mệnh đã đến hồi chấm dứt…
Alfred đã tiết chế cơ thể một cách chặt chẽ, chặt chẽ như cách hắn khống chế cuộc sống của Claire. Hắn lấy làm kiêu hãnh về khả năng kềm chế những khao khát dục vọng của bản thân, khả năng bộc lộ cảm giác chỉ khi nào hắn muốn. Tuy nhiên, ý nghĩ về cái chết của Claire đã tạo nên trong hắn một cảm xúc khác thường, vượt ngoài những ham muốn thể xác, một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, thậm chí vượt xa khỏi tầm hiểu biết hạn hẹp của loài người.
Alexia biết, Alfred thầm nghĩ, tin chắc rằng người chị xinh đẹp cùa mình cũng đang theo dõi, rằng cô ta hiểu rõ cái điều không thể diễn tả ấy. Với cái chết của Claire, họ sẽ tiến gần đến với nhau, gần đến độ hai con người không thể gần hơn; một mối liên kết kỳ diệu phi thường, đỉnh cao tối thượng của dòng họ Ashford.
Hắn không thể kìm nén thêm một phút giây nào nữa. Khi Claire tiến thêm một bước vào giữa căn phòng, hắn khóa chặt cánh cửa cô vừa đi qua, chặn đường thoái lui – và nhấn nút mở cánh cửa chớp ở tầng hai.
Ngay lập tức, cách nơi cô đứng chừng mười bước, một phiến cửa kim loại chật hẹp mở ra. Claire nhảy lùi lại, cố gắng giữ cự ly an toàn với mối đe dọa bất định. Một con Bandersnatch trưởng thành bước ra, sẵn sàng chiến đấu. Thật là một sinh vật tuyệt vời. Cao từ bảy đến tám feet, mang khuôn mặt của một bộ xương đang nhe răng cười, cái đầu rùn xuống đầy đe dọa. Phần thân trên vĩ đại một cách không cân đối, được hỗ trợ bởi thứ vũ khí bất ly thân – đó là cánh tay phải, vạm vỡ chẳng kém gì cặp chân to cỡ thân cây, dài có đến hơn nửa chiều cao cơ thể, gang tay rộng đến độ có thể chộp gọn nguyên cả ngực một người. Tay trái của nó thì khô quắt lại, nhỏ bé và méo mó, nhưng Bandersnatch chỉ cần một tay thôi.
Alfred hy vọng được thấy cô ta bộc lộ phản ứng, nguyền rủa hoặc gào thét chẳng hạn, nhưng cô chỉ im lặng trong lúc thoái lui ra sau, tới khi đạt đến cự ly mà cô cho là an toàn. Khẩu súng khai hỏa ngay lập tức.
Con Bandersnatch rống lên, một tiếng gào dữ dội phát ra từ yết hầu, rồi bắt đầu giở miếng. Alfred đã xem nó hàng tá lần rồi mà vẫn chưa biết chán là gì.
Cánh tay phải khổng lồ quạt về phía Claire, phạm vi chắc phải đến mười lăm feet, cơ bắp của nó được thiết kế để kéo dài vượt trội, nhờ vào những sợi gân và dây chằng có độ đàn hồi…
…và nó quật Claire xuống sàn mà không mất chút sức nào, cô gái ngã sóng xoài trước khi cánh tay của Bandersnatch tiếp tục nện tới.
Ừ, ừ!
Claire khó nhọc bật lùi ra sau nhanh hết mức có thể, cho đến khi lưng cô chạm phải tường. Alfred phóng to màn ảnh để thấy một giọt mồ hôi lóng lánh rơi xuống từ khuôn mặt của cô, nhưng vẫn không có thêm một biểu hiện nào khác ngoài sự cẩn trọng cao độ. Cô bật dậy rồi chạy dọc hành lang thật nhanh, hiển nhiên không muốn bị đánh bay khỏi ban công với đòn kế tiếp của sinh vật đó.
Alfred cười nhăn nhở, quên khuấy nỗi thất vọng khi thấy cô không tỏ vẻ gì sợ hãi. Cô ta đã tách khỏi vách tường trong vài giây, vòng lại đằng góc…
..và một chuỗi cú đấm tung ra, ép con nhãi chết dí vào tường… hay một cú thộp cổ đơn giản, rồi nắm chặt cái đầu và lắc lư không ngừng… hoặc nó sẽ đùa nghịch với con bé, vờn qua vờn lại giống như con búp bê của Alexia?
Alfred hăng hái chống người lên, đổi góc nhìn camera, quan sát cô gái khốn khổ đang giương cao khẩu súng, ngắm bắn cẩn thận bất chấp tình thế vô vọng…
…Đoàng!
Con Bandersnatch gào lên còn lớn hơn cả tiếng súng, cái đầu run lẩy bẩy, những chất lỏng đen kịt tuôn trào từ mặt. Chất nước vàng bắn tung tóe khắp thành ban công, cả máu lẫn những thứ khác, rồi nó cố gắng nâng cánh tay lên để bảo vệ lấy vết thương. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá khốc liệt, giống như chứng kiến một vòi nước thình lình phun trào giữa mặt hồ đang tĩnh lặng.
Cặp mắt. Con nhãi đã bắn vào mắt nó.
Đoàng!
Claire bắn tiếp, rồi lại bắn, và con Bandersnatch rống lên giận dữ vì đau đớn, nó vẫn cố gắng ôm chầm lấy cái đầu bị thương trong lúc chuệch choạc xoay vòng.. và rồi, trước sự choáng váng của Alfred, nó ngã gục xuống sàn, tiếng gào rống biến thành một âm điệu khàn khàn chết chóc.
Trong cơn sửng sốt và hoài nghi, Alfred rốt cuộc đã thấy được biểu hiện trên khuôn mặt của Claire – sự thương hại. Cô tiến đến bên cạnh sinh vật đó và bắn thêm phát nữa, kết liễu nó vĩnh viễn. Rồi cô quay người đi về phía khoang chở hàng, dáng vẻ bình thản như vừa bước ra khỏi bữa tiệc trưa của một mệnh phụ.
Không – không!
Không đúng, không thể nào, nhưng chưa xong đâu, chưa đâu. Hắn nện vào cái công tắc kia trong cơn điên tiết, giải phóng sinh vật thứ hai, một cánh cửa trượt ra phía đằng sau những container đang nằm ngang tầm thang chuyển hàng.
Lần này mày đừng hòng ăn may nữa, hắn nghĩ thầm, niềm tin vẫn chưa suy giảm sau những gì vừa chứng kiến. Claire nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng đống thùng chứa đã hạn chế tầm nhìn của cô ta, che khuất hiểm họa vừa xuất hiện. Cô ta dừng bước dưới chân bậc thang, cảnh giác cao độ, quan sát xung quanh để tìm nơi vừa phát ra tiếng động.
Con Bandersnatch thứ hai bước ra khỏi chuồng và đứng thẳng lên, vịn vào một thùng kim loại lớn, cái nằm trên đỉnh của chồng thùng cao mười feet. Nó leo thẳng lên trên không mấy khó khăn - và Claire vẫn chưa hề hay biết, cô ta đang tập trung chú ý về góc tối đối diện.
Con Bandersnatch nhào xuống. Claire phát giác ra nó vào phút chót, nhưng đã quá muộn để có thể tránh né. Nó bóp những ngón tay lực lưỡng quanh cổ cô ta và nhấc lên, ngắm nghía cô như một con mèo ngắm nghía chuột.
Một con chuột, Alfred nghĩ thầm, nỗi vui mừng tràn ngập khi thấy cô gái buông rơi vũ khí và giãy giụa cật lực, bấu vào nắm tay cứng như thép của OR1 một cách vô vọng –
- và sự tập trung của Alfred bị đứt quãng bởi tiếng kính vỡ đâu đó trên màn hình, âm thanh và hành động xảy ra thình lình khiến cho con Bandersnatch rống lên, buông rơi Claire.
Cái gì…?
Cửa sổ, Alfred tự trả lời mình trong lúc hãi hùng chứng kiến tên tù nhân trẻ măng, Burnside, xuất hiện trong tầm camera, hai khẩu súng khai hỏa cùng lúc về phía sinh vật đang giật mình – và nó rống lên khi Claire vồ lấy vũ khí để gia nhập cuộc chiến. Bandersnatch cố gắng phản kích, cánh tay của nó quạt về phía người mới đến, nhưng bị đẩy bật ra sau bởi những tràng đạn ghim liên hồi vào cơ thể, sau cùng ngã gục vào trong đống thùng chứa. Chết tươi.
Alfred lần tay tìm nút điều khiển thang chở hàng mà không hề ý thức việc mình đang làm, một phần trong hắn nhớ là có ít nhất một con OR1 nữa bên dưới, cùng với một số vật chủ nhiễm virus. Hai đứa nhóc kia đang loạng choạng khi sàn nhà bắt đầu hạ xuống, đưa chúng đến tầng hầm của khu huấn luyện. Không có camera nào ở đó, nhưng việc thưởng lãm cái chết của bọn nó không còn là mối bận tâm của Alfred nữa – cho tới khi nào bọn nó chết thực sự.
Không thể nào, sao lại thế được. Lũ OR1 lẽ ra đã dễ dàng kết liễu Claire và thằng bạn kỳ đà cản mũi mới phải, thế nhưng bọn nó vẫn sống nhăn, còn mấy con thú cưng của hắn lại chết tươi. Hắn cố gắng tự thuyết phục rằng hai đứa sẽ sớm bỏ mạng dưới tầng hầm, nơi đã bị khóa kín và cô lập sau đợt rò rỉ virus đầu tiên, thế nhưng lúc này không có gì bảo đảm cả.
“Alexia,” Alfred thì thào, cảm thấy máu chảy rần rật trên mặt, vừa kích động vừa xấu hổ. Hắn phải giải bày với cô ấy, rằng đây không phải lỗi của hắn, rằng cái bẫy của hắn vốn rất hoàn hảo, chuyện xảy ra chỉ là bất khả kháng… và hắn sẽ phải nuốt lấy vẻ lãnh đạm trrong ánh mắt của cô, giọng nói êm dịu ngọt ngào pha lẫn thất vọng khi cam đoan với hắn rằng cô đã hiểu.
Nếu có điều gì vượt hơn cả nỗi xấu hổ, thì đó là hắn vừa phát giác ra mình hận Claire không thể tả, lòng căm thù của hắn cháy sáng hơn cả vạn ánh sao băng. Bằng mọi giá phải khiến con nhãi ấy chịu đựng khổ sở, cả nó lẫn thằng bạn cứu tinh của nó. Alfred sẽ không ngừng nghỉ chừng nào hai đứa nó còn chưa bị ăn tươi nuốt sống. Hắn thề với lòng.
o0o
“Steve, phía bên kia,” Claire nói, cùng lúc khoang chuyển hàng bắt đầu di động. Steve gật đầu. Claire nạp đạn còn Steve thì leo lên trên hai cái thùng khá nặng nề, hai khẩu Luger hờm sẵn. Cứ như thể đã thỏa thuận từ trước, không ai nói tiếng nào trong lúc thang chuyển hàng hạ xuống, cùng lặng lẽ quan sát xem chuyện gì sẽ đến.
Cậu ấy đã cứu mạng mình, Claire ngạc nhiên nghĩ thầm, trong lúc nhìn vách tường lốm đốm dầu mỡ trôi qua, huyết quản toàn thân sôi réo sau khi suýt nữa là đi đời. Và Steve Burnside, người mà cô cho là có ý tốt nhưng chỉ gây rắc rối, một anh chàng chỉ giỏi khoác lác không hơn không kém, đã giúp cô giữ lại cái mạng.
Mặc dù có thể cậu ta chỉ làm chậm lại cái điều không thể tránh khỏi…
Cô không rõ Alfred đang nghĩ gì trong đầu, nhưng cô không mong được gặp thêm một “người bạn” nào của hắn nữa. Hai con quái vật mặt lòi xương sọ với cánh tay như cao su đã là quá đủ. Cô phải may mắn lắm mới thoát thân được chỉ với vài vết bầm và một cái cổ đau điếng.
Claire cứ nghĩ thang chuyển hàng sẽ đưa họ xuống một khu vực đầy những sinh vật đột biến, nhưng thực tế đã làm cô thất vọng một cách dễ chịu. Cái thang đồ sộ chỉ đơn giản là dừng lại. Theo cô thấy thì chỉ có một lối ra duy nhất, và mặc dù cô không có chút kỳ vọng nào về sự an toàn phía bên kia cánh cửa, nhưng xem ra cả hai chưa gặp phải mối nguy nào vào lúc này.
“Claire, coi nè!”
Steve leo trở lại, cầm trong tay một thứ giống như súng máy, dạng hình hộp, trông đen thui đầy vẻ chết chóc với một dây đạn lắp ngoài.
“Nó nằm sau mấy cái thùng gỗ,” Steve khoái trá nói. Cậu ta đã nhét mấy khẩu Luger vào thắt lưng. “Cỡ 9 ly, giống như đạn của khẩu Luger và vũ khí của lính canh. Còn nữa nè.”
Cậu luồn tay vào một trong mấy cái túi quần, lấy ra ba băng đạn loại M93R. “Tôi đã lục thấy trong xác lính canh trên đường quay lại từ bến tàu. Tôi thích khẩu Luger hơn, nên với cái này…” Cậu ta vẫy vẫy món vũ khí mới, cười toe toét. “Tôi không cần thêm vũ khí nữa. Cô có thể lấy nó.”
Claire đón nhận khẩu súng và băng đạn, không biết phải cám ơn thế nào về những gì cậu ta đã làm, nhưng dẫu sao cũng cứ thử xem.
“Steve… nếu cậu mà không xuất hiện…”
“Bỏ đi,” cậu ta vừa nói vừa nhún vai. “Bây giờ chúng ta chẳng ai nợ ai.”
“Ừm, dù gì cũng cám ơn cậu,” Claire nói, nở nụ cười ấm áp.
Cậu ta cười đáp lại, và cô thấy vẻ quan tâm thật sự thoáng qua trong ánh mắt cậu ấy, một sự chân thành khác hẳn với cách cư xử điệu bộ trước đây. Không biết nên làm gì, nên cô hướng cuộc nói chuyện sang chủ đề khác.
“Tôi tưởng cậu đang chờ ở bến tàu,” cô nói.
“Nó không thật sự là bến tàu,” Steve trả lời, và kể lại cho cô những chuyện xảy ra sau khi họ chia tay. Chiếc thủy phi cơ là một tin quá tuyệt; còn chuyện một lần nữa phải đánh vật với những chìa khóa kỳ quặc của Umbrella xem ra không tốt cho lắm.
“…và khi không thể tìm ra chúng, tôi nghĩ mình nên đi loanh quanh và thử xem cô có gặp thứ gì tương tự không,” cậu ta chấm dứt và nhún vai, cố tỏ ra lãnh đạm. “Đúng lúc đó thì nghe tiếng súng. Còn cô, có tìm được thứ gì hay ho không? Dĩ nhiên là ngoài mấy con quái vật của Umbrella ra.”
“Có đấy. Cậu biết Alfred Ashford không?”
“Chỉ biết rằng hắn và cô chị của hắn là một cặp bệnh hoạn,” Steve đáp ngay. “Và đám lính canh thì kinh sợ hắn. Có thể nói vậy căn cứ vào cách bọn chúng né tránh việc đối thoại với hắn. Tôi còn nghe nói, hắn đã đẩy những phụ tá của chính mình vào bệnh xá. Có vài tay bác sĩ bị-vắt-kiệt-sức làm việc trong đó, và theo tôi ước đoán, có nhiều tù nhân đã bị đưa đến bệnh xá rồi không bao giờ trở lại. Chẳng cần phải thiên tài mới biết chuyện gì xảy ra trong đó.”
Claire gật đầu như bị thôi miên. “Còn cô chị?”
“Không có nhiều thông tin, ngoài trừ việc cô ta dường như tàn tật,” Steve nói. “Thậm chí không ai biết trông cô ta thế nào. Tôi nghĩ tên cô ta là Alexia… hay Alexandra gì đó, không nhớ lắm. Sao vậy?”
Claire bắt đầu thuật lại cho Steve nghe về cuộc chạm trán với Alfred, rồi tóm lược ngắn gọn về nơi cô vừa đi qua và những gì tìm được trong đó. Khi cô đề cập đến túi thuốc, Steve nhăn mặt lại – rồi chớp mắt, khuôn mặt bất chợt lộ ra vẻ hăng hái.
“Có thể gã Umbrella này…”
“Rodrigo,” Claire chỉnh.
“Được rồi, sao cũng được,” Steve sốt ruột nói. “Có thể gã biết gì đó về mấy cái chìa khóa. Như chúng được giấu ở đâu chẳng hạn.”
Ý kiến hay. “Sẽ đỡ mất công dỡ tung cả hòn đảo lên, đúng không?” Claire nói. “Vậy cậu đang trù tính đường quay lại nhà giam chứ? Cứ cho là chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.”
“Ồ, tôi sẽ quét sạch đường đi cho cả hai ta,” Steve nói với một giọng chắc nịch. “Cứ để tôi lo.”
Claire há miệng ra, tính cảnh cáo anh chàng về mối nguy hiểm của sự tự mãn, nhất là khi dây vào Umbrella, và rồi ngậm miệng lại. Có lẽ chính lòng tin vào bản thân đã khiến cậu ta tiến xa được đến ngần này – bằng cách không cam chịu thất bại, cậu ta đã vạch ra cho mình con đường chiến thắng.
Lý thuyết là vậy, thực tế rồi sẽ biết. Ít nhất cũng có cô ở đây để yểm trợ cho cậu ta.
“Chúng ta đang ở tầng một của khu huấn luyện,” cậu ta nói tiếp. “Có nghĩa là đang ở dưới tầng hầm. Tôi biết điều đó theo…”
Steve bối rối lắc đầu không biết vì lý do gì, nhưng trước khi cô kịp hỏi han, cậu đã lại tiếp tục như không có gì xảy ra.
“Có một phòng cơ khí, và một hệ thống cống… nó chung là chúng ta sẽ đi lối này,” cậu hướng về phía cánh cửa.
Claire quyết định không chỉ ra rằng ở đây có mỗi một cái cửa thôi chứ mấy, cô đã thấy nó từ trước rồi. “Tôi sẽ theo sau cậu.”
“Bám sát nhé,” Steve nói một cách mạnh bạo, cậu tiến tới cánh cửa và nhìn lại qua vai, tỏ vẻ hết sức dữ dằn, quai hàm bạnh ra và hai mắt nhíu lại. Claire nửa muốn phát cáu nửa muốn tức cười, rồi quyết định coi như đó là một biểu hiện dễ mến. Mãi đến lúc Steve mở cửa, cô mới trở về với thực tại khi một loạt mùi thối bủa vây xung quanh. Cô dừng ngay những mối quan tâm vặt vãnh để tập trung vào vấn đề sống còn.
Toàn bộ kiến thức về súng ống của Steve có thể tóm gọn lại trong vòng năm giây, nhưng cậu biết mình cần làm gì. Và cậu quyết định, là nếu có gặp phải thứ gì đó bất thường thì cứ bóp cò súng ngay tức khắc, một việc quá dễ.
Steve rời thang chuyển hàng trong trạng thái cảnh giác cao độ, và thấy cơ hội để thực thi cái việc quá dễ đó đang cách mình không tới mươi bước. Năm đứa - để xem, năm rưỡi, nếu tính luôn cái đống lê lết dưới sàn đang bị chẹt bởi mấy cái kệ - tất cả những việc cậu phải làm là siết cò, và cố ghìm chặt khẩu súng để nó không nảy ra khỏi tay.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng
Cậu quét vũ khí từ trái sang phải, ngón tay nới lỏng cò súng khi mớ óc nhũn nhão của con zombie cuối cùng văng khỏi đầu. Mọi thứ giải quyết xong chỉ sau vài giây, nhanh đến độ khó tin – cứ như thể cậu chỉ cần ho lên một cái là cả tòa nhà sẽ nổ tan tành xác pháo.
Claire đang quan sát cái món pizza dưới sàn trong lúc cậu rà quét xung quanh, và khi quay lại nhìn với niềm hân hoan chiến thắng, cậu hơi ngạc nhiên thấy cô không hề cười… mãi đến mấy giây sau, khi đã nghĩ thông suốt, cậu mới tự thấy đôi chút hổ thẹn. Họ đâu có phải là những con người thật sự nữa. Cậu thừa biết rằng nếu lỡ bị nhiễm, cậu sẽ muốn có người ban cho mình một viên đạn để khỏi gây thêm nguy hại – nói cách khác là mong mỏi được ai đó giúp cậu chết thật chóng vánh, còn hơn để cậu bị mục rữa trên đôi chân.
Nhưng họ đã từng là người. Những chuyện xảy ra với họ nhất định rất kinh tởm và bất công, không nghi ngờ gì nữa.
Đúng vậy, và có lẽ cậu nên cư xử có chừng mực hơn mới phải. Nhưng ở khía cạnh khác, khẩu súng thật tuyệt quá, còn họ chỉ là zombie. Đây là một chủ đề nhạy cảm, nó không phải là chuyện về cái gã mà cậu đã đối xử tệ bạc nữa, vì vậy cậu quyết định ít nhất cũng không nên cười trước mặt Claire. Cậu đâu có muốn cô ấy nghĩ mình là một thằng điên khát máu.
Steve ngắm vũ khí về phía cánh cửa đằng trước, rồi sang phải, chắc mẩm là cả hai đã đi đúng hướng. Theo cậu tính toán, con đường đang đi ít nhất cũng dẫn được họ đến gần sân trước của khu huấn luyện.
Claire gật đầu, và Steve lại tiếp tục đi tới trước, đẩy cánh cửa mở ra rồi bước qua nó. Họ đang đứng ở đoạn giữa của một cầu thang trống trải, phía dưới là phòng cơ khí. Một căn phòng đầy những thứ máy móc ồn ào, mòn vẹt, to đùng, mà Steve thì chưa từng biết cái nồi hơi nó thật sự trông ra làm sao. Có bốn con zombie loanh quanh đoạn giữa họ và những bậc thang lên trên, về phía đối diện của căn phòng ồn ào lạnh lẽo. Steve nâng súng lên chuẩn bị bắn, thì Claire vỗ lên tay cậu và sấn tới ngay kế bên.
“Để tôi,” cô nói, và ngắm khẩu 9 ly vào nhóm zombie – không hẳn vậy, theo cậu thấy, cô ấy đang nhắm xuống cái gì đó phía sau chúng…
…và BÙM, ba con zombie rơi xuống, cháy đen và bốc khói. Đằng sau chúng lúc này là phần còn lại của một cái thùng dễ cháy loại nhỏ, một thanh kim loại cong queo lởm chởm bị ám khói. Con zombie thứ tư cũng bị nổ trúng, nhưng tương đối nhẹ. Claire giải quyết nó bằng một phát ngay đầu, trước khi cất tiếng.
“Phải tiết kiệm đạn,” cô nói ngắn gọn, rồi lướt qua bên cạnh cậu để đi xuống những bậc thang. Steve theo sau, có đôi chút bị cô làm nể sợ, nhưng vẫn tỏ vẻ dửng dưng theo cái cách cậu đã định sẵn. Có một điều cậu biết được về phụ nữ, đó là họ không thích những anh chàng có bộ mặt thẫn thờ đến ngu ngốc.
Nếu không như vậy, cô ấy sẽ nghĩ mình chẳng ra gì, cậu ta tự nhắc mình. Cô ấy chỉ… khá là tỉnh táo thôi.
Claire đến bên cửa và chờ Steve theo kịp, khẽ gật đầu khi thấy cậu đã sẵn sàng. Cả hai cùng thả lỏng người khi cô đẩy cửa, và cậu cảm thấy tim mình đập loạn lên khi bờ vai của cô giãn ra. Hiện ra trước mặt là một lối đi bằng đá, tối om, trống trải, một bên rộng mở. Có tiếng nước chảy đâu đó bên dưới, và một cánh cửa hẹp ngay phía trước, nhìn giống cửa vào thang máy loại đời cũ.
“Khởi đầu có vẻ hơi dễ dàng,” Claire khẽ nói.
“Ừ,” Steve thì thào đáp lại. Chẳng giống một màn chơi của gã Alfred chút nào.
Cả hai đi được nửa đường thì nghe có tiếng vang phát ra đâu đó từ dòng nước tối om bên dưới. Một âm thanh lanh lảnh cao vút đến kỳ quặc, không giống người cũng không giống thú vật. Dù là gì thì coi bộ nó cũng đang cực kỳ bực bội – và tiếng vang dồn dập cho thấy nó đang tới gần hơn.
Khẩu súng của Steve sẵn sàng nhả đạn, nhưng Claire đã tóm lấy cánh tay cậu và lôi đi như bay. Họ bổ đến bên thang máy trong vòng không đầy hai giây, Claire kéo giật cánh cửa và xô cậu ta vào trong buồng thang máy, rồi lao theo theo ngay lập tức sau khi đã đóng sập cửa.
“Thôi nào, đâu cần phải xô đẩy dữ vậy,” Steve nói, xoa xoa tay ra vẻ bực bội.
“Xin lỗi,” cô vừa đáp vừa vén mấy sợi tóc lòa xòa sang một bên tai, biểu lộ một sự lo lắng mà cậu chưa từng thấy trước đây. “Chỉ là… tôi đã từng nghe âm thanh đó. Bọn Hunter. Tôi nghĩ chúng đang được triệu tập, một tin cực kỳ tồi tệ. Có hàng tá con đã xổng ra hồi ở Raccoon.”
Cô nở nụ cười yếu ớt, khiến cậu thình lình cảm thấy muốn choàng tay qua người cô, muốn siết chặt lấy tay cô hoặc thứ gì đó. Nhưng cậu đã không làm gì hết.
“Cậu biết không, nó gợi lại những ký ức tồi tệ,” cô nói tiếp.
Raccoon… chính là nơi đã bị tiêu hủy vài tháng trước, nếu cậu không lầm, ngay trước khi cậu đến Rockfort. Chính tay cảnh sát trường đã gây ra chuyện đó. “Có phải Umbrella đã làm gì đó với Raccoon?”
Claire có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ cười đáp lại trong lúc hướng sự chú ý đến bảng điều khiển thang máy.
“Chuyện dài lắm. Tôi sẽ kể cho cậu nghe chừng nào ra khỏi đây. Tầng một à?”
“Ừ,” Steve đáp, lấy lại tinh thần. “Thực ra, có lẽ nên lên thẳng tầng hai. Bằng cách đó, chúng ta có thể nhìn bao quát khoảng sân để xem sắp phải đương đầu với cái gì.”
“Cậu coi vậy mà cũng thông minh đó chứ,” Claire trêu ngươi trong lúc ấn nút đi lên. Steve còn chưa nghĩ ra cách cách đáp trả sao cho dí dỏm thì thang máy đã dừng lại, và Claire mở cửa.
Có một cánh cửa chớp khóa kín bên tay phải, vì vậy họ chỉ có thể đi về bên trái, dọc theo hành lang ngắn vắng vẻ. Có mỗi một cửa ra ở hướng đó, và thật may mắn làm sao, tay nắm của nó dịch chuyển khi Claire mở thử.
Một lần nữa, chẳng có gì làm họ giật mình hết. Cánh cửa mở ra một ban công hẹp té bằng gỗ, ngập trong sương mù, từ đây nhìn xuống có thể thấy được một căn phòng lớn bừa bãi hỗn độn – một chiếc xe Jeep quân đội đã rỉ sét, hàng chồng thùng đựng dầu cũ kỹ bẩn thỉu, những thùng hộp gãy vụn và đủ thứ linh tinh khác. Trông chẳng khác gì một kho chứa đồ, mà mặc dù được chiếu sáng đầy đủ, nhưng vẫn còn hàng loạt ngóc ngách không thể thấy được nếu xuống dưới đó. Steve thậm chí còn nghe có tiếng lê chân nữa.
Cậu dấn thêm mấy bước sang trái, cố gắng quan sát góc khuất bên dưới ban công, Claire theo sát bên cạnh. Cái nền kêu cọt kẹt và dịch chuyển dưới chân họ.
Thôi chết.
Steve thậm chí không nhận ra kịp sự va chạm, bởi lẽ mọi việc đến quá nhanh. Cậu tiếp đất bằng bên sườn trái, hai vai chấn động, đầu gối trái đụng gãy một mẩu gỗ nào đó.
Gần như ngay lập tức, một đống thùng rơi ụp xuống cậu ta gây nên âm thanh loảng xoảng khắp chung quanh, và Steve nghe thấy tiếng rên đói khát của một con zombie.
“Claire?” Steve cất tiếng gọi, đồng thời nhỏm dậy và xoay người, tìm kiếm cô cũng như con zombie. Cô vẫn đang nằm kẹt giữa đống thùng và ôm nắn cổ chân. Khẩu súng văng đi cách đó mươi bước. Steve dõi theo ánh mắt mở to của cô, thấy một con zombie đang lắc lư tiến tới…
…và tất cả những gì cậu có thể làm là nhìn nó trừng trừng, toàn thân thình lình trôi giạt đâu đó thật xa. Claire la lên, nhưng cậu không nghe gì cả, chỉ nhìn sinh vật nhiễm virus ấy như bị thôi miên. Nó từng là một người to con, thậm chí có phần mập mạp, nhưng đã bị ai đấy xé toạc mất một phần bụng. Vết thương toang hoác nhớp nháp đang tuôn máu thấm đầy lớp vải, khiến chiếc áo sơ mi màu đen lại càng thêm đen. Nó có một bộ mặt xám ngoét và đôi mắt trống rỗng, không khác gì những con zombie kia, cái miệng vấy đầy máu – có lẽ đã ăn ai đó hoặc là bị cắn vào lưỡi.
Claire lại la lên điều gì đó, nhưng Steve bất chợt nhớ đến một chuyện, một tia ký ức sống động như thật, một hồi tưởng về việc đã qua. Lúc được bốn hoặc năm tuổi, cậu đã được cha cho tham dự một buổi diễu hành, nhân dịp lễ Tạ ơn. Cậu đã ngồi trên vai cha, quan sát những anh hề, xung quanh toàn tiếng ồn ào, tiếng người la hét, và cậu bắt đầu khóc. Cậu không thể nhớ nổi tại sao; chỉ nhớ là cha đã nhìn mình bằng đôi mắt tràn ngập thương yêu lẫn lo lắng. Khi ông hỏi có chuyện gì, giọng ông vô cùng thân thiết và trìu mến, đến độ Steve đã choàng tay quanh cổ cha và giấu mặt đi, vẫn khóc thút thít nhưng biết chắc rằng mình rất an toàn, rằng mình sẽ không bị bất cứ tổn hại nào một khi ở trong vòng tay của cha…
“Steve!”
Claire, đang gào lên tên cậu, và Steve thấy con zombie đã đến sát bên cô ấy, những ngón tay xám xịt nắm lấy áo và kéo cô tới gần cái miệng nhễu nhão máu.
Steve cũng gào lên, tay siết cò súng, đạn nổ vang như sấm sét rồi cắm thẳng vào mặt mày tay chân của cha cậu, hất ông ta văng xa khỏi Claire. Cậu vẫn bắn không ngừng, gào thét không ngừng đến khi cha mình nằm bất động và tiếng súng chấm dứt, chỉ còn tiếng cạch khô khan phát ra từ khẩu súng, và Claire đang chạm tay lên vai, kéo cậu quay lại trong lúc cậu gào lên tên cha mình, nước mắt lưng tròng.
Họ ngồi đó trong một lúc. Khi đã có thể lên tiếng, cậu bắt đầu kể cho cô về chuyện đó, từng chi tiết nhỏ, hai tay bó gối và đầu gục xuống. Cậu kể về cha mình, người đã là tài xế chở hàng cho Umbrella, người đã bị bắt khi ăn trộm một công thức từ phòng thí nghiệm. Cậu kể về mẹ, người đã bị bắn gục bởi bộ ba tên lính Umbrella ngay tại nhà. Lúc Steve gọi điện từ trường học về nhà, bà đang nằm hấp hối trong vũng máu và chết từ từ dưới sàn phòng khách. Bọn chúng đã đưa họ đi, đưa Steve và cha cậu tới Rockfort.
“Tôi cứ nghĩ ông ấy đã chết sau cuộc tập kích,” Steve vừa nói vừa quệt mắt. “Tôi ước gì mình đã đau buồn về chuyện đó, nhưng rồi lại chỉ nghĩ về mẹ, về hình bóng của bà… nhưng tôi thật không mong ông ấy phải chết, không, tôi… tôi cũng yêu ông ấy lắm.”
Thốt to lên điều đó lại càng khiến cậu tiếp tục bật khóc. Steve lờ mờ cảm thấy Claire đang choàng tay qua người cậu, vô cùng khổ sở với ý nghĩ rằng ông ấy đã chết. Cậu biết mình phải đứng dậy, phải tìm những chìa khóa, rồi đi với Claire và lái chiếc máy bay, nhưng những việc đó dường như không còn quan trọng nữa.
Claire nãy giờ hầu như im bặt, chỉ lắng nghe rồi ôm choàng lấy cậu, nhưng lúc này cô đã đứng dậy và bảo cậu cứ ở yên đó, cô sẽ quay lại ngay rồi cùng cậu rời khỏi chỗ này. Ổn thôi, tốt thôi, cậu đang muốn được ở một mình. Trong đời cậu chưa bao giờ thấy kiệt sức như lúc này, quá mệt mỏi và nặng nề đến độ không muốn làm gì thêm nữa.
Claire đã đi khỏi, và Steve quyết định sẽ tìm kiếm mấy chiếc chìa khóa, sớm thôi, ngay khi cậu đã dừng run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...