Dù có rất nhiều chuyện họ có thể nói, Jill lại không thấy muốn mở miệng và Carlos cũng thế. Họ phải lấy được dây cáp, quay lại xe điện, và không để bị giết – hoàn toàn không phải lúc nói chuyện, kẻ cả khi đường phố vắng lặng. Và sau khi suýt chết vì trạm gas, Carlos không dám nghĩ đến nói chuyện phiếm nữa. Dù sao thì nói về cái gì nữa chứ?Thời tiết ư?Bao nhiêu người quen của cô ấy đã mất?Hay là chuyện thứ Tyrant đó có xuất hiện truy sát cô ấy bất cứ lúc nào, hoặc là mười lí do cô ấy không ưa Nicholai…
Jill rõ ràng không ưa Nicholai gần như vì những gì cô nghĩ về Umbrella và Carlos nghĩ Nicholai cũng không thích cô, mặc dù anh không chắc vì lẽ gì; theo hướng tích cực thì viên đội trưởng hoàn toàn tỏ ra lịch sự. Carlos mừng vì Jill không đối với anh như thế, thách thức và nghi ngờ, nhưng mối hiềm khích giữa cô và Nicholai làm anh thấy hơi lo lắng. Tuy nghe câu nói sáo rỗng thật, nhưng muốn sống sót họ thật sự phải đoàn kết.
Có gì đi nữa, Jill cũng không có ý nói lên suy nghĩ của cô, và Carlos đang cân nhắc xem có nên kể cho những người khác về Trent, hai người bọn họ đều đang phải cảnh giác xung quanh. Họ đi trong im lặng từ chỗ xe điện ngược xuống phố và gần tới gara thì Carlos thấy một người quen.
Xác người đó dựa vào hành lang, không xa xác hai con quái Umbrella Carlos đã đi qua cách đó mấy giờ, chúng giống thứ anh đã giết cạnh nhà hàng; nhìn bề ngoài, nó đã ở đó khá lâu – đồng nghĩa Carlos cũng đã đi ngang qua anh ta nhưng chưa bao giờ để ý thấy. Thật buồn khi nhận ra điều đó, anh không buồn nhìn mặt chúng nữa, nhưng anh vừa quá bất ngờ vừa xúc động.
“Tôi đã gặp anh ta, ” anh nói, cúi xuống cạnh cái xác, cố nhớ tên người đó – Hennessy?Hennings, đúng rồi. Cao, tóc đen, một vết sẹo chạy từ khóe miệng xuống cằm. Một phát súng vào đầu, không có dấu hiệu rõ ràng của sự thối rữa…
…và anh ta đang làm quái gì ở đây chứ?
Trong lúc đó Jill đã đi trước Carlos vài bước. Cô quay lại, lén kiểm tra đồng hồ.
“Tôi lấy làm tiếc về bạn anh, nhưng thật sự chúng ta phải đi thôi, ” cô nói nhẹ nhàng.
Carlos lắc đầu và bắt đầu mò mẫm, tìm vài băng đạn dư hay tấm ID nào đó. “Không, tụi tôi không phải bạn. Tôi gặp anh ta ở văn phòng ngay sau khi tôi được thuê, anh ta làm việc cho nhánh khác của U. B. C. S., tôi nghĩ thế. Anh ta là một con quỷ, từng ở trong quân đội, và chắc chắn không tới Raccoon cùng tụi tôi…hola, cái gì đây?”
Carlos rút ra một quyển sách nhỏ bọc da cỡ quyển sổ nhỏ từ lớp vải lót áo khoác của Henning và mở ra. Một cuốn lịch trình. Anh lật ra sau và thấy trang cuối đề ngày hôm kia.
“Cái này có thể quan trọng, ” anh nói, đứng dậy. “Tôi chắc Nicholai biết anh ta, ảnh sẽ muốn xem cái này đây. ”
Jill có vẻ khó chịu. “Nếu nó quan trọng, có lẽ anh nên đọc ngay đi. Có thể cuốn sổ đó…có thể anh ta có nhắc tới Nicholai hay Mikhail. ”
Câu cuối phát ra nghe tuy nhẹ nhàng, nhưng Carlos hiểu cô muốn nói gì, và anh không thấy thoải mái lắm.
“Nghe này, Nicholai thuộc dạng khó gần, nhưng cô chưa biết đấy thôi. Hôm nay anh ta mất cả đội, những người anh ta đã biết và cùng chiến đấu trong nhiều năm, vậy sao cô không bỏ qua chút đi?”
Jill vẫn không suy chuyển. “Sao anh không xem thử cuốn sách trong lúc tôi đi lấy dây cáp điện?Anh nói người này là nhân viên cho Umbrella, và về cơ bản anh ta không phải ở đây. Tôi muốn biết anh ta có gì muốn nói trong những giờ phút cuối cùng, anh không như thế sao?" Carlos liếc cô thêm một lúc, rồi miễn cưỡng gật đầu, giải tỏa bầu không khí căng thẳng. Cô ấy nói đúng; trong những dòng ghi chú cuối cùng của Hennings nếu có gì đó về sự việc dang diễn ra ở Raccoon, nó có thể có ích cho họ.
“Được rồi. Cứ lấy hết toàn bộ những sợi cáp nào cô tìm thấy và trở về nhanh, được chứ?”
Jill gật đầu và biến mất ngay sau đó vào màn đêm lặng lẽ. Kinh ngạc làm sao, cách cô ấy di chuyển nhẹ nhàng; để làm được thế cần trải qua cuộc tập huấn khắc nghiệt. Tuy không biết rõ về họ, Carlos đã nghe về S. T. A. R. S., người ta nói họ rất giỏi; Jill Valentine đã chứng minhh điều đó.
“Để xem anh muốn nói gì đây, Hennings, ” Carlos lẩm nhẩm, lật quyển lịch trình, đọc trang cuối cùng.
Tôi không biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế này. Tôi nợ họ mọi thứ, nhưng nếu tôi biết trước thế này tôi đã từ chối. Những tiếng gào thét, tôi không chịu nổi nữa rồi và còn ai quan tâm nữa nếu tôi bị lộ thân phận chứ?Mọi người đều sẽ chếtchuyện đó không quan trọng nữa. Những con đường vang vọng tiếng gào thét và điều đó cũng không quan trọng.
Lúc tập đoàn cứu cái mạng khốn tôi hai năm trước, họ cho tôi biết tôi sẽ làm việc trong bóng tối, với tôi cũng ổn thôi. Tôi sắp bị thi hành án, tôi thậm chí có thể đồng ý làm mười năm xúc phân, và những gì người đại diện nói với tôi nghe cũng không tệ - tôi và vài kẻ khác sẽ được huấn luyện thành những người xử lý những sự cố trong quá trình nghiên cứu của họ. Bọn họ đã có riêng một tổ chức hợp pháp, vài đơn vị bán quân sự, những con quái biến đổi gen, một đội bảo vệ môi trường. Công việc chúng tôi làm là dọn dẹp đống lộn xộn trước khi có quá nhiều người chú ý, và đảm bảo những ai đã biết không bao giờ có cơ hội nói về nó nữa. Sáu tháng tập huấn căng thẳng và tôi đã sẵn sàng cho bất cứ gì. Nhiệm vụ đầu tiên chúng tôi phải tiêu diệt những vật thí nghiệm đang lẩn trốn. Những người này muốn cho công chúng biết về loại thuốc họ bị tiêm, đáng ra nó phải làm chậm quá trình lão hóa nhưng nó lại khiến họ bị ung thư. Mất khá lâu, nhưng chúng tôi đã giết toàn bộ. Tôi không lấy đó làm tự hào, nhưng với toàn bộ những gì tôi đã làm 1 năm ruỡi trước, tôi đã học cách sống với nó.
Tôi được đặc cách chọn vào kế hoạch Watchdog. Họ cài một nhóm chúng tôi vào đây ngay sau vụ rò rỉ đầu tiên, để dự phồng, nhưng không phải ai cũng được chọn làm Watchdog. Họ nói tôi đáng tin cậy hơn những người khác, tôi sẽ không chùn lòng khi thấy người chung quanh chết. Mừng cho tôi. Sau hai tuần làm việc trong nhà kho với tư cách chuyên viên sáng chế, chấn đến tận xương tủy – rồi mọi thứ đồng loạt diễn ra, ba ngày nay tôi đã không ngủ và mọi người cứ tiếp tục gào thét tới khi bị ăn thịt, rồi họ sẽ chết hoặc cũng bắt đầu ăn người khác.
Tôi cố liên lạc với họ, những người khác, nhưng tôi không tìm thấy ai cả. Dẫu sao tôi chỉ biết vài người, bốn trong số những Watchdog – Terry Foster, Martin, tên người Nga quỷ quyệt đó, tên bác sĩ bệnh viện đeo kính. Có thể họ đã chết, có thể họ đã trốn thoát, hoặc họ vẫn chưa được gửi vào. Tôi không quan tâm. Từ hôm kia tôi đã ngưng viết báo cáo, Umbrella có thể tự đi tìm và chết cháy dưới địa ngục đi. Tôi chắc chắn sẽ gặp chúng ở đó.
Tôi đã quyết định tự bóp cò, một phát vào đầu để tôi sẽ không quay lại nữa. Ước gì họ đã để tôi bị tử hình, tôi đáng bị như vậy. Không một ai đáng phải chịu đựng thế này cả.
Tôi xin lỗi. Nếu ai đó tìm thấy cái này, hãy tin những gì tôi viết.
Phần còn lại trang giấy bỏ trắng.
Carlos cúi xuống cạnh Henning trong trạng thái hoang mang kiểm tra bàn tay phải lạnh ngắt tìm khẩu súng. Nó đã ở đó. Ai đó đã lấy khẩu súng đi…
“Carlos?”
Anh nhìn lên và thấy Jill đang cầm một nắm dây cáp, cái nhìn tò mò trên gương mặt xinh đẹp lấm lem của cô.
“Tên người nga quỷ quyệt. ” Có bao nhiêu kẻ có thể là người đó chứ?Carlos không biết Watchdog là gì, nhưng anh nghĩ Nicholai phải có giải thích đồng thời cũng là ý hay quay lại chỗ Mikhail càng sớm càng tốt.
“Tôi nghĩ tôi nợ cô một lời xin lỗi, ” Carlos nói, bụng như thắt lại. Nicholai tìm thấy Mikhail sau khi ông ta bị bắn, do một kẻ lạ mặt nào đó…
“Vì cái gì chứ?” Jill hỏi.
Carlos nhét cuốn sổ vào áo, nhìn Hennings lần cuối, vừa ghê tởm vừa thương hại đồng thời mối căm hận với Umbrella, với Nicholai, cả với chính anh do quá ngây ngô bắt đầu hình thành.
“Trên đường đi tôi sẽ giải thích, ” anh đáp, tay nắm chặt khẩu súng đến mức run người, cơn giận tiếp tục trào dâng như một cơn lũ.
“Nicholai đang đợi chúng ta. ”
Gắn cầu chì mới vào xong, Nicholai quyết định đứng trong trạm đợi Jill và Carlos trở về. Nhiều cửa sổ tầng một đã bể, bên trong tối om; hắn có thể nghe được bất kỳ cuộc đối thoại riêng nho nhỏ khi chúng bước vào sân. Nicholai chắc Jill sẽ có vài lời cảnh báo Carlos về Umbrella, có thể về chính Nicholai, sự thật thì hắn cũng không kìm nổi; hắn muốn biết cô ả S. T. A. R. S. nói gì, những chuyện hoang đường cô ta sẽ nói, và cách Carlos sẽ phản ứng. Hắn sẽ nhập bọn sau khi chúng vào xe vài phút, nói rằng hắn tìm xem đồ tiếp tế hay thứ gì đó trong tòa nhà, rồi xem mọi việc tiếp đó sẽ ra sao.
Sẽ là cùng đi, hay mình sẽ đi đơn đọc?Có lẽ nên đi cùng trong một đêm, tìm thức ăn, luân phiên gác. Mình có thể giết chúng trong khi ngủ; Mình có thể dụ chúng đi cùng tới bệnh viện chạm mặt bọn Hunter; mình cũng có thể biến mất, để chúng nghĩ người bạn của chúng đã lạc đường.
Nicholai mỉm cười, làn gió đêm lành lạnh lùa từ ô cửa vỡ vào quét lên mặt hắn. Thực tế, sinh mạng chúng nằm trong tay hắn. Một cảm giác đầy quyền uy, còn thêm hơi chút mê ly, khi có được cái quyền ấy. Khởi đầu chủ yếu đầu tư tài chính, giờ đã chuyển biến thành một thứ mới mẻ, thứ hắn không dùng lời diễn tả được, một trò chơi, nhưng còn nhiều hơn thế. Thấu hiểu được định mệnh con người không giống bất cứ gì hắn từng trải qua. Hắn đã biết hắn khác người, những mối ràng buộc xã hội với hắn không có ý nghĩa như những người khác; tới Raccoon đã thể hiện rõ điều đó, như một thực tế song song mà bọn chúng là người người lạ, những kẻ ngoại đạo, và hắn là kẻ duy nhất biết điều gì thật sự diễn ra. Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy được tự do làm điều hắn muốn.
Nicholai nghe tiếng cổng từ từ nhè nhẹ mở ra, hắn lùi xa khỏi cửa sổ. Một giây sau, hai viên lính trẻ tuổi đó xuất hiện, di chuyển lặng lẽ gần như hắn vậy. Hắn ngạc nhiên khi để ý chúng đang quan sát sân, cứ như đang lo sợ rắc rối nào đó.
Có lẽ bọn chúng đã gặp Tyrant.
Như thế sẽ làm mọi việc càng thú vị, nếu Jill bị theo dấu, dù Nicholai chắc chắn sẽ để kẻ truy lùng tóm cô ta nếu nó xuất hiện. Nó sẽ giết bất kì ai ngu ngốc cản đường; Nicholai sẽ vui vẻ tránh ra.
Jill đi trước Carlos một chút, chúng thận trọng tiên lên phía trước, Nicholai thấy cô ta mang theo một đống dây cáp trên vai. Có lẽ hắn nên giữ chúng bên cạnh thêm một thời gian nữa, rõ ràng chúng là những kẻ chạy việc giỏi.
“Ổn rồi, ” Carlos thì thầm, Nicholai mỉm cười. Hắn có thể nghe rõ ràng.
“Chắc hắn đã về tới nơi, nếu không đụng một trong đám quái đó, ” Jill nói nhỏ.
Nụ cười trên gương mặt Nicholai méo đi một chút. Không thể nào, nhưng…chúng đang tìm hắn ư?
“Tôi đề nghị chúng ta xuất hiện và vờ như không biết gì cả, ”
Carlos nói, giữ giọng thấp. “Lên xe, đứng hai bên hắn, bắt hắn nộp súng. Hắn cũng có một con dao. ”
Cái gì đây, chuyện gì đã thay đổi chứ? Nicholai thấy rối rắm, do ựu. Chúng đã biết được gì?
Jill gật đầu tán thành. “Để tôi hỏi hắn. Tôi biết về Umbrella nhiều hơn anh, tôi nghĩ tôi sẽ khiến hắn nghĩ là chúng ta biết hết về nhiệm vụ Watchdog. Nếu hắn nghĩ chúng ta đã biết…”
“…thì hắn cũng chẳng thèm giấu gì nữa, ” Carlos dứt lời. “Được rồi. Tiến hành thôi. Sẵn sàng vũ khí nhé, phòng trường hợp hắn dự định bữa tiệc bất ngờ. ”
Jill gật lần nữa, cả hai đứng thẳng dậy, Carlos khoác súng lên vai. Chúng bắt đầu đi về phía xe điện, không thiết giữ im lặng nữa. Cơn thịnh nộ xâm chiếm Nicholai quá dữ dội, quá trào dâng, đến nỗi trong khoảnh khắc hắn đã bị nó làm mờ mắt. Những tia màu đỏ và đen loạn xạ trong đầu hắn, vô ý thức và hung bạo, điều duy nhất ngăn hắn chạy thẳng ra ngoài sân giết bọn chúng là hắn biết chúng đã chuẩn bị đối phó. Suýt nữa dù gì xảy ra hắn cũng sẽ làm, sự khát khao, thôi thúc thúc hắn hại chúng mạnh đến mức hậu quả của việc đó với hắn dường như không quan trọng. Hắn phải cố hết sức đứng tại chỗ, toàn thân run lên mà không thể gào thét cho hả.
Sau một lúc không rõ bao lâu, hắn nghe được tiếng động cơ xe điện, âm thanh cuối cùng cũng lọt vào tai hắn. Tâm trí hắn lại bắt đầu hoạt động, nhưng hắn chỉ nghĩ được nhừng gì đơn giản, có vẻ cơn giận quá lớn không còn chỗ cho những suy nghĩ phức tạp.
Chúng đã biết hắn không nói thật. Chúng biết gì đó về kế hoạch Watchdog, và chúng biết hắn có liên quan, thế là hắn giờ đã là kẻ thù của chúng. Sẽ không còn gì từ màn kịch khéo léo của hắn, không còn niềm tin vào đồng đội cho Nicholai. Tất cả đều đã trở thành lãng phí thời gian của hắn…và như sát muối vào vết thương, hắn giờ phải đi bộ tới bệnh viện.
Nicholai nghiến chặt răng, dịu đi, nỗi oán ghét nhưng không làm gì được như một căn bệnh ngầm phá hoại hắn. Chúng đã làm thế với hắn, cướp đi sự tự chủ của hắn như thể chúng có quyền.
Kế hoạch của tao, tiền của tao, quyết định của tao. Của tao, không phải của chúng, của tao – một lúc sau câu thần chú bắt đầu có hiệu lực, khiến hắn bình tâm lại một chút, từng lời từng chữ nghe êm ái như chính bản chất của chúng.
Của tao, tao quyết định, là tao.
Nicholai thở thật sâu rồi nghĩ tới việc duy nhất có thể khiến hắn hài lòng, cùng lúc ấy tiếng xe điện dần nhỏ đi.
Hắn sẽ có cách khiến chúng hối hận. Hắn sẽ khiến chúng van xin, và cười hả hê khi chúng gào khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...