Jill đi nhanh tới cổng tòa thị chính, nắm chặt hai viên ngọc trong bàn tay đầm đìa mồ hôi. Khu vực này hiện không có kẻ nào, ít nhất trong khoảng cách xa nhất cô có thể thấy, nhưng trong nhà hàng trống không, Nemesis đã biến mất, đồng nghĩa cô phải nhanh lên; cô không biết làm cách nào, nhưng nó đang lần theo cô, và cô muốn đi thật nhanh.
Cuộc chạy như băng qua con hẻm sau nhà hàng làm cô hết hơi và không chút sọ hãi. Cô suýt vấp té vào cơ thể con sinh vật dị thường nào đó, thứ cô không thể nhìn thấy trong bóng đêm đang càng lúc tối thêm – nhưng những cái bóng móng vuốt tử thần treo trên đầu cũng quá đủ để giữ cô tiếp tục. Nó không giống bất kì thứ gì cô từng thấy; thứ đó, và mối đe dọa cuộc truy đuổi không tránh khỏi của Nemesis đã khiến cô hơi hoảng loạn. Cô đã dùng nó để đẩy nhanh những cố gắng, thận trọng tự điều khiển mình. Từ những kinh nghiệm, cô biết việc bám vào bản năng thú vật là phần quan trọng để sinh tồn; một chút sợ hãi cũng tốt, nó giữ thần kinh trong trạng thái sẵn sàng.
Cái đồng hồ trang trí được đặt trên cái bục cao cạnh cánh cổng. Cô lóng ngóng đặt viên ngọc xanh dương vào chỗ, mảnh kính hình kim cương kêu lên tiếng o o nhỏ, đoạn đèn trong chuỗi tròn bao quanh viên ngọc bật sáng. Viên ngọc xanh lá cũng dễ dàng đặt vào. Tiếng nghiến rít vang lên, hai cánh cổng trượt sang hai bên mở ra con đường tối bao quanh bởi bờ giậu mọc kín.
Từ chỗ cô đứng trông nó không tệ. Cô nới chút căng thẳng bước đi im lặng, cảm nhận xung quanh. Làn gió ẩm, mát lạnh thổi qua hứa hẹn cơn mưa sắp đến, làm những cành cây kêu xào xạc, quét qua tán lá, làm những giọ mồ hôi trên mặt, cánh tay cô lạnh đi. Cô có thể nghe thấy tiếng rên từ xa của một con zombie trong không gian, và thấy vệt nhạt mờ ảo của ánh trăng sớm trên con đường lát đá. Cảnh giác nhưng không thấy nguy hiểm hiện thời, cô bước sâu vào trong, suy nghĩ đến Carlos Oliveira. Anh ta đã nói thật về việc là một lính đánh thuê của Umbrella và có thể không biết công ty thật sự đang mưu toan gì, đồng thời anh ta đang che giấu gì đó. Anh ta không nói dối giỏi như anh nghĩ, ý muốn dối dạt cũng không rõ ràng.
Mặt khác, anh ta không ranh ma chút nào – một tên nói dối nghĩa là uh, có lẽ, hoặc ít nhất là người không gây hại gì. Có thể anh ta chỉ thận trọng – đang làm chính xác những gì cô làm. Trường hợp nào đi nữa, cô không có thời gian giải thích rõ ràng, vậy nên cô quyết định tin vào ấn tượng đầu tiên:anh ta là người tốt. Chuyện đó có ích gì với cô không lại là chuyện khác; trong một lúc, cô sẵn sàng dừng lại vì bất kì đồng minh nào không có ý định giết cô.
Nhưng mình có nên đi chung với ai không?Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta ngáng đường Nemesis, và…
Như một hiệu lệnh, cô nghe thấy tiếng nó, một sự trùng hợp quái ác đến vô thực, như một trò đùa chết người.
“Sstaarrss…”
Vừa nhắc đến ác quỷ, chết tiệt, nó ở đâu vậy? Jill ở gần giữa công viên nhỏ, nơi ba con đường hợp lại, âm thanh đến từ đâu đó phía trước – hay là phía sau?Độ âm vang thật lạ, cái sân hỏ trước mặt cô làm tiếng gào thấp giọng, rin rít như đến từ khắp phía. Cô quay lại, tìm kiếm, nhưng con đường sau cô và hai lối rẽ ra từ cái sân trống biến mất trong bóng tối.
Đường nào…Cô bước ra không gian trống, nếu cần sẽ có chỗ để cô chạy thoát và xoay trở.
Bước chân nặng nè, chắc chắn. Thêm một bước nữa. Jill ngước lên và kia, phía trước bên trái, con đường dẫn tới cái xe điện. Bóng tối dày đặc, vẫn không thể thấy rõ.
Quay trở lại, tòa soạn báo hay trở về ga, không, không đời nào mình chạy nhanh hơn nó nhưng đằng kia có trạm gas, nó có cửa kim loại khóa chớ và có cả đống xe ở đó, trốn chỗ đó tốt hơn…
Phía trước bên phải. Một kế hoạch đơn giản hơn là không có, và cô đã không còn thời gian cân nhắc lựa chọn thêm chút nào nữa.
Jill bắt đầu, tiếng lộp cộp nhỏ từ giày cô nhanh chóng bị lấn áp dưới tiếng chan chát bất ngờ, tiếng tru mỗi lúc một lớn, bước chân nặng nề của đôi chân nửa nhân tạo dẫm lên sân. Trong sâu thẳm cô biết rõ mình, những cơ bắp đang họat động, tiếng tim đập và hơi thở khi cô bay qua những viên đá (nói cách khác là chạy như bay ^_^). Trong chốc lát, cô đã tới cánh cổng hướng ra phía bắc, sẽ đưa cô xuống khu phố đầy xe hỏng, qua trạm gas/xưởng sửa chữa, tới…
Cô không thể nhớ ra. Nếu đường vẫn trống, cô có thể đi qua khu vực công nghiệp của thành phố, hy vọng sẽ không đụng phải đám zombie nào. Nếu rào chắn đã được dựng lên –
-thì mình tiêu rồi, đằng nào cũng quá trễ.
Cô để cơ thể được huấn luyện của mình làm phần còn lại, lẹ làng lách qua cánh cổng vào thế chạy nước rút, đưa cô tới nơi an toàn trong mê trận những xe tải, xe hơi kẹt cứng. Cô có thể thấy nó đang tới, và cô để mình hòa vào bóng đêm, hiểu được vị trí của cô trong cuộc săn. Cô là con mồi, cô phải luồn lách tương đương sự quyết tâm của Nemesis; nếu làm đúng, cô sẽ sống sót và con sinh vật sẽ chịu đói. Nếu không…
Không còn thời gian, không còn thời gian để nghĩ nữa. Nemesis đang tới. Jill cũng di chuyển.
Trong văn phòng garage đậu xe, Carlos tìm thấy nửa thùng nước đóng chai, vài ống dây, một cái áo còn trong gói. Anh lập tức làm những việc có thể giúp cho Mikhail trong lúc Nicholai tiếp tục canh chừng, vẫn giữ khẩu súng trong tay. Cái sân vắng lặng ngoài tiếng Mikhail thở dốc và tiếng kêu cô đơn từ con quạ ở đâu đó.
Carlos không biết gì nhiều ngoài sơ cứu, nhưng anh nghĩ vết thương không nặng lắm; viên đạn xuyên qua bên sườn Mikhail, trên xương hông trái một chút; chỉ xích vô một hai inch là anh ta đã tiêu rồi, một phát vào gan hay cật là giấy báo tử của anh ta. Phần ruột dưới hình như cũng bị đâm thủng; nếu để lâu nó sẽ giết anh ta, nhưng nếu được điều trị kịp, anh ta sẽ tạm ổn.
Carlos rửa sạch và băng bó vết thương, buộc gạc lên, cột chặt mảnh áo quanh thân Mikhail để giữ máu lưu thông. Viên chỉ huy có vẻ chống chọi cơn đau rất tốt, dù anh đang muốn nôn mửa và thấy hoa mắt vì mất máu. Qua khóe mắt, Carlos để ý Nicholai đang di chuyển. Anh đã buộc xong băng chặn miếng gạc và nhìn lên, thấy tên đội trưởng đã lấy ra cái latop từ túi vai, đang gõ phím, gương mặt chăm chú vào màn hình. Hắn đã đeo khẩu súng lến vai và cúi xuống cạnh cái xe tải bốc vác đã móp méo.
“Thưa ngài-ah, Nicholai, tôi làm xong rồi, ” Carlos đứng dậy nói. Mikhail đã đề nghị họ bỏ cách xưng hô trong quân đội, chỉ ra hoàn cảnh của họ cần linh động. Carlos đồng ý, dù không thấy Nicholai có ý kiến; hắn có vẻ là loại cứng nhắc theo quy tắc.
Mikhail, mặt tái xanh, mắt lờ mờ, chống cùi chỏ cố gượng dậy. “Có cách nào dùng cái đó để gọi cứu viện không?” Anh hỏi giọng yếu ớt.
Nicholai lắc đầu, thở dài. Hắn đóng laptop lại cho vài túi. “Tôi tìm thấy nó ở sở cảnh sát và nghĩ có thể nó giúp ích được – danh sách những chốt chặn, có lẽ, hay thông tin thêm về thảm họa này. ”
“Không chút may mắn nào sao?” Mikhail hỏi.
Nicholai di chuyển về hướng họ, nét mặt cam chịu. “Không. Tôi nghĩ lựa chọn tốt nhất của chúng ta là cố thử tìm đường đến tháp đồng hồ. ”
Carlos chau mày. Trent đã nói có thể có nguồn cung cấp vũ khí ở tháp đồng hồ, và từ đó nên hướng lên phía bắc; giữa cái xe điện nối với phía tây của Jill và thông tin mới này, anh bắt đầu thấy bịnh vì những trùng hợp. “Sao lại là tháp đồng hồ?”
Mikhail trả lời, nói nhẹ nhàng. “Rút quân. Đó là nơi chúng ta phải đưa người dân tới và ra hiệu gọi máy bay tới. Chuông tháp đồng hồ được lên lịch điểm bằng máy vi tính, một hệ thống phát tín hiệu quy định khi cho chạy chương trình. Chúng ta rung chuông, máy bay tới. Dễ thương chứ, huh?”
Carlos không biết sao không ai cho họ biết thông tin quý giá đó ở buổi họp nhưng quyết định không hỏi. Lúc này điều đó không quan trọng; họ phải tới chỗ xe điện. Anh không biết rõ Nicholai, nhưng Mikhail Victor không là mối đe dọa, trong tình cảnh anh ta hiện giờ, và anh ta cần đến bệnh viện. Trent có nói không xa tháp đồng hồ có một cái.
Nhưng tai mắt của Umbrella…
Không. Chuyện của họ cũng giống như của anh; họ đã chiến đấu, nhìn những người đồng đội tử trận, bị lạc, tìm kiếm đường ra và tình cờ họp lại ở đây. Chỉ thấy hơi lạ, đột nhiên có hai người dính líu vào. Trent đã làm anh bây giờ hồ nghi động cơ của mọi người, tự hỏi không biết ai có thể dính líu tới âm mưu tập đoàn Umbrella, lo nghĩ về điều anh có thể và không thể nói.
Hơn nữa, Umbrella cũng làm họ ra thế này. Sao họ lại muốn giúp mấy tên khốn đã đẩy chúng ta vào cảnh này chứ?Trent có thể đang nói thật, nhưng ông ta không ở đây. Còn họ ngay trước mắt, mình cần họ. Chúng ta cần họ. Jill không thể từ chối khi có thêm vài người lính bên cạnh.
“Có một xe điện chúng ta có thể dùng để tới đó, ” Carlos nói. “Tôi nghĩ là nó đi thẳng tới tháp đồng hồ. Nó gần đây thôi, nó đi về phía tây…và với những thứ ngoài kia đang tìm thức ăn tươi…”
“Chúng ta có thể dùng nó ra ngoài thành phố, ” Nicholai xen vào, gật gù. “Trường hợp lối đi vẫn ổn. Tuyệt vời. Anh có chắc nó trong trạng thái sử dụng được không?
Carlos ngập ngừng, rồi nhún vai. “Tôi chưa tận mắt thấy nó. Tôi gặp một…cảnh sát, tôi đoán vậy, một phụ nữ, cô ấy kể với tôi về nó. Cô ấy đang trên đường đến đó kiểm tra, cô ấy nói sẽ đợi tôi. Và tôi muốn thử có tìm được ai trước khi chúng tôi rời đi không. ” Anh thấy mặc cảm tội lỗi khi nói cho họ biết về cô, đột ngột nhận ra mình đã để tên gián điệp điên khùng của Trent làm rối óc. Sao lại giữ bí mật về Jill chứ?Ai quan tâm nào?
Mikhail và Nicholai nhìn nhau rồi cùng gật. Carlos rất mừng. Cuối cùng, một kế hoạch thật sự, hành động thôi. Điều duy nhất tệ hơn là ở trong tình huống kinh khủng là rơi vào tình huống đó mà không có biết làm gì. “Đi thôi, ” Nicholai nói. “Mikhail, anh sẵn sàng rồi chứ?” Mikhail gật, rồi cùng nhau, Carlos và Nicholai nâng anh dậy, đỡ sức nặng của anh. Họ men theo garage đậu xe sắp sửa đến văn phòng khi Nicholai buông lời rủa thầm và ngừng lại.
“Gì vậy?” Mikhail nhắm mắt, hít thở sâu.
“Mấy hộp thuốc nổ, ” Nicholai nói. “Không thể tin được là tôi quên mất lý do tôi quay trở lại đường này. Sau khi tôi tìm thấy Mikhail, tôi…”
“Thuốc nổ à?” Carlos hỏi.
“Phải. Ngay sau khi đám zombie tấn công, và đội của tôi” – Nicholai nuốt vào, hẳn nhiên đang cố gắng giữ bình tĩnh. – “sau khi đám zombie tấn công, tôi chạy tới gần khu công trường, ở khu vực công nghiệp. Một tòa nhà đã bị phá sập, tôi nghĩ vậy, và thấy vài cái hộp vứt bừa bãi có nhãn cảnh báo chất nổ hạng nặng. Có cái xe móc bị khóa ở đó, tôi đã định vào nhưng bọn chúng lại kéo đến đuổi theo tôi.
Hắn bắt gặp ánh nhìn trực diện từ Carlos. “Chúng sẽ phải nghĩ lại trước khi tấn công chúng ta nếu chúng ta có vài hỗn hợp nổ RDX để xử chúng. Hai anh tới xe điện trước được không?Tôi sẽ gặp hai người ở đó.
“Tôi không nghĩ chúng ta nên phân ta, ” Mikhail nói. “Chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn nếu…”
“Nếu chúng ta có cách giữ chúng không tới quá gần, ” Nicholai xen vào. “Chúng ta không thể để hết đạn mà không có gì để dự phòng cả. Và còn có những thứ khác phải dè chừng nữa, những con sinh vật…”
Carlos không nghĩ tách ra là ý kiến hay, nhưng nhớ đến cái thứ đầy móng ngoài nhà hàng-
-và cái tên feon(lại tiếng latinh) bự con trong nhà hàng nữa thì sao?Jill nói nó sẽ đuổi theo cô ấy lần nữa…
“Ừ, được rồi, ” Carlos nói. “Chúng tôi sẽ đợi anh chỗ xe điện. ”
“Hay lắm. Tôi sẽ không đi lâu đâu. ” Không nói thêm lời nào, Nicholai mau chóng quay người đi về hướng khác, ra khỏi garage, bước vào màn đêm.
Carlos cùng Mikhail đang xanh xao cố gắng từng bước một trong im lặng. Họ đi ngược qua văn phòng ra ngoài đường trước khi Carlos nhận ra Nicholai không hề hỏi hướng cái xe điện.
Nicholai phải cố cưỡng lại ý nghĩ cứ thôi thúc kiểm tra máy tính ngay lúc hắn đi khuất; hắn đã tốn đủ thời gian đóng vai đội trưởng trung thực với hai tên lính ngu ngốc. Đã quá 19 phút từ lúc đại úy Davis Chan nộp báo cáo của Watchdog từ văn phòng buôn bán thuốc Umbrella – khoảng hai khu phố cách garage đậu xe – và nếu Nicholai gặp may mắn, hắn có thể tới kịp lúc Chan vẫn đang dở dang công việc, kiểm tra ghi chú cập nhật hay đang cố vượt qua một trong đám quản trị mạng.
Nicholai chạy xuống con hẻm hẹp đầy những tờ bướm, nhảy qua vài cái xác nằm sóng xoài, thận trọng né phần trên người chúng trong trường hợp chúng chưa chết. Đúng như thế một con trong đám tưởng đã nát người gần cuối con hẻm đã cố chụp giày trái hắn. Nicholai nhảy qua nó không chút khó khăn, mỉm cười nghe tiếng rên thết vọng. Gần như thảm hại giống Mikhail.
Tuy vậy, Carlos Oliveira. Cứng cựa hơn vẻ bề ngoài của hắn, và hẳn nhiên sáng chói hơn – vẫn không bằng hắn, dĩ nhiên vậy, nhưng Nicholai muốn xử tên đó sớm…
…hoặc không. Mình có thể hoàn toàn tránh được tên đó.
Nicholai đẩy cánh cổng kim loại bên phải, vào một con hẻm khác đầy những phần còn lại từ cơ thể con người, vừa chạy ngang vừa cân nhắc lựa chọn của hắn. Hắn không cần tới tháp đồng hồ làm gì, chỉ cần tới bệnh viện – hắn cũng không phải đi xe điện. Hắn đã bỡn cợt với Mikhail còn bây giờ Carlos thú vị đây, nhưng không là điều cần thiết. Nếu hắn muốn, hắn có thể để chúng sống…
Hắn cười, quẹo một góc trong con hẻm quanh co. Sẽ vui thế nào nhỉ?Không, hắn chỉ muốn thấy lòng tin trong mắt chúng sụp đổ, nhìn chúng nhận ra chúng đã ngu ngốc tới dường nào…
Tic tic tic
Nicholai đông cứng, ngay tức thì hiểu âm thanh đó. Những cái móng trên nền đá, trước mặt hắn, tiếng lách cách có vẻ nhẹ nhàng đến từ phía tối phía trước bên trái. Ánh sáng duy nhất ở sau lưng hắn trong góc con hẻm, một trong số những ngọn đèn an ninh huỳnh quang kêu vo vo khó có khả năng để tự soi rõ chính nó; hắn đi giật lùi lại về nó, tiếng tic tới gần hơn và nhanh hơn, con quái vẫn không thấy đâu.
“Chường mặt ra đi, ” hắn gằm ghè, bực mình vì tính toán thời gian sai lầm. Hắn phải đến văn phòng buôn bán trước khi Chan biến mất, hắn không có thời gian chiến đấu với những con quái vật của Umbrella, dù hắn rất muốn.
Tic tic tic
Chúng có hai đứa! Hắn có thể nghe tiếng móng cào trên nền ximăng bên phải, ngay nơi hắn vừa đứng, cả tiếng rít kinh khủng từ bóng tối trước mặt, âm thanh điên cuồng, như tiếng linh hồn bị xé ra…
…và nó xuất hiện, gào thét, nhảy ra từ bóng tối cùng lúc một con khác tham gia bài ca kì quái của nó, như vang vọng từ địa ngục đen tối. Nicholai thấy con trước mặt giơ những cái móng lên, cái hàm dưới ướt sũng kêu tanh tách, đôi mắt sâu bọ sáng lập lẹ, và biết con kia chỉ vài giây đằng sau người anh em của nó, chuẩn bị nhảy cùng lúc con đầu tiên đáp xuống.
Nicholai khai hỏa, tiếng những loạt đạn bắn ra vẫn bị lấn át dưới tiếng gào rú, những viên đạn găm vào con thứ nhất, tiếng thét của nó thay đổi theo khi nó rùng mình đứng lại cách hắn có 3 mét – và, vẫn bắn, Nicholai cúi xuống ngã người về sau, lăn ngược rồi ngồi bên vai phải, tất cả chỉ trong một động tác. Con thứ hai đang lao tới chưa được 2 mét từ chỗ hắn bắt đầu bắn nó, những lỗ máu hiện lên bộ xương ngoài đen bóng của nó như những bông hoa đang kì nở rộ. Như con đầu, nó vướng chân vào nhau và co giật một lúc trước khi ngã xuống, tiếng rít trở trở thành tiếng ùng ục, rồi im lặng. Nicholai đứng dậy, bình tĩnh, không rõ chủng loại của nó – hoặc con hút não (brain sucker) hay loại mang đặc tính lưỡng cư nhiều hơ, một sinh vật nhiều chân khác. Hắn đã trông đợi bản chất hoang dã và cách tấn công của chúng, nhưng lúc đó hắn chưa hiểu chúng nhanh tới mức nào.
Nếu mình chỉ chậm hơn một giây thôi…
Không có thời gian cho việc đó, hắn đang phải đi gấp. Hắn lần tới, nhanh chóng bước qua mấy cái chân đang chảy ra, chạy ngay khi qua được. Mỗi bước chân xa khỏi những sinh vật đã chết hắn thấy bình tĩnh lại, thành công dâng trào làm hắn ấm cả người. Chúng nhanh, nhưng hắn nhanh hơn – và với những con quái vật như thế lang thang trong thành phố, hắn sẽ không phải lo Mikhail hay Carlos hay bất kì ai thoát khỏi thứ chúng phải đối đấu. Nếu hắn không thể tận hưởng vui thú một mình, hắn có thể ăn mừng khi biết đồng đội hắn chắc chắn sẽ làm mồi cho bất kì cơn ác mộng nào ở đây, phản xạ kém cỏi của chúng sẽ làm chúng thất bại, kĩ năng tồi củng chúng hứa hẹn sự diệt vong. Nicholai nắm chặt khẩu M16, niềm phấn chấn tăng theo mỗi bước. Raccoon không có chỗ cho kẻ yếu. Hắn không có gì để sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...