Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Leon dừng bước để sửa lại cái cầu vai cho ngay ngắn, còn Ada vẫn tiếp tục tiến về phía trước, trầm ngâm suy nghĩ tự hỏi sao mấy đọan hầm ngầm nãy giờ lại có thể an toàn đến như thế. Nếu cô nhớ không lầm, thì đi hết đọan hành lang này sẽ đến bộ phận xử lý nước thải; vượt qua khu đó là hệ thống xe điện ngầm dẫn đến khu nhà máy, và rồi đến chiếc thang nâng dẫn xuống lòng đất.
Có lẽ khi họ đến được khu nghiên cứu thì tình hình sẽ không lấy gì làm khả quan cho lắm, nhưng tính cho đến thời điểm này thì chuyến đi cũng chả khó khăn mấy, và bởi thế cô cảm thấy khá lạc quan.
Leon thì từ lúc họ đi vào hệ thống cống ngầm đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, chỉ mở miệng nói khi thật cần thiết – đại loại như cẩn thận đấy, đợi một chút, cô nghĩ chúng ta nên đi đường nào đây … cô không nghĩ anh ta có thể nhận thức được bức tường ngăn cách do chính bản thân tạo nên, nhưng cô thì có. Sĩ quan Kennedy dũng cảm, thậm chí còn giỏi hơn những người ở trung tâm đầu não, một tay súng cự phách và chẳng biết quái gì về phụ nữ cả. Khi cô từ chối thẳng thừng những cố gắng muốn quan tâm chăm sóc cô, cô đã làm tổn thương và khiến anh chàng bối rối, và giờ đây thì anh ta chẳng còn biết làm sao để bắt chuyện lại với cô nữa. Anh ta đã chọn thối lui hơn là liều mình để rồi lại nhận lấy sự từ chối lần nữa.
“Mà cũng chả sao, thế thì càng tốt. Càng tiện khi mình bỏ rơi anh ta, và lương tâm mình cũng đỡ cắn rứt.”
Cô bước đến chỗ ngã rẽ của đọan hành lang, vẫn mãi suy nghĩ xem nơi nào là chỗ thích hợp nhất để cắt đuôi cái anh chàng này…
…thì bỗng nhác thấy một người phụ nữ, ngay lúc cô ta nổ súng.
Đoàng!
Một mảnh xi măng bay sượt ngang qua vai Ada khi cô giương khẩu Berreta lên, những thoáng cảm xúc mơ hồ và sự nhận thức được tình hình vụt qua người cô trong cái khoảnh khắc cơ thể cô phản xạ. Cô sẽ chẳng thể bắn trả kịp đúng lúc, phát súng kế tiếp của mụ ta sẽ giết chết cô, giận dữ với chính bản thân mình vì đã quá ngu ngốc – và rồi cô nhận ra.
“Birkin!”
Cô nghe thãy phát súng thứ hai - và rồi cô bị đẩy, xô qua một bên rồi ngã xuống nền đất lạnh ngắt khi Leon gào lên trong đau đớn và sửng sốt, cả cơ thể ấm áp của anh ta đang đè lên người cô.
Ada hít một hơi sâu, kinh ngạc và sửng sốt khi hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra, khi Leon lồm cồm ngồi lên và bấu chặt lấy cánh tay của mình. Cô nghe tiếng bước chân bỏ chạy và tiếng thở gấp gáp đứt quãng của Leon, rồi ngồi dậy.
“Chúa ơi. Chết tiệt thật!”
Anh ta đã trúng đạn. Vì cô.
Ada lồm cồm đứng dậy, cúi người nhìn Leon.
“Leon!”
Anh ta ngước nhìn lên, cả quai hàm nghiến chặt lại vì đau đớn. Máu rỉ qua những ngón tay đang bấu chặt lấy cánh tay trái.
“Tôi…vẫn ổn”, anh nói trong hơi thở đứt quãng, và mặt dù mặt anh ta thì tái mét, mắt tối sầm lại vì đau đớn, nhưng cô nghĩ có lẽ anh sẽ không sao. Dĩ nhiên là rất đau, những nó sẽ - và không thể đủ để giết chết Leon.
“Lẽ ra mình đã phải chết, Leon đã cứu mạng mình …”
Và rồi cô nghĩ đến, Annette Birkin. Vẫn còn sống.
“Con mụ đó”, cô rít lên rồi quay đầu bỏ đi cùng với mặc cảm tội lỗi. “Mình phải nói chuyện với mụ ta.”
Ada bước đi, quẹo ngay ngã rẽ đi đến cuối hành lang thì thấy cánh cửa đã mở sẵn. Leon sẽ sống, anh ta sẽ ổn thôi, và nếu cô bắt kịp Annete, cái cơn ác mộng đáng nguyền rủa này sẽ kết thúc. Cô đã xem những tấm hình, cô biết đó chính là vợ của Birkin và nếu, biết đâu, mụ ta không mang theo bên mình mẩu thử, thì ít nhất cũng biết chỗ giấu chúng ở đâu.
Cô chạy qua cánh cửa dẫn đến một đoạn cống ngầm khác, dừng lại một chút để lắng nghe và quan sát bề mặt của lớp nước đen ngòm. Không có tiếng nước vỗ, và vẫn còn những gợn sóng ở bên trái …
…và một chiếc thang bắt chặt vào tường, dẫn lên một cái quạt thông gió.
“…dẫn lên phòng máy.”
Ada lội đến chiếc thang. Vẫn còn một đoạn hành lang ở phía trước, nhưng đó là một ngõ cụt; dĩ nhiên là chẳng ai lại chui vào đó trốn cả. Cô nhanh chóng trèo lên những nấc thang, quyết không nghĩ ngợi gì về Leon (bởi vì anh ta sẽ ổn mà) trong lúc cô nhìn qua đọan hầm thông gió và xác định rằng phía trước không có gì nguy hiểm. Mụ Tiến sĩ đó có thể vẫn đang bỏ chạy, nhưng Ada không cho phép bản thân được phạm sai lầm nào nữa cả.
Cô liếc nhanh qua những cánh quạt khổng lồ nằm phía bên kia hầm, rồi bước xuống cầu thang. Cả không gian bên dưới hoàn toàn im ắng, thiếu vắng sự sống, lạnh lẽo và rải rác đó đây những thiết bị y như cô nghĩ. Có một chiếc cầu bắc ngang qua bên kia phòng, nghĩa là Annette chỉ có thể đã thoát qua lối cầu thang bên trái, lối thoát duy nhất còn lại. Vừa bước qua chiếc cầu Ada vừa cố nhớ lại tấm bản đồ cô đã xem, nếu cô nhớ không lầm thì nó sẽ dẫn xuống một trong những khu trung tâm xử lý …
“Thả nó xuống, con quỷ cái kia!”
Đằng sau cô. Ada khựng lại, tim nhói đau – đau vì lòng tự tôn bị tổn thương. Lần thứ hai cô bất cẩn, thê thảm, trong chỉ có vài phút, nhưng còn khuya cô mới răm rắp làm theo những mệnh lệnh khùng điên của Annette. Mụ ta nhắm bắn dở tệ, Ada giả bộ như đang thả ra, nhưng thật ra đang chuẩn bị quay laị và bắn …
Đoàng-véo!
Viên đạn bắn xuống sàn ngay kế chân phải của Ada, dội qua
phía bên kia chiếc cầu rỉ sét. Annette đã nắm được thóp của cô. Ada đành thả khẩu Berette, từ từ giơ tay lên, quay lại đối diện với bà ta.
“Lạy Chúa, lần này mình có chết cũng đáng tội …”
Annette bước lại gần Ada, một khẩu Browning chín ly đang chĩa thẳng vào người cô. Ada khẽ cau mày trước khẩu súng đang run lên từng chập, nhưng rồi cô thấy được rằng Annette đang tiến đến gần hơn và dừng lại cách cô cỡ chừng mười bước chân.
“Quá gần. Quá gần, và mụ ta có vẻ như hoàn toàn suy sụp tinh thần đến muốn xỉu rồi thì phải?”
“Mày là ai? Tên mày là gì?”
Ada nuốt trọng, dịu giọng trả lời: “Ada, Ada Wong. Xin đừng bắn, làm ơn, Tôi có làm gì đâu …”
Annette nhướng mày, lùi lại một bước: “Ada… Wong. Tao biết cái tên này – Ada, đó là tên bạn gái của John…”
Ada cảm thấy miệng đắng nghét: “Phải, John Howe! Nhưng… làm sao mà bà biết? Bà biết anh ta ở đâu ư?”
Nhà khoa học tóc tai rối bời liếc nhìn cô:
“Tao biết bởi vì John làm việc chung với chồng tao, William. Mày thể nào mà chả biết – William Birkin, người chịu trách nhiệm chế tạo T-Virus.”
Trong giọng nói của Annette trộn lẫn đầy cảm giác tự hào và cay đắng, và điều này không khỏi khiến Ada vui mừng; đó là một điểm yếu mà cô có thể tận dụng. Ada đã được những tài liệu về William Birkin – đọc được những sự thăng tiến vượt bậc của lão ta trong tập đoàn Umbrella, những thành quả trong khoa virus và chuỗi gen … và về những tham vọng khoa học đã khiến lão thực sự nổi tiếng. Xem bộ dạng vợ của lão cũng khá giống lão – điều đó nghĩa là mụ ta sẽ chẳng ngại ngùng gì việc bóp cò cả.
“Phải giả bộ, và đừng để mụ ta phát hiện ra.”
“T-Virus? Cái g..”. Ada nháy mắt, rồi mở to mắt ra. “Tiến sĩ
Birkin? khoan đã, phải Tíến sĩ Birkin, nhà sinh hóa học phải không?”
Cô nhác thấy một cảm giác thỏa mãn trên gương mặt của Annette, nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Tuyệt vọng và điên loạn sâu trong khóe mắt đỏ ngầu của mụ ta.
“John Howe chết rồi”, mụ ta lạnh giọng nói, “Hắn chết ba tháng trước ở biệt thự Spencer. Thành thật chia buồn, nhưng dẫu sao ngươi cũng sắp gặp lại hắn rồi, phải không nào? Mày sẽ không lấy được G-Virus từ tay tao đâu, mày sẽ không đời nào lấy được nó cả!”
Ada run cả người lên. “G-Virus? Thật tình tôi chẳng biết bà đang nói về cái gì cả!”
“Mày biết”, Annette rít lên. “Umbrella phái mày đến đây để đánh cắp nó, mày đừng có mơ qua mặt được tao! Giờ William đối với tao đã chết rồi, Umbrella đã giết anh ấy, chúng ép anh ấy phải dùng đến nó! Chúng ép anh ấy …”
Thoáng dừng lại, tia nhìn của mụ ta trông xa xăm. Ada căng cứng cả người lên, nhưng rồi Annette quay trở lại với hiện thực, khóe mắt đầy những nước mắt, vẫn chĩa súng vào mặt Ada.
“Một tuần trước, chúng đến”, bà ta thì thầm. “Chúng đến để lấy nó, và chúng đã bắn William khi anh ấy không chịu đưa nó cho chúng. Chúng lấy đi mọi thứ - ngoại trừ cái anh ấy giữ lại được, G-Virus …”
Giọng của Annette đột ngột chuyển thành tiếng thét, một tiếng thét nghe thật bệnh hoạn và đáng thương hại:
“Anh ấy đang chết, mày không thấy à? Anh ấy không còn lựa chọn nào khác!”
Ada đã hiểu. Ada đã hiểu được mọi chuyện. “Ông ta tự tiêm nó vào người mình, phải không?”
Bà ta gật đầu, những lọn tóc phủ xuống mắt, giọng lại cao vút lên. “Nó sẽ cường hóa và làm các tế bào họat động trở lại. Nó… nó đã biến đổi anh ấy. Tao đã không thấy được – những gì anh ấy làm, nhưng tao thấy những cái xác của lũ cố giết anh ấy, sau đó …và tao nghe được những tiếng thét.”
Ada tiến tới một bước, vươn người ra như thể đang cố an ủi bà ta, cả người khoác lên một cái vẻ thông cảm, nhưng Annette chĩa súng vào cô lần nữa. Ngay cả trong nỗi đau buồn, bà ta vẫn quyết không để Ada tiến gần hơn.
“Khoảng cách cũng đủ gần rồi …”
“Tôi rất lấy làm tiếc”, Ada nói, hạ tay xuống. “Hóa ra vì thế mà lũ G-Virus đã hòa vào dòng nước, gây đột biến cho tất cả dân Raccoon…”
Annette lắc đầu:
“Không phải. Khi đám sát thủ của Umbrella bị giết, những chiếc va li bị bể, vỡ ra. T-Virus bị rỉ ra - những nhân viên của phòng thì nghiệm bị nhiễm phải, rồi thì lũ chuột cống, mày chắc cũng biết. Đầy những chuột trong các đường cống…”
Bà ta dừng lại, miệng run run:
“…trừ khi William, William yêu quý của ta đã bắt đầu tái sinh sôi. Cấy phôi, tạo nên các bản sao … giờ có lẽ vẫn chưa đến lúc, nhưng tao …”
Bà ta mất hết tinh thần, lông mày nhíu lại, cơn điên loạn lại nổi lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hai bên má vốn tái nhợt chợt ửng đỏ lên, đôi mắt thâm quầng ánh lên đầy những vẻ hoài nghi.
“Chuẩn bị …”
“Mày sẽ không có được nó đâu!”, Annette gào lên, nước miếng văng ra từ những khóe môi đầy các vết nứt. “Anh ấy đã hy sinh cả mạng sống của mình để ngăn chúng bây lấy được nó, mày là một con gián điệp và mày cũng sẽ không có được nó đâu …”
Ada thụp người xuống rồi lao về phía trước, luồn hai tay mình vào hai tay của Annette, hất văng khẩu súng ra xa khỏi chỗ hai người. Khẩu Browning cướp cò, bắn một viên đạn lên trên trần nhà trong lúc họ đang chiến đấu với nhau để giành lấy khẩu súng. Chính ra thì Annette yếu hơn nhiều, nhưng vì bà ta đang trong trạng thái điên cuồng vì những mất mát và sự phẫn nộ, và điều đó khiến bà ta trở thành một đối thủ đáng gớm - “vô ích thôi”.
Ada bất thình lình thả khẩu súng ra và Annette hoàn toàn bất ngờ vì điều đó. Bà ta ngã ra đằng sau những thanh lan can của chiếc cầu, Ada lao tới, cố nắm lấy thắt lưng của Annette nhưng không kịp, Annette quay nửa người lại, miệng há hốc ra vì kinh ngạc, vung tay lung tung để lấy lại thăng bằng – và rồi bà ta rớt xuống trong tĩnh lặng, không hề có một chút tiếng động nào khác mãi cho đến khi có tiếng cơ thể bà ta chạm phải nền sàn đâu đó bên dưới cách đây chừng hai mươi feet.
“Chết tiệt”, Ada rít lên, bước đi và nhìn mặt đất. Cô đứng đó, mặt cúi xuống và hoàn toàn vô cảm, khẩu súng vẫn nắm chặt trong tay.
“Hay ho làm sao. Rơi vào bẫy, không những một mà đến hai lần, rồi giết chết một mụ khùng trong khi mụ ta là người có thể nói cho mày biết những mẩu thử nằm ở đâu…”
Một tiếng rên rỉ vọng lên từ chỗ của Annette Birkin và bà ta di chuyển, gập cả người lại, cố lật ngửa người lên.
“Khốn khốn khốn kiếp!”
Ada quay lại và chạy đến chiếc cầu, chĩa khẩu Beretta lên, đảo mắt một vòng để tìm cái máy điều khiển chiếc thang. Cô phải hạ chiếc thang xuống, đến được chỗ Annette trước khi mụ ta bò đi mất …
…không may là tự dưng chốn này lại trở nên đông đúc, bởi một tiếng rên vang lên ở đâu đó – một tiếng rên lớn hơn – vang vọng khắp cả không gian, Ada biết rằng cô không còn nhiều thời gian nữa.
“Đường cống, mình có thể đi qua lối đường cống, rồi vòng lại đi vào một trong những lối ngầm…”
Dẫu suy tính là thế nhưng cô vẫn chạy về chiếc cầu thang bên trái, hy vọng rằng bà ta vẫn còn nằm đó vì đau đớn trong khoảng một hay hai phút gì đó. Có một cái ban công nhỏ ở cuối chiếc cầu, và một chiếc thang sắt ở cuối phía bên tay phải. Ada hạ thấp người xuống nhanh hết mức có thể, rồi nhảy xuống nền xi măng cách đó vài feet.
Khu chứa rác này khá rộng, tường bám đầy những mảnh rác thải công nghiệp – những cái thùng vỡ, những cái ống rỉ sét, những tấm bảng kim loại, những tấm bìa các tông mục rữa. Cô bước ra khỏi chân cầu thang vào hồ nước rác thải tanh tưởi nhớp nháp bẩn thỉu ngập đến tận đùi. Cô không quan tâm, cô chỉ muốn đến được chỗ quý cô Birkin, để nhanh chóng biến khỏi Raccoon –
- có thứ gì đó chuyển động. Dưới cái thứ chất lỏng đục ngầu bốc mùi này, có thứ gì đó khổng lồ chuyển động. Ada thấy một loại động vật bò sát xé toang màn nước hôi rình phóng lên trước mặt cô, thấy và nghe gần như cùng một lúc.
“Xui gì mà xui thế này không biết …”
Cho dù nó có là cái gì đi nữa, thì nó cũng đủ bự để khiến cô thay đổi suy nghĩ về việc nhanh chóng đến được chỗ của Annette. Ada quay trở lại bục dưới chân cầu thang và leo lên, không rời mắt khỏi cái hình thù không rõ ràng đó khi nó lại lặn xuống mặt nước …
…và trồi lên bất thình lình, phóng đến chỗ cô. Ada giương khẩu Berette lên và bắt đầu nã đạn.
----
Có một chiếc thang máy nhỏ ở góc phòng họp, có vẻ như đó là lối xuống. Claire bước vội lại chỗ đó, nước dơ nhỏ từng giọt xuống khỏi quần áo cô, lòng nao nao và hồi hộp mong mỏi tìm ra Sherry.
“Phải sống nha em, làm ơn nha …”
Cô đã tìm ra cái lỗ tháo nước, nhưng không thấy dấu vết gì của Sherry và sau một lúc lâu chờ đợi rồi cố chui vào cái lỗ bé tí, cô quyết định từ bỏ những nỗ lực ngu ngốc đó. Sherry đã biến mất, có thể đã chết đuối, có thể không, nhưng trừ phi dòng nước quyết định chảy ngược lại, còn thì đứng chờ cũng vô ích.
Claire tìm ra bảng điều khiển cho cái thang máy và nhấn nút. Một cái mô tơ ẩn khởi động và thang bắt đầu đi xuống, hạ xuống khỏi nền sàn của phòng họp, có thể dẫn cô đến một đoạn hành lang nào đó nữa, hay một căn phòng nào đó – hay tệ hơn, dẫn cô đến những con đường đầy rẫy lũ quái thú.
Cô siết chặt hai bàn tay ẩm ướt trong sự mệt mỏi, cầu mong cho chiếc thang máy đi lẹ hơn, cầu mong cho có cách nào đó để sớm kết thúc cuộc tìm kiếm. Còn chiếc thang máy thì vẫn từ từ hạ xuống. Cô cảm giác như mình đang chạy trong vô vọng, mò mẫm, bước đại vào bất cứ con đường nào phía trước, từ đường ngầm nơi mà Sherry biến mất, cô tìm thấy một đoạn hành lang mờ mờ sáng và rồi thì đến phòng họp. Đây cứ như là một mê cung vậy, cô cảm thấy giận bản thân mình vì đã đưa Sherry đến đây; nếu cô bé mà có mệnh hệ gì, thì đó chính là lỗi của cô …
Cô quyết định không nghĩ gì nữa, tập trung tinh thần lại. Tự trách bản thân chẳng giúp ích gì được lúc này cả. Chiếc thang máy đã hạ xuống gần đến nơi, cô cúi người xuống, chĩa khẩu súng ra xung quanh ngay khi cảnh vật đập vào tầm mắt của cô.
Đoạn hành lang xi măng này có một chiếc cầu thang ở phía bên kia, và có một ngã rẽ ở giữa, cách đây chừng bốn mươi feet, kế ngã rẽ là một cái xác dựa lưng vào bức tường xi măng, trông như là một cảnh sát.
Cô cảm thấy kinh ngạc, mắt mở to ra khi trông thấy hình dáng của viên cảnh sát, màu tóc, vóc người..
“…là …Leon?”
Trước khi chiếc thang máy hạ xuống đến nơi, Claire nhảy ra và chạy đến chỗ người đó. Đúng là Leon, và anh ta đang ngồi im, có lẽ là bất tỉnh hoặc đã chết, mà không, anh ấy vẫn còn đang thở, cô cúi người xuống xem xét, đôi mắt anh nhấp nháy mở ra. Tay phải bám chặt vào tay trái, những ngón tay bám đầy máu.
“Claire?”. Đôi mắt xanh của Leon ánh lên sự mệt mỏi nhưng vẫn tinh anh.
“Leon! Chuyện gì đã xảy ra thế, anh ổn chứ?”
“Tôi bị trúng đạn, rồi hình như bất tỉnh trong một thoáng …”
Anh cẩn thận bỏ tay ra, nguyên một cái lỗ sâu hoắm hiện ra bên cánh tay, đỏ thẫm vì máu. Chắc hẳn là đau lắm, nhưng ít nhất cũng chưa đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.
Run rẩy, Leon xé một mảng áo ra băng kín lại vết thương và lại dùng tay còn lại siết chặt vào nó.
“Đau kinh, nhưng chắc tôi vẫn sống được - Ada, Ada đâu rồi?”
Lưng vẫn dựa sát tường, Leon cố đứng lên. Anh rên lên một tiếng rồi lại ngồi phịch xuống, rõ ràng là anh vẫn chưa đủ sức để di chuyển.
“Cứ ngồi đó và nghỉ ngơi đi”, Claire nói. “Mà Ada là ai thế?”
“Tôi gặp cô ấy lúc ở sở cảnh sát”, anh đáp. “Tôi đã không tìm ra cô, và bọn tôi nghe đâu có thể thoát ra khỏi Raccoon bằng những đường cống. Thành phố chẳng còn an toàn nữa, có vụ rò rỉ gì đó ở khu nghiên cứu của Umbrella, và Ada muốn đi ngay. Ai đó bắn chúng tôi, và rồi tôi trúng đạn - Ada chạy theo tên nổ súng, xuống dưới kia, cô ta nói đó là một người đàn bà …”
Anh lắc lắc đầu như thể để xác minh những điều đó, rồi nhướng mày nhìn cô:
“Tôi phải tìm ra cô ấy. Không biết tôi đã bất tỉnh trong bao lâu, nhưng chắc cũng chỉ vài phút là cùng, chắc cô ấy chưa đi xa đâu …”
Leon lại cố rướn người lên nhưng bị Claire ấn xuống một cách nhẹ nhàng:
“Để tôi đi. Tôi … có đi chung với một bé gái, và nó đã bị lạc lúc ở trong hệ thống cống ngầm. Biết đâu tôi lại chẳng tìm ra được cả hai người ấy.”
Leon ngần ngừ trong một thoáng rồi gật đầu, tự nhắc mình nhớ về vết thương: “Cô còn bao nhiêu đạn?”
“Ừm thì, bảy viên trong khẩu này …”, Claire móc khẩu súng mà cô lấy được lúc còn ở trên chiếc xe cảnh sát, vẫn còn nằm trong thắt lưng của cô, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện như đã xảy ra hàng triệu năm về trước, chuyến xe điên loạn ấy, “… và mười bảy viên trong khẩu này.”
Cô giương khẩu súng của Irons lên, Leon lại gật đầu rồi ngả đầu ra phía sau mệt mỏi.
“Vậy thì tốt. Chút nữa tôi sẽ bắt kịp … nhớ cẩn thận đấy nhé? Và chúc may mắn.”
Claire đứng lên, ước gì họ có thể đi cùng với nhau. Cô muốn kể cho anh nghe về Chris, về Irons và Gã X lẫn T-Virus, cô muốn xem anh ta đã biết gì về Umbrella, hay anh có biết đường ra khỏi hệ thống cống ngầm này không, nhưng giờ thì Ada đang phải đối phó với một tay súng, còn Sherry thì có thể ở bất cứ đâu. Bất cứ chỗ nào.
Leon đã nhắm mắt lại. Claire quay đi và bắt đầu bước xuống ngã rẽ của đoạn hành lang, tự hỏi không biết có ai trong số họ có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...