Trước khi đến quán bar chúng tôi còn trêu, liệu Phí Na có bị những người mê âm nhạc trong quán nhận ra không đây.
Sự thật rất nhanh được kiểm chứng, từ lúc chị bắt đầu ngồi xuống, liên tục có những chàng trai đến gần, nào chụp ảnh nào mời chị uống, lời mời đến tới tấp không ứng kịp.
Tôi điểm danh với Hà Cố, mang cái khay quay lại thì thấy gã đang nhìn ngó nhóm người đang tụ lại, “Ấy, cô nàng này không phải người đó sao! Từng giành được nhiều giải thưởng đấy… Rất đỉnh luôn, trong hình nhìn không ra.”
Tôi dùng khăn lau đi vệt nước sơ ý làm vãi trên khay, mang hai ly Singapore Sling lên, giải đáp thắc mắc cho gã, “Tiền bối đi cùng, tôi mới được theo chân học hỏi.”
“… Chân cẳng cũng khá.”
Người gì đâu mà hời hợt.
Tôi mang thức uống đến bàn Phí Na và Cung Tuyển Dạ, có một cậu trai đỏ mặt xin được chụp ảnh chung, bẽn lẽn dè dặt sát lại gần chị, chị đối diện với chiếc cam di động, cười rất tươi.
Mức độ nổi tiếng của ca sĩ nghiệp dư chỉ gói gọn trong một bộ phận người yêu thích âm nhạc nhất định, so sánh với giới ca sĩ chính thống có mức phủ sóng đại chúng, vòng tròn đơn giản hơn nhiều, mọi người đều tuân theo quy tắc chung, không gây nên lùm xùm quá đà. Chị không phải siêu sao nóng đến bỏng tay, cho nên cũng không tự cao tự đại, miễn là không phải yêu cầu quá đáng, Phí Na đều sẽ nhận lời.
Cho đến khi có người nói muốn mời chị hát một bài, chị mới hiện sự khó xử, “Thôi đừng… Này không thích hợp cho lắm.”
Tôi thay mặt chị hỏi ý kiến Hà Cố, ai ngờ chú béo này đặc biệt hồ hởi nói, “Sao mà không thích hợp chứ người đẹp, làm một bài đi ha?”
Phí Na chỉ thiếu điều trợn mắt liếc gã, này chẳng phải đếm tiền rượu cho không à?
“Không có nhạc.”
Chị xòe tay, ý là điều kiện không đủ mà đành chịu, không thể giúp thành.
Ai ngờ Hà béo đã tính từ trước rồi, lúc này đi đến dưới sân khấu lấy cây guitar, ngồi lên cái ghế cao và miếng gảy nhỏ, gảy dây đàn cất lời,
“You ain’t the type of lady that’s known to fuck around
Em không phải kiểu con gái suốt ngày bay nhảy
“Keep your mind on your money, and you ain’t looking to settle down
Để ý đến của cải của em đi, và em sẽ không muốn phải nghỉ hưu đâu
“Girl, you keep it 100, 100, 100 when you’re ’round me, yeah
Gái ơi, em cứ giữ mức 100, 100, 100 khi em ở với anh nhé, yeah
“That’s why I keep it 100, 100, 100 when you’re round me, girl
Đó là lý do vì sao anh giữ nó 100, 100, 100 khi chúng ta bên nhau
“When you come around me, when you come around me
Khi chúng ta bên nhau, khi chúng ta bên nhau
“Yeah, girl, you keep it 100, 100, 100, when you’re ’round me
Yeah, gái ơi, em cứ giữ mức 100, 100, 100 khi chúng ta bên nhau nhé
“Girl, when you come around me”
Gái à, khi em ở với anh
Đây là bài hát cover nổi tiếng nhất của Phí Na, nhắc đến là không ai không biết.
Chị cũng không buông được cái mic trong tay, dưới ngọn đèn trơ trọi mà nhìn gã, đuôi mày mảnh nhướn lên.
Hà Cố dừng đánh, lấy điếu thuốc trên vành tai đưa lên miệng ngậm, đánh cái bật lửa, vẻ mặt gian gian đầy ý xấu.
“Tên béo kia cũng khá đấy.”
Quả nhiên, chiều ngày hôm sau tôi đến phòng thu, chưa kịp mở máy móc lên Phí Na đã thốt lên lời cảm khái, “Là người trong giới sao?”
Trong lòng thầm oán, bà móa, chú béo chết bầm không ngờ lại cao tay như thế, miệng lại nói, “Chú ấy hát dân ca, cả Rock nữa, chú ấy đã dạy tôi kiến thức cơ bản đấy.”
“Nhưng bây giờ anh ta không hát nữa.”
“Đúng thế.”
Tôi nghĩ mỗi một người thực sự yêu âm nhạc thiết tha đều sẽ có lòng tiếc tài như thế, khi nghe thấy một nghệ nhân xuất sắc vì nhiều nguyên nhân mà gác lại, đều sẽ nắm cổ tay thở dài.
Nhưng cảm xúc tiếc nuối lại xuất hiện có chút không đúng lúc, chị ho khan, trở về chủ đề chính,”Cậu đọc cái này này.”
Tôi cầm lấy xấp lyrics chị đưa xem lướt qua, bài hát tên là “Niệm phá.”
Nghe không phải Trung cũng chả phải Tây, không ra ngô ra khoai gì cả.
Người viết lời lẫn sáng tác đều không đề tên, có tổng cộng 5 trang. Trừ điệp khúc và part của chị, phần lời còn lại đều được chị lấy bút đỏ đánh dấu, kể cả phần nghỉ lẫn hòa âm, nói chung thì, sự tự do của cái tôi trong Rap khá là lớn, không nhất thiết phải quá ư gò bó.
“Còn sau đó, tôi sẽ dạy cậu vài kỹ năng, nuốt âm này rồi cách thở này cao độ và các mặt khác nữa, nhiệm vụ của cậu là, trong 2 ngày học thuộc lời bài hát, không được xảy ra sai lầm.”
Chị dùng cây bút bi như cây thước dạy học, gõ vào lòng bàn tay, “Hôm sau chúng ta thử kết hợp — yên tâm đi, tôi sẽ rất nghiêm khắc.”
“Tối nếu muốn luyện giọng, tôi sẽ đưa chìa khóa phòng thu cho cậu.”
Đây là lần đầu tiên tôi chính thức được thu âm, có thể trong mắt dân trong nghề bấy nhiêu đây bình thường như ăn uống vậy, nhưng với tôi, tôi không cho phép mình xảy ra sai lầm nào dù rất nhỏ.
Xế chiều, Phí Na cùng đồng nghiệp ra về, tôi xuống tầng dưới ăn tối, nhân thì giờ báo với Hạ Giai và Cung Tuyển Dạ, đã có kế hoạch thâu đêm.
Tôi cảm thấy một người khi dốc sức làm một chuyện gì đó trông vô cùng ưa mắt.
Cả tòa nhà gần như đều tan tầm cả, bảo vệ cũng không thấy đâu, tôi quay lại phòng thu luyện hát. Không lâu sau tôi liền phát hiện, hát khó hơn nhiều như vẫn tưởng, tôi mở sheet nhạc trong máy tính Phí Na đã lưu, không có đối tượng làm mẫu, dù tôi có trội hơn nữa cũng khó mà phát huy được, tiến độ cực kỳ chậm, khiến tôi có chút mất kiên nhẫn.
Hơn 9 giờ, tôi ra khỏi phòng thu nóng bức nghỉ ngơi, sẵn tìm chút nước uống, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trước đó đã nghi nghi, nhưng trong lòng vẫn không chắc, vừa mở cửa đã thấy Cung Tuyển Dạ đứng bên ngoài.
Tôi khô cả họng, nuốt ngụm nước bọt, “… Anh đến rồi à.”
Một tay để trong túi quần, tay kia chống trên khung cửa, đôi mắt đen như mực lướt một vòng quanh phòng, lại vòng về gương mặt tôi, lông mi chớp chớp.
Tôi không đỡ nổi vẻ mặt này nhất của anh, trong lòng ngưa ngứa.
Kiểu không đứng đắn, ngay sau đó sẽ làm gì đấy không trong sáng ấy.
“Một mình qua đêm chán lắm ấy.”
Tôi dịch người ra, cho anh vào, “Tối nay em phải học thuộc lời.”
“Em cứ luyện.” Anh nói, “Ta chỉ muốn ở cùng em nhiều hơn thôi.”
Tôi không đáp.
Từ phòng thu trở ra không mở đèn, anh kệ cái tối, không ngồi xuống ngay, mà chỉ ra ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn tôi, “Khát chứ, biết vậy mua cho em chai nước rồi.”
Tôi thấy anh toan đi, vội ngăn anh lại, “Để em.”
“Đêm hôm khuya khoắt, anh lại đẹp mã như vậy bị cướp sắc thì biết làm sao.”
Lời lẽ ngọt xớt như thể không phải tôi vậy, tôi cũng thấy mất tự nhiên, nâng tay lại hạ xuống, nắm lấy gấu quần làm việc.
Anh lại nhìn tôi cười mãi, độ cong nơi khóe miệng nhẹ nhàng, mang ý chiều chuộng.
“Thôi được.”
Thật ra là tôi thấy anh có vẻ uể oải, số lần chớp mắt lẫn dáng đứng làng nhàng đều cho thấy sự mệt mỏi, vừa nghĩ đến công tác lẫn xã giao ban ngày của anh, tôi đã lập tức không muốn anh phải đi tới đi lui nữa.
Cả việc thức đêm cùng tôi cũng thế.
Dù nhỏ đến mức không đáng kể cũng đủ rồi, để tôi vì anh mà làm chút gì đấy.
Muốn vô cùng, có thể làm cái gì đấy cho anh.
Tôi không nói gì nữa, đẩy cửa bước vào thang máy xuống tầng 1, phòng khách và hành lang vắng lặng, buổi tối không bật đèn, không một ai ở đây cả, đêm khuya trời lạnh, gió đêm cũng lành lạnh đến tận xương. Tôi bước nhanh, bỏ tiền vào máy bán hàng tự động, mua 2 chai trà chanh, không biết anh có thích không.
Trở lại tầng trên, tôi vặn tay nắm tối tăm, toan mở miệng lên tiếng, lại thấy anh nghiêng thân tựa trên lưng ghế sô pha, hai tay ôm trước người, hai mắt nhắm lại, đã ngủ rồi.
Cho nên lời bị tôi nuốt về, như nuốt xuống ngụm nước ấm nhàn nhạt.
Tôi đứng trong màn đêm một chốc, dùng cái gạt tàn chặn xấp lời bài hát chực tung bay trong gió đêm, kéo rèm cửa hai bên, sợ ánh trăng quấy nhiễu giấc ngủ mùa lạnh nơi chân mày của anh.
“Thật khó để nói ra, tin rằng anh yêu nhiều hơn em
“Lòng trong giấc mộng du, một mình chống chọi khói lửa
“Không muốn xa rời nhân gian vì anh, phá tan chấp niệm hồng trần
“Trộm vui, có trông đần thối cũng xin hãy bỏ qua cho em
“Hey, anh là đóa hoa của ai
“Em là phiến lông tơ thiên nga, chờ đợi anh mà nhẹ rơi.”
Cũng thú vị ghê. Tôi nghĩ, tôi chưa từng nảy sinh cảm xúc như vậy với bất cứ ai khác, mỗi một lần nhìn thấy anh, đều như thích anh thêm lần nữa.