Là giọng Hạ Giai.
Lưng tôi căng cứng thành một tấm thớt.
“Mẹ?”
Cung Tuyển Dạ không rời đi ngay, anh gạt nửa cánh cửa sổ xuống, chỉ để lộ ra đôi mắt có thần.
Anh rất kinh ngạc, nhưng không kinh ngạc bằng tôi.
Tim bắt đầu đập loạn xạ rồi.
Có thể Hạ Giai cũng không có ý bắt gian tại trận, biểu cảm lẫn giọng nói vẫn như thường, không như tôi lo lắng. Duy chỉ có ánh mắt nán lại trên Cung Tuyển Dạ vốn không nên xuất hiện ở đây trong một chốc, rồi mỉm cười, “Chào Cung tiên sinh.”
“Chào.”
Cung Tuyển Dạ xuống xe, tựa trên mặt kính thủy tinh, đôi chân dài hướng lên trước, dáng vẻ này lại khiến bao lo lắngcủa tôi tan biến, từ hiểu biết của tôi về anh, tôi chưa bao giờ thấy anh lúng túng vì mất tự nhiên hay không thốt nên lời, mọi trường hợp đều không có ngoại lệ.
Anh liếc sang tôi một cái, không biết từ trên mặt tôi đã nhìn ra điều gì.
“Là thế này.”
“Một người bạn nhờ ta ra mặt, mời Hạ Tức tham gia hát.” Anh nói, “Hôm nay ta đứng ra làm chủ, bàn bạc xong thì sẵn đường dẫn nhóc mua vài bộ quần áo chỉnh tề, đến lúc thử giọng nói không chừng cần đến.”
Một lời trôi chảy.
Anh đề cập đến cái vali trong tay tôi, giản lược đi những chi tiết không cần thiết, nửa thật nửa giả đến tôi còn tin, càng khỏi nói mẹ tôi.
Hạ Giai cũng để bụng, hỏi thêm, “Có cần ký hợp đồng gì gì đấy không?”
“Tạm thời thì không, về cụ thể hơn thì lần tới sẽ gặp mặt trực tiếp.”
Lần này khi anh nhìn tôi, ánh mắt cứ như một người có quen biết sơ sơ, có chút thiện ý xa cách, giấu đi chân tình khiến tôi đắm chìm, cứ như hai người so với khi ở riêng với tôi. Anh là quân tử thức thời, kỹ xảo cao siêu đến mức ấy, trái lại khiến tôi bị cuốn theo đôi chút.
“Nên về rồi nhỉ?” Anh khoát khoát tay, “Ta cũng nên đi, Hạ Tức có nhóc chuyện gì cứ hỏi ta lúc nào cũng được, không cần khách sáo đâu.”
Tôi cũng liên tục ‘khách sáo’ nói, “Vâng ạ, cảm ơn Cung tiên sinh, ngài đi thong thả ạ.”
Nghe tiếng động cơ khởi động, Hạ Giai bên cạnh véo véo cổ tay tôi, nói, Hạ Tiểu Tức con ngàn lần chớ nói ta biết con muốn qua lại cùng hắn đấy.
Sao có thể.
Tôi cũng liền đội lốt chị dâu.
Về đến nhà tôi đem bộ tây trang treo trong tủ quần áo, mong có một ngày sẽ được mặc nó, bàn công việc, trò chuyện về lý tưởng, nói lời yêu thương, như một người trưởng thành đẹp trai chững chạc vậy.
Cứ coi như tôi là đứa trẻ được nhặt về, không tiền, không thi nổi vào trường, không lên nổi tầm ngôi sao.
Tôi cũng muốn trở thành người có bản lĩnh.
Giống như anh.
Đêm trước buổi báo nguyện vọng, tôi cùng Lý Khiêm Lam nói chuyện đến tận 12 giờ.
Khi đó nó đang mix các ca khúc mà chúng tôi thích, tôi thì ngồi vọc chiếc máy tính đã qua sử dụng mới mang về khi trước, xem buổi trình diễn của nữ ca sĩ thuộc hàng diva, gương mặt phản chiếu trên màn hình xám ngắt.
Nó ở đầu bên kia đánh cái ngáp rất có hiệu quả lây lan, “Tao đã nói với mày rồi đấy thôi
“Tao muốn lên thủ đô.”
Tôi ồ một tiếng.
Nữ diva hát đến một bài ballad trữ tình nổi tiếng, khán giả dưới đài lã chã rơi lệ.
“Lại nói…. Quen biết mày bao năm rồi, chưa từng xa nhau đến mức ấy.”
Tôi cách một đầu điện thoại cũng lây, đánh cái ngáp, nước mắt không chảy xuống, nhưng trong lòng lại ươn ướt.
“Nam nhi chí ở bốn phương.” Tôi nói, “Mày thay tao ngắm nhìn thế giới bên ngoài cũng được đấy.”
“Vậy còn mày?”
Tôi nói, không xem, dù sao chả có gì đáng xem vào mắt tao cả.
Nó cười, hít mũi một cái.
“Khó cho mày rồi, “Nó nói, “Giao một tiễn hai.”
Tôi hiểu đôi chút, nó là một suy đoán mắc kẹt mãi trong lòng, vừa như kết cục đã định trước, không phải diễn ra một cách đột ngột, không phải hoang đường, đó là một tầng cửa sổ giấy ngăn giữa ba chúng tôi, tôi không cần phải đâm thủng, dành cho nhau khe hở đủ để thấy lẫn nhau, thế là đủ.
Cho nên tôi đổi lời.
“Tao không chỉ tiễn, mà còn phải đón dâu nữa cơ.”
Sau khi nộp nguyện vọng, tôi lẫn Hạ Giai không hẹn mà cũng thở phào. Cứ như cánh cửa đầu tiên của đường đời tạm bước qua, mở ra cửa ải kế tiếp qua một quyết định không thể thay đổi, không ai biết lựa chọn lúc này là đúng hay sai, với tôi mà nói, cũng chỉ là một sự lựa chọn.
Còn một sự lựa chọn mà tôi cần phải quyết định. Cho nên nhân lúc còn nóng gọi cho Phí Na, nói một cách thận trọng biểu đạt ý muốn của mình.
Tôi không muốn trong chuyện này có vẻ quá mức sơ sài, để lại ấn tượng xấu cho đối phương, ảnh hưởng đến cơ hội có thể nói là ngàn năm có một của tôi.
Chị rất vui, trong giọng hiện rõ sự vui mừng sung sướng, chị nói, cậu có biết không, hát hò cũng phải chú ý đến cảm xúc, rất khó để miêu tả bằng lời, cậu vừa nghe là biết cậu muốn nó, cậu không thể bắt được nó.
Hơn nữa tôi đã tìm thấy cậu, này là mê tín một cách thiên thời địa lợi đấy.
Tôi bị câu phát ngôn đầy cảm tính của chị mà muốn cười, nói chị Phí Na, lời bài hát không phải dùng ở đây.
Ai quan tâm. Chị nói, cậu định bao giờ đến đây thử giọng?
Báo nguyện vọng xong xuôi cũng chỉ còn chờ đến lúc thông báo trúng tuyển, ngoại trừ thời gian đi làm thêm buối tối đều trống, tôi nói, hai hôm này được không?
Được. Chị đáp ngay, tôi cho cậu địa chỉ, chờ nguyên ngày luôn.
Đêm ấy tôi nói cho Cung Tuyển Dạ chuyện thử giọng, lúc ấy đang có xã giao, không thoát được, tôi chỉ nói qua loa đại khái chút tình hình, lại dặn dò vài câu rượu nhiều hại thân, sau đó thức thời mà cúp ngay.
Không ngờ rạng sáng hôm sau anh đã gọi lại.
Ban đầu nghe chuông di động tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lật phật xốc chăn lên, bàn tay lần mò dưới gối, vừa xoa mặt vừa bắt máy, “A lo.”
Giọng nói vừa tỉnh ngủ có hơi khàn khàn, lại bị hơi thở nghèn nghẹt áp đi, chỉ nghe anh ở đầu bên kia gọi tôi, “Mới dậyà?”
“Ừm…”
Tôi kéo màn cửa ra rồi lại nằm vật ra giường.
“Chuyện gì?”
“Không có gì.”
Hình như anh cũng vừa rời giường, nằm trong chăn sột soạt trở mình, “Muốn nghe giọng em thôi.”
Tôi chậm chạp gãi gãi cánh tay, hỏi anh mà như muốn đứt hơi đến nơi, “Muốn… Nghe em nói gì.”
“Gọi anh.”
Vừa nghe, thì như có dòng diện chạy dọc sống lưng trong nháy mắt vậy.
Vốn chỉ là 2 chữ không thể bình thường hơn, giọng anh cất lên cứ như thêm phần dụ dỗ ấy.
Thậm chí tôi còn nghĩ trong một giây sau đó anh sẽ tiến sát lại gần hôn tôi.
“Gọi tên anh.”
Tôi mở mắt nhìn rèm cửa bị gió thổi tung, vải trắng lay động như sóng gợn, trước khi làn gió kế tiếp mang theo tia nắng dập dờn quanh đôi mắt, thì nhắm mắt lại.
“… Tuyển Dạ.”
Ngày giữa hè tuyệt diệu như sẽ không bao giờ kết thúc.
Tôi nghĩ, đây sẽ là mùa xuân mà tôi hằng mong đợi.