Tôi không tài nào kiềm chế hơi thở của mình, con tim đập loạn cả lên.
Ánh đèn dìu dịu chiếu xuống từ phía trên, được mặt gương phản xạ một phần, phần khác bị hút vào con ngươi sâu thẳm.
Tôi không thừa nhận, hoặc không muốn vì sự mất tự nhiên nhàm chán mà phủ định và chối biến cái sự cám dỗ ấy, rất muốn đáp lại, truyền đạt qua ngôn ngữ hay tứ chi chung quy vẫn có hạn chế, tôi nghĩ có lẽ tôi đã bị nhốt trong cơ thể hoàn toàn bị nắm giữ, hoàn toàn rơi vào tay anh rồi.
Anh cọ xát quanh khóe môi, cái hôn mãi không chịu hạ xuống.
Giữa lúc lòng trỗi xung động thì đã bị tiếng đập cửa đúng lúc dập tan dục vong sắp thành hình.
“Đồ dê già!! Dám cả gan làm loạn trong phòng thay đồ của ta coi ta có xé xác bây ra không!!!”
…
Thật sự là một đả kích mạnh mẽ.
Đến quầy tính tiền tôi cứ cúi gằm đầu, không có dũng khí nhìn thằng bà chủ trợn trắng cả mắt mà may vá.
“Y phục rất vừa.”
Cung Tuyển Dạ sờ cằm một cái, đôi mắt cười hẹp dài nhìn tôi.
“Cảm xúc cũng không tồi.”
Tôi nên trở về tu thân dưỡng tính, học cách không để cám dỗ trước mắt mê hoặc tâm trí.
Rời cửa hàng may mặc, đem cái vali chứa tây trang bên trong ra ghế sau, Cung Tuyển Dạ hỏi tôi, tối ăn gì.
Tôi không nghĩ ngợi gì, đề nghị dẫn anh đi tiệm tôi thường lui tới húp cháo.
Khu đông đúc thường khó tìm chỗ đậu xe, chúng tôi đỗ xe ở bãi đỗ dưới lòng đất bên ngoài đường dành riêng cho người đi bộ, chầm chậm rảo bước qua.
Chuyển giao ban ngày và ban đêm, khắp trời đều là một màu ráng đỏ, đèn đường vẫn chưa sáng. Hai chúng tôi đều bước, cánh tay buông thõng bên người của anh thi thoảng đụng vào cánh tay tôi, một cách ngẫu nhiên không lý do cũng khiến người cảm thấy vui trong lòng, không có nguyên nhân.
6 giờ tối, tầng một quán cháo đã có không ít thành phần tri thức vừa tan làm ngồi vào, vài bàn các thanh niên mặc đồng phục ngồi trong góc cửa, vừa nói vừa cười.
Hai chúng tôi bước vào, tìm vị trí đối diện, lau cho đến khi đã sạch sẽ bóng loáng, trên tường có dán báo ảnh thời xưa.
Chủ quán và cả nhân viên đều quen mặt tôi, cười hòa nhã đưa thực đơn lên. Tôi chọn tô cháo nhỏ cùng một phần bánh gạo, anh thì thêm lồng xíu mại.
Trong lúc chờ thức ăn mang lên, tôi kể với anh chuyện Phí Na mời tôi tham gia dự án.
Mỗi khi tôi được thứ gì đấy là tôi lại dâng lên cảm giác tự ti từ nỗi lo âu âm thầm, suy nghĩ cứ thế bị kéo theo một đường. Đại khái là có được mà không mất bao nhiêu công sức, khiến tôi có cảm giác thiếu thuyết phục, như trong giây kế tiếp thôi những thứ này lập tức hóa thành bọt nước, hóa hụt hẫng một hồi.
Chẳng qua, may mắn, hiện tại bên cạnh tôi đã đối tượng có thể chia sẻ, chuyện gì không rõ cụ thể liền nói với anh, tôi biết anh sẽ ở những lúc như thế sắm vai nhân vật lõi đời, cho tôi lời khuyên đúng đắn.
Có thể thấy tôi vẫn mang lòng ngưỡng mộ mù quáng với anh, khi còn bé đã thế; Mới thử nói với anh vấn đề này thôi mà trong lòng không phải không nhấp nhổm không yên.
“Ừm…”
Trong lúc tôi nói anh nghe rất chăm chú, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, “Nói thật thì, trước khi em tới ta có đặc biệt nhờ người điều tra tiểu thư Phí… Không phải nghi ngờ gì đâu, đây là quy tắc làm việc của ta, em biết mà.”
Tôi gật đầu.
“Cô ấy không nói dối, thực sự muốn tìm em hợp tác, đáng để tin.”
Anh nhìn tôi một hồi, đưa tay sờ tóc mai trên trán tôi, “Nên tin tưởng ở chính mình hơn chứ, em có thể làm tốt hơn mình bây giờ mà.”
Cháo và bánh gạo được mang lên, anh dời tay đi, trong miệng hít hà, “Nóng ghê.”
“Anh cẩn thận chứ.” Tôi vừa túm được cổ tay anh, ngoài cửa đột nhiên có tiếng chửi mắng khó nghe, còn có tiếng kêu hoảng sợ của phụ nữ và tiếng đánh đập thân thể.
Có vẻ như là côn đồ đánh nhau trên đường rồi.
Cảnh tượng này đã nhìn mãi đến quen ở phố cũ, trước đây tôi ở con phố kia trị an tốt hơn chút, bên này 2 3 ngày sẽ có vài tình huống, dân phòng nhắm mắt nhắm mở, loại chuyện như này hẳn Cung Tuyển Dạ rõ ràng hơn tôi.
Anh đưa lưng về phía cửa, quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài.
Những thực khách trong quán cháo cũng bị thu hút chú ý, sau đó lập tức chụm đầu, khe khẽ nói nhỏ, ăn mau rồi đi.
Như tiếp lời họ, đám người đánh nhau bắt đầu lấy bàn ghế trong tiệm mà đánh, phục vụ chỉ là một cô gái trẻ nhút nhát, tức tối mà không dám nói, người qua đường cũng cố gắng né đi, sợ lại rước họa vào thân.
Tôi không biết người đàn ông ngồi đối diện mình muốn làm gì, anh nghịch sáng, lấy di động ra áp lên tai, tiếp tục uống cháo.
“Alo.”
Điện thoại bắt máy, anh buông muỗng, dùng đũa gắp miếng bánh gạo tròn vo, “Đại ca chúng mày đâu.”
“Nhắn cho ổng, cách ổng chừng 200 mét, có vài người gây rối phiền ổng xử lý chút. Đúng, ngay bây giờ.”
Anh lại ăn tiếp xíu mại, nhân khi còn nóng bóc ra lớp vở trong suốt, cắn một miếng kèm miếng bánh gạo nhân thịt.
Không đến một phút sau, hai chiếc xe van xông ngang đánh thẳng giải tán đám người, làm thành hai góc vây đám côn đồ vào giữa, cửa xe ầm ầm mở, vài người vạm vỡ cầm dao phay bước ra, mấy tên ẩu đả không kịp phản ứng đã bị ấn đè xuống đất rồi dần cho một trận, sau đó sống dở chết dở bị lôi cổ nhét vào xe.
Cung Tuyển Dạ vẫn đang húp cháo.
Trông anh vô cùng sáng tươi lại thoát tục, không để ý đến hỗn loạn trần thế, ăn một cách nhã nhặn, ăn một cách lịch sự tao nhã, ăn đến quên đi hết thảy (vật ngã lưỡng vọng: Cả đối tượng và sự vật với ta đều quên)
Tôi rung động sâu sắc bởi thứ sức mạnh niềm tin ưu việt này.
Không hổ là người trong nghề, dẹp loạn thật ổn.
Hai chiếc xe mang người đi cuốn theo gió bụi, đoạn giao thông nhỏ chen chúc cũng khôi phục lại trật tự, người xem phía đối diện nhìn mà choáng váng.
Cung Tuyển Dạ ăn uống no nê, bắt đầu chuyên tâm hầu hạ tôi, gắp một miếng bánh gạo béo trắng vào bát tôi, nói, “Trông em gầy đấy, năm sau phải nuôi em cho mập ra mới được.”
Tôi câm nín liếc mắt nhìn anh.
“Vậy anh với em cùng nhau, hai bên giám sát người kia ăn uống cho đầy đủ.”
“Đồng ý.”
Nói là trong vòng 3 ngày có câu trả lời cho Phí Na, trên thực tế tôi đã nắm chắc quyết định trên đường về rồi.
Cung Tuyển Dạ cũng không còn muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi nữa, nhưng tôi tin tưởng từ tận đáy lòng mình, tôi không sợ thất bại, không sợ sai lầm, bởi vì biết anh sẽ bắt được em.
Anh rất vui, chưa thỏa thuê mà xoa xoa khóe miệng tôi, “Ta còn rất nhiều thứ để dạy em đấy.”
“… Em không muốn học.”
Tôi đứng trên đường đi bộ, đung đưa cái vali xách tay, “Anh về đi, em ở đây đợi Hạ Giai.”
Tay anh chống ghế ngồi, nhìn tôi một hồi mới nói, ngủ ngon.
Lời chưa kịp nói ra mà lòng đã lập tức mềm nhũn cả rồi.
“Đi đường cẩn thận.”
— Giả sử có thể định nghĩa cho một cuộc sống lý tưởng, tôi hy vọng trước khi nhắm mắt lại và sau khi mở mắt ra, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh.
Thích.
Còn hơn cả thích.
Tôi rút lại bàn tay trên nắm cửa, muốn nhìn theo tiễn anh đi.
Phía sau chợt có tiếng phụ nữ quen thuộc cất lên.
“Cục cưng?”