Chạy thục mạng về nhà, gió lùa như trút hết vào đầu vậy, trước mắt hoàn toàn trống rỗng.
Đoàn người đều đi ngược phía với tôi, như một con cá mắc vào bùn nhão chỉ có thể vẩy đuôi giãy giụa. Thân thể bị va phải rồi ngã ngửa ra sau theo quán tính, tôi vẫn cứ mặc kệ, càng đến gần hiện trường cháy nổ tôi càng ngửi thấy mùi Gas gay mũi hơn, nồng nặc len vào lòng bàn chân khiến tôi đứng không vững, cảnh vật trước mắt nhìn cũng không rõ nữa, như va vào người, lại như không có gì cả, cho đến khi dòng người ồ ạt lao ra đến mức không thể chen vào nữa, tôi mới há miệng thử thở ra.
Có hai nhân viên phòng cháy chữa cháy đỡ tôi vào phạm vi an toàn bên ngoài phòng tuyến, tôi loạng choạng, sau đó ngồi bệch xuống đất.
Cảnh vật trước mắt bỗng trở nên to lớn hơn, giống như trước đây khi còn tôi bé ngưỡng cổ lên nhìn lầu cao, tôi kéo ống tay áo Hạ Giai hỏi dì, mấy căn lầu này có phải rất đắt phải không ạ?
Hạ Giai liền lấy tay đập gáy tôi, nói, con ngốc à, định mua lại toàn bộ sao?
Tôi đưa tay lục lọi túi, lấy ra 3 đồng xu, một mặt dính bẩn đen thùi, vừa bị bụi bặm dính vào vừa lồi lõm không đều, là do một dì bán kẹo kéo lề đường cho tôi.
Tôi gom mấy đồng xu ủ ấm trong tay, nói, mẹ thích thì con góp tiền cho mẹ mua.
Có điều là mẹ phải chờ con.
Rất có thể phải mất vài năm.
Hiện trường vụ cháy chính là tiệm cơm sát vách. Cửa sổ tầng 1 gần tầng trệt nhất chịu dư chấn vụ nổ làm tan nát, bên trong phòng khách vẫn còn toát ra luồn khói mù mịt, ngọn lửa đã được lính cứu hỏa dập tắt, rất nhiều đôi chân qua lại trước mắt tôi, họ kéo ống nước màu trắng thật dài, lúc mở van thì một vài giọt nước nho nhỏ lạnh ngắt theo gió đáp lên mặt tôi.
Nguyên nhân sự cố tạm thời chưa được rõ ràng, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào đám cháy đen thùi ấy, sụp xuống bên cạnh phòng bếp.
Chỗ đó rất gần với phòng khách nhà chúng tôi.
Tôi mấy lần gắng gượng dậy đi tìm người, lại không biết nên tìm ai trong đám đông đang kinh hoàng tột độ này.
Có một phụ nữ hình nữ bị thủy tinh cứa phải tay, vừa băng bó vừa khóc nấc lên.
Tôi bịt tai lại, toàn thế giới chỉ có tôi như một loài động vật nào đó đã mệt nhoài không buồn hô hấp.
— mẹ đi đâu rồi.
Sợ hãi cùng cảm giác bất lực tuôn trào như lũ cuốn, đổ ập xuống đè bẹp tôi, tôi không thể chống chọi được dù chỉ một chhút.
— mẹ đã đi đâu rồi?
Tôi chống tay lên mặt đất đầy mảnh găm đứng dậy, mọi người xung quanh bị hành động như tên điên của tôi sợ hãi né xa, ngay lúc tôi đang không biết nên làm gì tiếp theo, thì có một người phụ nữ trông rất tiều tụy xen lẫn kích động dùng sức đẩy đám người ra, ôm chặt tôi mà run rẩy không ngừng, “Cục cưng à.”
“Ta xuống lầu mua thuốc hạ sốt… Ta không ở trong nhà… Ta không sao hết cả…”
Tôi phải mất vài giây mới nghe được tiếng nói của dì, một tay run rẩy đưa lên đặt trên bả vai di, rồi sau đó mới ôm chặt dì vào lòng.
Không rõ nguyên nhân, những hồi ức tưởng chừng đã quên lãng lại chợt ùa về vào thời khắc như thế này, tôi lại nghĩ đã bao lâu rồi mình không ôm mẹ, mấy tháng rồi? Vài năm? Người phụ nữ đã từng nắm tay dẫn tôi đi khắp các góc cùng ngõ hẻm, mảnh khảnh và nhỏ nhắn, cách lớp quần áo sờ không thấy tí thịt nào.
Dì vừa tựa vào khuỷu tay tôi ho khan, vừa ôm lưng tôi, giống như mới hôm nào còn dỗ tôi ngủ vậy, “Có phải cục cưng sợ hãi không… Ta không sao mà, mẹ không sao hết mà…”
Tôi nhắm chặt mắt, dụi đầu vào làn tóc không thể xem là mềm mượt của dì hít vào một hơi.
Ở đó có mùi hương của mẹ
Thiệt hại sau tai nạn của nhà chúng tôi không nhiều lắm, bởi vì thuần túy là bị vạ lây, phòng khách lớn trên tầng 1 sau khi con ma men kia rời đi vẫn thuộc về quyền sở hữu của chúng tôi, hiện tại sàn bị thiêu cháy hết cả, chủ quán cơm chiều hôm đó cũng tới cửa đưa một khoản bồi thường không nhiều, đối với hơn phân nửa số đồ đạc bị thiêu rụi như muối bỏ biển vậy
Nhưng đương sự còn thảm thương hơn mình nhiều, tôi và Hạ Giai chỉ có thể yên lặng thu dọn số đồ đạc còn sử dụng được.
Hạ Giai chưa khỏi bệnh hẳn, ném hành lí khiến nó rơi thật mạnh lên sàn nhà, nghiến răng nghiến lợi bảo, “Chết tiệt, chuyển nhà.”
Tôi bất đắc dĩ nhìn dì, bây giờ thì không tốt hơn “Người không sao là tốt rồi” chút nào.
Nhưng nhìn đống hỗn độn trước mặt, tôi nghĩ, bởi vì con người rất giỏi tìm con đường sống cho mình để sinh tồn, cho nên mới có thể kéo dài hơi tàn đứng lên, càng gặp khó khăn thì càng mạnh mẽ đi hết một đời, nhỉ.
Dù sao thì so với “Sống”, lý do tự sát cũng rất nhiều.
Thẳng đến chạng vạng Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm đến nhà tôi, tôi thì đang ở trong trạng thái áp suất thấp mang tên hậm hực.
“Các cậu đến làm gì.”
Tôi đứng cạnh cái gì đó cháy sạch chỉ còn mỗi khung, ra vẻ vênh váo tựa vào cạnh cửa, bình tĩnh nhìn vẻ mặt kinh hãi của bọn họ.
“Cái đờ… Dì ơi con tới rồi!… Ê cái này thế nào mà …” Lý Khiêm vừa quan sát tình trạng bên trong vừa dè dặt tìm chỗ dừng chân, túm được tôi rồi sờ mó, đặt tay lên vị trí trái tim tôi,“Chỉ cần người không có vấn đề gì là tốt rồi, giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt.”
Trong lúc nói chuyện thì Kiều Hinh Tâm chạy tới trước mặt mẹ tôi bê lên một thùng giấy, “Dì để con phụ cho ạ.”
“Ấy không cần đâu Hinh Tâm!……” Hạ Giai nói được một nửa lại bắt đầu ho, tôi nhấc chân bước qua cái sô pha bị đổ rót nước cho dì. Lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh như mọi khi của Kiều Hinh Tâm,“Để con dịch chuyển đồ đạc cho ạ. Dì mở cửa đi ạ.”
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ tới nhà tôi, Hạ Giai cũng rất thích hai đứa nó, nhất là Kiều Hinh Tâm thân bạn nữ có thân thế hơi tế nhị, tôi rất nghi ngờ nếu như tôi không khai sáng bằng mọi cách thì chắc chắn dì sẽ thay tôi làm chủ đại sự nhân sinh.
Lý Khiêm Lam đàn ông hàng thật giá thật không nén nổi sốt sắng, vội vàng giúp tôi sửa sang lại hành lý lấy trong phòng ngủ, “Để tao.”
“Sau này mày tính thế nào?” Nó cũng rất lo lắng thay.
Tôi liếc nó, vươn tay lau đi bụi bặm dính trên chóp mũi nó, “Chuyển nhà.”
Nói thì dễ lắm.
Đầu tiên là chuyện xảy ra quá bất ngờ, biết tìm đâu ra một ngôi nhà thích hợp ngay lúc này? Giả sử có tìm được, chi tiêu hàng ngày thì thu nhập vẫn không thành vấn đề, vậy thì còn tiền thuê nhà? Học phí học kỳ tiếp thì sao?
Mấy vấn đề này vẫn canh cánh trong lòng đến tận khi cả 4 người đã thu dọn xong tất cả đồ đạc, Hạ Giai nhìn sắc trời bên ngoài, ném tôi cái ví tiền, “Dẫn Khiêm Lam với Hinh Tâm ra ngoài ăn cơm đi, việc còn lại để ta lo.”
Tôi siết chặt cái ví da màu nâu kia, “Con mua sủi cảo tôm về cho mẹ nhé?”
Dì lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quay đầu khoát tay với chúng tôi, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười, “Đi, cứ đi đi, ăn ngon ngon vào.”
Tôi biết dì có chuyện cần suy nghĩ một mình, tôi không giúp được gì.