Bạn của Nas tặng một con hamster cho anh, là loại mềm mại dễ thương, còn cực kỳ dính người, ngoan ngoãn im lặng vô cùng săn sóc, vì vậy chú mèo cao quý tao nhã stundere trong nhà đã cảm nhận được sự uy hiếp to lớn.
"Em mặc kệ, hoặc là anh tặng nó đi, hoặc là phóng sinh nó, dù thế nào trong căn nhà này anh chỉ được cưng chiều một mình em." An nghiêm túc đè Nas trên sô pha, nói.
"Sao em ăn giấm cả một con hamster vậy? Huống chi anh cũng không có cưng nó bao đâu?" Nas rất vô tội.
An không vui chậc một tiếng: "Từ sáng đến giờ, bốn tiếng đồng hồ, anh đã nhìn con hamster này hai mươi lần, nhìn em chỉ có chín, anh nói cho em nghe con hamster này quyến rũ chỗ nào?"
Nas bĩu môi: "Này là em nói chứ anh không có."
"Nas --!" An sắp bị chọc tức.
Bình thường lúc này...nói ngon nói ngọt dỗ không được rồi, với kinh nghiệm của Nas, trước tiên hôn một cái rồi đi dỗ sẽ hiệu quả hơn.
Thế nhưng, không dỗ được.
"An? Cục cưng? Ông xã? Mèo nhỏ? Để ý anh đi mà, anh chỉ nhìn em thôi được không?"
Dù sao linh cảm sáng tác đã được anh nhớ kĩ trong lòng, cho dù lúc gõ bị gián đoạn giữa chừng, cũng không cần lo linh cảm sẽ vuột đi, dù gì nói thật, người yêu tức giận mà dỗ không xong, còn đáng sợ hơn không có linh cảm sáng tác nhiều.
An quay đầu tiếp tục giận dỗi: "Hừ, tìm hamster của anh chơi đi, đừng để ý đến em."
"Thôi được, nếu đã thế, vậy anh chỉ đành dẫn hamster ra ngoài đi dạo thôi, em ở nhà nhé." Nas cố tình kích thích cậu.
Con hamster nằm trong chuồng trên bàn gần đó nhìn An bằng ánh mắt hả hê, như đang chế giễu cậu, nếu như con hamster này biết nói, nó đang cười chết ở trong lòng rồi.
"Nas! Nếu anh dắt nó ra ngoài thật thì em không để ý anh nữa đâu!"
Trong dự đoán, An tưởng là thật thật.
Đây là cơ hội tốt, Nas nhào qua chui vào lòng cậu ôm lấy cậu: "Em nỡ không để ý em à? Mèo ngốc, anh thà không ra ngoài cũng sẽ không dẫn hamster ra, mèo nhà anh mới tốt nhất, anh nhìn nó là vì em cứ làm anh phân tâm, cứ không kìm được mà muốn ôm em, em bảo anh đặt hết suy nghĩ lên người em, vậy anh còn viết văn lấy tiền nhuận bút nuôi em thế nào đây đúng không?"
"Em chỉ thích ann đặt hết suy nghĩ lên người em, em không cần anh nuôi em, anh là vợ của em, phải là em nuôi anh, hôm nay không cho nhìn máy tính, cũng không cho nhìn hamster! Nó không đẹp bằng em, anh nhìn em thôi là được." An đè Nas dưới thân, cọ mũi vào cổ anh, nói.
Nas bị cậu cọ ngứa, đẩy cậu ra theo bản năng, cười nói: "Đừng quậy, ngoan một chút, hôm nay anh viết chương cuối, viết xong là kết thúc rồi, sau đó có thể ở bên em suốt, hai mươi tư giờ ở bên em bầu bên em không ngừng nghỉ."
An ngẫm nghĩ một hồi, đồng ý: "Nói thì nói thế, hôm nay anh viết cho xong, ngày mai cùng em đi chơi."
Nas lại cầm laptop lên, ra hiệu ok với An.
Hai tay của An ôm eo anh nhắm mắt lại, vốn dĩ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nào ngờ lại bất giác ngủ quên, theo lời Nas nói thì chắc là chú mèo ghen ăn giấm đến mệt.
Lúc cậu tỉnh dậy trời đã tối, cậu mở mắt ra, đập vào tầm mắt là góc nghiêng đẹp đẽ của Nas, sách mới [Tiếng chuông gió trên cây ngô đồng vào đêm mùa hạ] đã kết toàn văn.
Trong lúc An ngủ Nas không chỉ kết chính văn 340.000 chữ, mà còn bổ sung hai ngoại truyện 3000 mấy chữ.
"Nas..." An mơ màng gọi Nas.
"Anh đây cục cưng, ngủ dậy rồi à?" Nas khom lưng hôn lên trán cậu.
"Ưm...anh viết xong rồi? Vậy có thể ở bên em chưa?" An ngồi dậy vươn vai.
Nas gật đầu: "Viết xong rồi, tối nay cùng em ra ngoài chơi, một hồi ăn bữa tối, dẫn anh tới Lạc Hà ngắm cảnh đêm."
An không lên tiếng, im lặng lấy laptop Nas đặt bên cạnh mở ra, tìm chương kết Nas vừa viết xong.
"Tại thời đại bình thường này, tôi đã gặp người không hề tầm thường, mặc dù người không giỏi nói chuyện, nhưng người chưa từng kiệm tỏ bày tình yêu với tôi."
"Tại thời đại bình thường này, tôi đã yêu người chẳng ngại ngần chi."
An đọc lên hai câu cuối cùng của chương kết.
Hai câu này là lời một trong hai nam chính nói với chồng mình.
"An, hai câu này...là điều anh vẫn luôn muốn nói với em, nhưng anh mãi không biết phải mở lời thế nào, vậy nên bèn vết chúng vào trong sách, bây giờ em đã nhìn thấy, cũng đã đọc lên, trong lòng anh cũng không lo lắng nữa." Nas dựa lên ngực cậu, khoé môi chứa nụ cười dịu dàng.
"Anh muốn nghe một lần nữa."
"Được."
"Tại thời đại bình thường này, tôi đã gặp người không hề tầm thường, mặc dù người không giỏi nói chuyện, nhưng người chưa từng kiệm tỏ bày tình yêu với tôi."
"Tại thời đại bình thường này, tôi đã yêu người chẳng ngại ngần chi."
"Em cũng có lời nói với anh." An mỉm cười nói.
Nas: "?"
An: "Có một từ mang tên Redamancy, ý nghĩa của nó là khi anh thương một ai đó, người đó cũng đang phải lòng anh."
"When you love someone, the person is in love with you." Nas nói.
"Yes.When you love someone, the person is in love with you."
Câu tiếng anh đầy đủ rất dài, nhưng suy cho cùng nó cũng là một từ -- Redamancy.
Tình yêu không phức tạp như mọi người tưởng tượng, đơn giản là được, nhưng đơn giản không có nghĩa là qua loa, mà là không mất đi lãng mạn và dịu dàng.
- - [Hoàn chính văn]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...