Real Love - Vkook

Chiều. Kim thị.

"cốc...cốc"

-vào đi. Hắn đứng tựa người vào cửa kính, 2 tay khoanh trước ngực, mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài.

-Kim tổng...1 người đàn ông mặc tây đen đi vào cuối người chào hắn.

-thế nào rồi?

-Song Eun A đã bị ai đó bắt đi rồi ạ.

-bắt đi?

-vâng, khi chúng tôi vừa đến thì thấy cô ta bị 1 top người nào đó bắt đi. Tôi cố gắng đuổi theo nhưng không kịp.

-được rồi, còn Jung Kook?


-vẫn chưa có tung tích gì hết ạ.

-tiếp tục tìm đi. Còn về phần Song Eun A, không cần bận tâm nữa.

-vâng, thưa Kim tổng.

-ra ngoài đi.

-vâng. Nói rồi người đó cuối người chào rồi rời khỏi phòng.

Hắn đi đến bàn ngồi xuống, cầm tấm ảnh của cậu lên nhìn không chớp mắt.

-bảo bối, em đang ở đâu? Mắt hắn đượm buồn, ngắm 1 lúc lâu rồi để ảnh cậu về vị trí cũ, sau đó lấy áo khoác đi ra ngoài.

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


Jeon gia.

Hắn dừng xe trước cổng, mở cửa bước xuống xe, đi đến chỗ chuông cửa nhấn 1 cái. Rất nhanh có người đi ra mở người, là 1 người đàn ông trung niên, hình như là quản gia.

-cậu là...

-cháu là bạn của Jung Kook ạ. Hắn lịch sự trả lời ông quản gia.

-cháu tìm cậu chủ hả? Cậu ấy không có ở à.

-dạ không, cháu đến gặp bác Jeon.

-ông chủ hả?

-nae.

-ông chủ với phu nhân đi du lịch từ 3 ngày trước rồi cháu.

-vậy chú có biết khi nào 2 bác ấy về không ạ?

-chú cũng không biết, thường thì ông bà chủ hay đi tầm 3,4 tháng gì đó mới về.

-vâng, cảm ơn chú.

-uhm.

Hắn gượng cười rồi leo lên xe rời đi.

Bên trong nhà.

-bà xã, như vậy có ác với thằng bé quá không?


-tôi cũng thấy tội cho thằng bé, nhưng mà Kookie nhất quyết như vậy thì mình đành chịu thôi.

-haizz...

-cũng tại ông chứ ai, ai bảo đưa ra cái thử thách vớ vẩn đó làm gì. Kookie dư khả năng tiếp quản tập đoàn thì cần du học làm gì.

-hay là chúng ta nói cho Taehyung biết Kookie đang ở đâu đi...

-nếu ông muốn Kookie cho ăn hành thì cứ việc ha.

-haizzz...

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


Hắn vừa lái xe vừa cố gắng suy nghĩ xem còn ai ngoài hắn cũng có thù với cô ta. Đang yên tĩnh thì chuông điện thoại vang lên, hắn lấy tai nghe đeo vào rồi nhấn nghe.

-lần đầu tiên thấy Jung phu nhân gọi cho tôi đấy.

-cậu nên thấy vinh hạnh khi được tôi gọi đi.

-gọi tôi có chuyện gì?

-tôi có quà cho cậu...

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


Kho cũ đường XX.

Hắn dừng xe trước nhà kho cũ mà người lúc nãy nói với hắn, 1 bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang đứng tựa vào cửa kho, khi thấy xe hắn chạy tới liền đi ra đứng khoanh 2 tay nhìn, hắn bước xuống xe, khuôn mặt lạnh như băng khác hoàn toàn với vẻ mặt buồn bã lúc nãy.

-cũng nhanh nhỉ...


-phải nhanh chứ, lần đầu tiên cậu Park Jimin đây tặng quà cho tôi mà. Không sai, người vừa gọi cho hắn chính là Jimin

-ha...vào trong đi. Món quà này rất đặc biệt đấy.

-chồng cậu đâu? Không đi cùng à?

-anh ấy đến công ty rồi. Tôi thay anh ấy đến trao quà cho cậu.

-cậu cũng không phải dạng vừa nhỉ?

-im đi, vào thôi.

-ừ.

Nói rồi cả 2 đi vào trong, 2 người thuộc hạ của cậu mở cửa kho để cả đi vào.

Bên trong nhà kho, 1 top người cao to vạm vỡ đang đứng nói chuyện xôn xao, khi thấy cậu vào liền xếp thành 2 hàng đồng loạt cuối người chào cậu. 

-Jung phu nhân...

-Jimin: ừ...Kim mặt than, quà của cậu kìa. cậu chỉ thẳng về phía trước, bóng dáng của Song Eun A hiện ra trước mắt hắn, cô ta đang bị trói trên 1 cái ghế, bị đánh đến mức không thể nhận dạng được khuôn mặt.

-Taehyung: thì ra người bắt cô ta đi chính là cậu.

-Jimin: xin lỗi, nhưng món quà này tôi không kìm được nên dùng trước rồi, cậu không chê chứ?

-Taehyung: không sao. Đỡ tốn sức hơn cũng tốt.

-Jimin: được rồi, phần còn lại nhường cho cậu, tôi đến công ty Hoseok đây.


-Taehyung: ừ, nhờ gửi lời cảm ơn đến cậu ấy.

-Jimin: được. Tất cả nghe đây, tôi trao quyền quyết định lại cho cậu ta, cậu ta muốn làm gì thì hãy làm theo. cậu nói với hắn xong quay sang nghiêm giọng nói với mấy người kia.

-vâng, thưa phu nhân. tất cả đồng loạt đáp lại.

-Jimin: đi đây.

-Taehyung: không tiễn...

Nói rồi cậu xoay người rồi đi. Sau khi cậu đi, nụ cười trên môi hắn liền tắt đi, khuôn mặt băng lãnh 1 lần nữa xuất hiện. Hắn đi đến chỗ cô, cuối người xuống, đưa tay ra túm lấy tóc cô ta để mặt cô ta đối diện với mình.

-Taehyung: Song Eun A, cô đã làm gì với Kookie?

-Eun A: e...em...hộc...hộc...không...l...làm...hộc...gì cả...cô ta trả lời 1 cách nặng nhọc.

-Taehyung: không làm gì sao? Hắn đưa tay còn lại vào trong túi áo, lấy chiếc điện thoại của cậu ra, mở lại những tấm hình đó đưa ra trước mặt cô ta-vậy thì đây là cái gì?

-Eun A: k...không...phải...em...e...em...không...biết gì...cả...

-Taehyung: chết tiệt, cô còn dám chối? Việc cô trở về Anh là bịa chuyện đúng không?

-Eun A: k...không...là...thật...

-tôi đã điều tra rồi, hoặc là tự cô nói hoặc là tôi cắt lưỡi cô. Hắn đưa tay ra, 1 người thuộc hạ hiểu ý liền đưa cho hắn con dao.-thế nào?

-đúng...vậy...là tôi...làm...tất cả...đấy...thì sao? Cô ta nghe hắn nói thế liền nói thật còn nở 1 nụ cười.

-con đàn bà đê tiện này. Nghe lời thú nhận thì cô ta, hắn tức điên nắm lấy cổ cô ta nâng lên cao, siết chặt dần.

-ăc...buông...ra...cô ta cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng với sức lực yếu ớt đó thì cô ta chẳng thể làm gì được hắn.

-mục đích của cô là gì hả?

-a...anh...không...biết...sao còn...hỏi...

-NÓI. Hắn mất kiên nhẫn quát lên.

-nếu...tôi không...có...được...anh thì...cậu ta cũng...đừng...hòng...

Nghe cô ta nói xong, hắn nhắm mắt hít 1 hơi, thả lỏng tay ra cho cô ta rôi tự do xuống đất, lấy khăn tay trong túi áo ra lau lau tay rồi vứt di, xoay đó xoay người bỏ đi, trước khi đi hắn để lại 1 câu khiến cô ta hoảng sợ.

-cắt đứt toàn bộ gân tay, gân chân cô ta, sau đó mang đến để trước cổng Song gia. Rồi đi mất.

-vâng...

-KHÔNGGG...TÔI HẬN CÁC NGƯỜI...

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


Hắn lái xe đến bar Dark Night.

Vào bên trong, hắn gọi 1 người phục vụ đến

-quý khách cần gì ạ?

-gọi quản lí đến đây.

-v...vâng...người phục vụ lặp tức đi gọi quản lí, rất nhanh người quản lí có mặt.

-oh...Kim tổng...cơn gió nào đưa ngài đến đây thế? Người quản lí vừa thấy hắn liền nhe răng cười, nhanh chóng đi đến ngồi cạnh hắn.


-Han Byeol, giúp em kiểm tra CCTV lúc 7h tối 3 ngày trước. Han Byeol chính là anh họ của hắn.

-kiểm tra CCTV? Để làm gì?

-có chút chuyện, nhanh giúp em.

-rồi rồi...đi theo huyng. Người quản lí đưa hắn đến phòng CCTV.

-quản lí Anh. 2 người trực phòng CCTV vừa thấy người quản lí liền đứng dậy chào.

-kiểm tra cho tôi CCTV phòng VIP 2 3 ngày trước.

-lúc mấy giờ ạ?

-7h tối.

-vâng. 1 trong 2 người trực lặp tức tìm kiếm.-đây ạ. Rất nhanh đã tìm thấy.

Nghe thấy, hắn cùng người quản lí lại gần để quan sát. Từ cảnh hắn đi vào cho đến cảnh hắn ngất đi rồi Song Eun A từ trong góc bước ra, tất cả đều thu vào tầm mắt của hắn, cơn giận 1 lần nữa nổi lên, hắn siết chặt tay thành nắm đấm.

-Taehyung: lão già chết tiệt, dám lừa tôi.

-Han Byeol: chuyện này sao huyng không biết nhỉ?

-Taehyung: em đi đây, cảm ơn huyng. Nói rồi hắn xoay người đi mất

-Han Byeol: này...người quản lí nhìn theo bóng dáng hắn mà lắc đầu.

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


Ngoài xe, hắn vào trong xe rồi lấy điện thoại cho ai đó.

-thư kí Oh, hợp đồng với Kang thị chúng ta vẫn chưa kí đúng không?

-[vâng]

-tiến hành thu mua toàn bộ cổ phiếu của Kang thị, nộp bằng chứng Kang Min Woo buôn bán vũ khí trái phép cho cảnh sát. Tôi cho cô 30' để hoàn thành.

-[v...vâng, thưa chủ tịch]

Nói xong hắn cúp máy, khởi động xe rời đi.

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


Kim gia.

-oh, Kim mặt than, hyung về đây làm gì thế? Baekhyun đang ngồi chơi game thấy hắn liền vứt điện thoại 1 bên chạy lại chỗ hắn.

-thích thì về. Mọi người đâu?

-nội đang ngủ, mama đi mua đồ với bác quản gia, còn baba với Joon hyung chưa về.

-ừ, chơi tiếp đi, huyng vào phòng đây.

-oh.

Nói rồi hắn đi về phòng của mình, Baekhyun tiếp tục công cuộc chơi game.

Trong phòng hắn.

-có tin tức gì của cậu ấy chưa?

-[vẫn chưa ạ, thông tin của cậu ấy được bảo mật quá tốt, chúng tôi đã liên lạc với các nơi khác, nhưng vẫn không tìm ra.]

-kiểm tra xem cậu ấy có xuất ngoại không.

-[chúng tôi cũng đã kiểm tra tất cả các sân bay nhưng...]

-được rồi, tất cả về nghỉ ngơi đi, mai tìm tiếp.

-[vâng, thưa Kim tổng]

Hắn ngắt máy, ngồi phịch lên giường, khẽ thở dài.


-Kookie, rốt cuộc thì em đã đi đâu?

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


Tối.

Sau khi ăn tối xong, cả nhà tụ tập ở phòng khách ăn trái cây xem TV ngoại trừ hắn. Tin tức chủ tịch Kang bị bắt vì tội buôn bán vũ khí trái phép được chiếu lên, hình ảnh ông ta bị khẩu trang, 2 tay bị còng lại, cảnh sát áp giải ra xe, từng chi tiết đều được công chiếu. Hắn đứng trước cửa phòng, 2 tay khoanh trước ngực nhìn TV, mặt không cảm xúc.

-tôi đã có ý định bỏ qua cho ông, nhưng xem ra ông thích được thế này hơn.

V à rồi ngày qua, người của hắn tích cực đi tìm kiếm cậu nhưng kết quả vẫn là con số không. Từ đó hắn trầm hẳn đi, 1 từ cũng không nói, hắn giành cả ngày để làm việc và làm việc, không ăn không uống, thậm chí không ngủ. Có lần hắn nhập viện vì 1 đau dạ dày, nhưng sau khi xuất viện hắn lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, mọi người nói hắn hoàn toàn bỏ ngoài tai. Hắn làm thế là để kìm lại nỗi nhớ cậu. 

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


3 năm sau.

Sân bay Incheon.

-sao cậu ấy lâu thế nhỉ?

-bình tĩnh bã xã, chắc cũng gần ra rồi đó. Jimin cùng với Hoseok đang đứng đợi đón ai đó, Jimin cứ đi qua đi lại làm anh chóng mặt theo.

1 chàng trai mặc nguyên cây đen kéo vali ung dung đi trên sảnh sân bay, vẻ đẹp tuyệt đỉnh của cậu khiến ai cũng phải quay lại nhìn. Cậu nở 1 nụ cười thật tươi khi thấy người quen.

-Min Min...

Nghe có người gọi tên mình, Jimin quay lại, nụ cười xuất hiện trên gương mặt cậu khi thấy người cậu đợi nãy giờ đang đứng trước mặt kia.

-KOOKIE...không sai, chàng trai có vẻ đẹp tuyệt đỉnh, người mà HopeMin đợi nảy giờ chính là Jung Kook. Jimin chạy với tốc độ ánh sáng lại ôm chầm Jung Kook. Thực ra thì chuyện Jung Kook sang Úc du học HopeMin đều biết nhưng vì Jung Kook không cho 2 người nói với hắn nên 2 người đành phải giữ im lặng.

-Kookie nhớ Min Min quá đi...

-Min Min nhớ Kookie nhiều hơn...2 người ôm nhau thắm thiết, hiển nhiên xem anh như người vô hình không thèm để ý.

-Jung Kook: dạo này mọi người vẫn khỏe chứ?

-Jimin: khỏe lắm...

-Hoseok: trừ 1 người...

-Jung Kook: ai?

-Hoseok: cậu thử nghĩ xem, là ai?

-Jung Kook: Taehyung sao?

-Hoseok: chuẩn.

-Jung Kook: chẳng phải...

-Jimin: được rồi, nói chuyện này sau đi. Kookie, cậu đói không? Chúng ta đi ăn ha.

-Jung Kook: đi liền đi, tớ đói muốn xỉu rồi đây. Cậu xoa xoa cái bụng nhìn Jimin nói.

-Jimin: Go...

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


Nhà hàng The Queen.

2 bạn thụ nhanh chóng gọi món rồi hàn huyên tâm sự với nhau, bỏ Hoseok sang 1 bên để anh muốn làm gì thì làm.

-Jimin?

-Taehyung.

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»


End Chap 33.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận