Tối hôm qua.
Bar Dark Night.
Hắn nhìn tổng thể quán bar rồi đút 2 tay vào túi quần, mặt không cảm xúc tiến vào bên trong đi thẳng đến khu VIP mà bên đối tác đã nói cho hắn. Đứng trước cửa phòng VIP số 2, hắn không do dự mở cửa đi vào. Bên trong là 1 người đàn ông trung niên, 2 bên ông ta còn có 2 cô gái chân dài ỏng ẹo.
-oh...Kim tổng, đến rồi sao. Mời ngồi...người đàn ông đó vừa thấy hắn liền buông 2 cô chân dài ra đứng dậy chìa tay ra có ý định muốn bắt tay với hắn, hắn cũng lịch sự đáp lại cái bắt tay rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
-ở đây có rất nhiều em xinh tươi, tôi gọi cho cậu vài em nhé?
-không cần, vào vấn đề chính đi.
-gấp làm gì, uống vài li rồi bàn bạc cũng được mà.
-tôi còn có việc phải làm, hợp đồng dâu?
-được được, nào uống 1 li rồi tiến hành bàn bạc, để tôi gọi thư kí mang hợp đồng vào. Ông ta lấy chai rượu rót vào li của hắn sau đó rót vào li của mình. Cả 2 cạn li rồi cùng nhau à không thực tế thì chỉ có 1 mình hắn uống cạn li, còn ông ta thì thừa cơ lúc hắn không để ý đem li rượu đổ dưới chân bàn rồi nhìn hắn nở nụ cười đầy ẩn ý.
"cạch" thư kí của ông ta mở cửa mang hợp đồng vào
-hợp đồng của ngài đây ạ...
-được rồi, cứ để đó rồi ra ngoài đi.
-vâng. Thư kí cuối người chào rồi đi ra ngoài.
-Kim tổng, ngài không đi cùng thư kí sao?
-không cần thư kí, tôi có thể tự giải quyết.
-à...hợp đồng đây, ngài kí đi...ông ta đưa bản hợp đồng cùng với cây viết cho hắn.
-u...hắn nhận lấy, đang chuẩn bị kí thì thấy đầu choáng váng, mắt mờ dần đi. Hắn lắc mạnh đầu cố gắng lấy tỉnh táo nhưng càng lúc nó càng choáng, mọi sức lực như bị hút cạn, đến cây bút hắn cũng chẳng cầm nổi.
-ôi trời, Kim tổng ngài không sao chứ? Ông ta thấy hắn như thế liền đi lại gần lay người hắn hỏi thăm, nhưng vẻ mặt thì chẳng có chút gì gọi là lo lắng.
-chết tiệt...ông...đã cho...gì vào trong rượu?
-Kim tổng, sao ngài lại nói vậy chứ? Tôi làm gì cho thứ gì vào rượu...
-ông...chưa nói hết câu hắn đã ngất lịm đi.
-à...mà tôi chỉ cho 1 ít thuốc mê vào thôi. Ông ta nhìn hắn ngất trên ghế nhếch mép. Xong rồi đó, cô ra đi. Ông ta nhìn vào khoảng không gọi ai đó ra.
-làm tốt lắm Lee tổng. 1 cô gái bước ra từ trong bóng tối, bóng dáng này rất đỗi quen thuộc với chúng ta, người đó chính là...Song.Eun.A.
-Song tiểu thư tiền của tôi thì thế nào?
-tiền tôi đã chuyển qua tài khoản ông 1 nửa rồi. Chỉ cần ông hoàn thành xong việc chụp hình và gửi qua cho Jeon Jung Kook thì 500.000W hoàn toàn thuộc về ông. Cô ta đứng khoanh tay nhìn hắn đang ngất kia nhếch mép nói.
-được.
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
Sáng hôm nay.
Đúng như kế hoạch đã định, cô ta cho người gửi những tấm hình cô ta thân mật cùng hắn trong khách sạn qua cho cậu.
Jung Kook sau khi nhìn thấy những tấm hình đó liền rơi vào trạng thái sốc đến mức làm rơi luôn điện thoại xuống sàn, bản thân cậu cũng ngồi phịch xuống, nước mắt thi nhau lăn trên 2 má phúng phính của cậu.
-Kim Taehyung, anh...thật...quá đáng...
Khóc được 1 lúc thì cậu đưa tay lên lau khô nước mắt, hít 1 hơi rồi thở cái phù, sau đó cậu xách balo tiếp tục đến trường.
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
BigHit School.
Cậu thản nhiên đi vào lớp mặc cho giáo viên đang ngồi bên trên. Cả lớp nhìn cậu với ánh mặt ngạc nhiên, bởi vì bình thường dù sớm hay muộn, cứ có giáo viên trong lớp cậu đều cuối người chào, xin phép rồi mới bước vào trong. Nhưng hôm nay đến 1 cái liếc mắt cậu cũng chẳng nhìn, cứ thế mà đi vào ngồi vị trí của mình, khuôn mặt không có bất kì 1 cảm xúc nào hay nói ngắn gọn là vô cảm. Thái độ này của cậu Jimin còn thấy kinh ngạc huống chi là mấy người trong lớp.
-Kookie, hôm nay cậu bị sao vậy? cậu vừa ngồi xuống Jimin liền chạy xuống ngồi cạnh hỏi han cậu.
-tớ không sao...chỉ này thấy buồn ngủ thôi, lúc tối tớ ngủ hơi trễ. Cậu bịa 1 lí do nói với Jimin. Cậu không muốn Jimin biết chuyện này, nếu cậu ấy biết chắc chắn sẽ đánh Taehyung cho đến chết. Cậu muốn tự mình giải quyết việc này.
-thật sự không sao chứ? Nhìn cậu lạ lạ thế nào í...
-uhm...tớ thật sự không sao. Mau về chỗ đi, cô đang nhìn chúng ta kìa. Cậu mỉm cười nhìn Jimin nói
-oh...Jimin nghe lời cậu trở về vị trí ngồi.
-Hoseok: cơ mà Taehyung đâu?
Vừa nghe đến tên hắn, nụ cười của cậu lặp tức biến mất.
-à...anh ấy có việc ở công ty nên không đến lớp.
-oh...
Suốt 2 tiết học, cậu liên tục nhìn ra cửa lớp
'chắc giờ này 2 người đang hẹn hò vui vẻ với nhau rồi. Mày còn mong đợi gì ở anh ta chứ Jeon Jung Kook' Jung Kook POV.
Cậu nghĩ đến cảnh tượng hắn với cô ta đang vui vẻ với nhau thì tim lại nhói lên, cậu cố gắng ngăn không cho các giọt nước mắt rơi xuống. Ngưng suy nghĩ về hắn, cậu nằm gục xuống bàn chợp mắt 1 chút.
Đến khoảng giữa tiết 3 thì hắn từ ngoài chạy vào, và đương nhiên hắn sẽ là người tiếp theo xem giáo viên như vô hình.
-bảo b...
-suỵt...hắn định gọi cậu thì bị Jimin ngăn lại.
-Taehyung: em ấy bị làm sao vậy?
-Jimin: cậu ấy đang ngủ...
-Taehyung: ngủ sao?
-Hoseok: cậu ấy bảo tối hôm qua ngủ trễ nên giờ muốn ngủ thêm tí ấy mà.
-Taehyung: ngủ...trễ...bảo bối.
Hắn nhìn cậu không khỏi đau lòng. Sáng nay, hắn giật mình tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong khách sạn, hắn cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc tối nhưng lại chỉ nhớ đến lúc hắn chuẩn bị kí hợp đồng còn những sự việc tiếp theo sau đó hắn chẳng nhớ gì cả. Nghĩ chắc Lee tổng là người đưa hắn đến đây nên cũng không bận tâm nhiều. Hắn trở về kí túc tắm táp thay đồ rồi chạy đến trường tìm cậu.
-Jimin: gì vậy? Kookie ngủ trễ mà cậu không biết sao? Không lẽ...
-Taehyung: chuyện gì?
-Jimin: không lẽ tối hôm qua cậu bỏ mặc cậu ấy mà đi ngủ trước sao?
-Taehyung: liên quan gì đến cậu?
-Jimin: cậu...
-Hoseok: thôi được rồi, 2 người đừng cãi nhau nữa, phải để yên cho Jung Kook ngủ chứ.
-Jimin: hừ...
Nghe Hoseok nói thế, hắn với Jimin cũng dừng cuộc tranh cãi này lại.
Jung Kook thực ra nãy giờ không hề ngủ, cậu chỉ chợp mắt lại thôi, và tất nhiên toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hắn và Jimin cậu đều nghe không sót 1 chữ.
'anh ấy đang trốn tránh câu hỏi của Minnie sao? Xem ra thì những tấm hình đó...là thật rồi' Jung Kook POV.
Cậu siết chặt nắm tay, quyết định ngồi dậy.
-Jimin: oh...Kookie, cậu dậy rồi sao? Có phải bọn tớ ồn ào nên làm cậu tỉnh giấc không?
-Jung Kook: không phải, tại thấy hơi mỏi lưng nên tớ dậy thôi.
-Taehyung: bảo bối, anh đưa em về kí túc ngủ thêm nha?
-Jung Kook: không cần. Tớ đi hóng mát tí đây. Cậu nói với hắn lạnh lùng bao nhiêu thì lại dịu dàng với Jimin bấy nhiêu.
-TaeMin: tớ/anh đi với cậu/em.
-Jung Kook: không cần đâu. Tớ muốn đi 1 mình...
-Jimin: oh...đi cẩn thận đó nha.
-Jung Kook: tuân lệnh...
-Jimin: hì hì...
Nói rồi cậu 1 nình đi ra khỏi lớp, hắn định đi theo thì bị Jimin kéo lại.
-này Kim Taehyung...cậu lại làm gì có lỗi với Kookie đúng không?
-không có.
-chắc chắn không?
-chắc chắn. hắn nhìn thẳng vào mắt Jimin trả lời không 1 chút ngập ngừng.
-vậy thì đi theo cậu ấy đi. Nhưng, nếu tôi biết được cậu đã làm gì khiến Kookie buồn thì tôi sẽ phanh thây cậu ra thành từng mảnh.
-tùy cậu. Dứt lời, hắn chạy theo xem Jung Kook đi đâu. Lại 1 lần nữa hắn để mất dấu cậu, trong lòng hắn thầm gọi tên mấy đời nhà Jimin ra hỏi thăm, rồi cuối cùng hắn phải chạy đi tìm cậu. Hắn chạy ra chỗ hôm trước cậu ngồi xem thử nhưng không thấy cậu, công cuộc tìm kiếm cậu của hắn vẫn chưa có hồi kết, những nơi hắn đến đều là những nơi cậu vừa rời đi. Cứ thế mãi 1 lúc tìm vẫn không thấy cậu, nghĩ cậu chắc đã về lớp nên hắn cũng quyết định trở về lớp.
Nhưng khi đi gần đến chỗ cantin thì cô ta từ đâu xuất hiện chặn đường hắn.
-cô lại muốn gì nữa đây? Hắn nhíu mày nhìn cô ta.
-Taehyung, ngày mai em phải trở lại Mĩ rồi. cô ta nhìn hắn bằng vẻ mặt buồn bả.
-liên quan gì đến tôi? đáp lại vẻ mặt đó của cô ta vẫn chỉ là sự lạnh lùng, vô cảm của hắn.
-lần này em đi sẽ không trở về nữa...
-càng tốt.
-anh có thể nào cho em ôm anh lần cuối được không?
-....
-Taehyung...đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi, anh không thể nào cho em được ôm anh dù chỉ 1 chút thôi sao? cô ta ứa nước mắt nhìn hắn nói.
-cho cô 5s...lời hắn vừa dứt, cô ta vui vẻ đi tới vòng tay ôm chặt eo hắn.
-chúc anh và anh Jung Kook sẽ mãi hạnh phúc...
-được rồi đó, buông ra đi.
-đến cuối cùng anh vẫn cứ lạnh lùng với em...
-cảm ơn lời chúc phúc của cô, tôi đi đây, tạm biệt. nói rồi hắn liền rời đi. Cô ta nhìn theo bóng lưng hắn
-Kim Taehyung, anh chẳng hiểu gì cả. Lời chúc của em đương nhiên...sẽ đi ngược với sự thật rồi. 5s của anh cũng đủ để em hoàn thành xong công việc rồi. Cô ta nhếch môi, quay ra sau nhìn 1 bóng dáng quen thuộc cũng đang rời đi, là Jung Kook. Cậu đang tính đến căn tin kiếm gì đó bỏ bụng vì sáng giờ chưa ăn gì, khi cậu gần đến nơi thì đúng lúc thấy cô ta đang ôm hắn. Tay cậu siết chặt lại các móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, những giọt nước mắt cậu kiềm chế nãy giờ bắt đầu ào ra. Vốn dĩ cậu định cho hắn 1 cơ hội để giải thích, nhưng bây giờ chắc không cần nữa rồi. Đi đến chỗ hàng ghế sau khuôn viên ngồi xuống, cậu lấy điện thoại ra nhấn gọi cho ai đó.
-baba, con quyết định rồi...con sẽ đi du học theo ý muốn của 2 người...
»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»
End Chap 31.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...