Hứa Bích Hoài có chút kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Nhưng mà, người của Sói Đen còn ở ngoài...”
“Chúng sẽ không làm phiền chúng ta nữa.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài sững sốt, không biết Lâm Thanh Diện làm sao làm được, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, nắm tay Lâm Thanh Diện, đứng dậy khỏi sofa.
Những bạn học xung quanh đều mặt đầy nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Diện, căn bản không tin họ sẽ không tới gây phiền phức.
“Mọi người tuyệt đối đừng tin lời anh ta, anh ta nhất định đang muốn lừa chúng ta ra ngoài, sau đó để chúng ta cùng bị Sói Đen đánh với anh ta.”
“Tôi cũng thấy vậy, Sói Đen vừa nãy còn nói sẽ quay lại tính sổ với chúng ta, bây giờ sao có thể không gây phiền phức cho chúng ta nữa, anh ta nhất định đang nói dối.”
“Lâm Thanh Diện, anh nói đi, có phải anh đã bàn bạc với Sói Đen rồi không, muốn lừa chúng tôi?”
...
Lâm Thanh Diện căn bản không để ý đến những người này, kéo Hứa Bích Hoài ra khỏi phòng bao.
Lục Thiên Điệp mặc dù cũng không tin Lâm Thanh Diện có thể sắp xếp ổn thỏa đám người Sói Đen, nhưng cô ta vẫn cắn răng, đứng dậy đi theo.
Ba người đi tới hàng lang, Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp nhìn thấy mấy người ngã trên mặt đất, đều mặt đầy kinh ngạc.
“Lâm...Lâm Thanh Diện, họ đều là bị anh đánh ngã sao?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
“Không phải, anh cũng không biết tại sao họ ngã trên sàn.” Lâm Thanh Diện bộ dáng không biết.
“Tại sao các người ngã trên sàn?” Lâm Thanh Diện nhìn người trên mặt đất, truyền tới ánh mắt mang theo sát khí.
Người đó da gà dựng đứng, vội nói: “Tôi...chúng tôi thấy sàn hơi bẩn, cho nên đang lau.”
Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp đều lộ ra biểu cảm bị xem như kẻ ngốc.
Lâm Thanh Diện nhún vai với hai người, nói: “Các em nhìn đi, họ đang lau sàn.”
Hai người họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần người của Sói Đen không gây phiền phức cho họ là được.
Mà sao không nhìn thấy Sói Đen? Chẳng lẽ là Sói Đen tạm thời có việc, rời đi rồi, cho nên họ lúc này mới bỏ qua cho Lâm Thanh Diện?
Bây giờ suy nghĩ, quả thực cũng chỉ có giải thích hợp lý như vậy.
Bên kia sao lại có một người nhìn như đầu heo, thật là kỳ quái.
Hai cô gái đều tràn đầy nghi hoặc, theo Lâm Thanh Diện đi ra ngoài.
Đám người Triệu Tam Linh thấy bọn Lâm Thanh Diện ra ngoài không xảy ra chuyện gì, lập tức cũng cẩn thận đi ra.
Lúc họ nhìn thấy đám người ngã trên mặt đất, đều lộ ra vô cùng kinh ngạc.
“Đây...đây hẳn không phải là do Lâm Thanh Diện làm đi?”
“Lâm Thanh Diện lợi hại vậy sao, chẳng trách anh ta lại không chút kiêng dè như vậy.”
Một đàn em ngã trên mặt đất biết Lâm Thanh Diện không muốn để những người này biết sự lợi hại của anh, bèn mở miệng nói một câu: “Phiền nhường một chút, đừng cản chúng tôi lau sàn.”
“Thì ra là đang lau sàn à, tôi còn cho rằng những người này bị Lâm Thanh Diện đánh ngã chứ.” Đám người hiểu ra.
“Sao có thể là Lâm Thanh Diện đánh ngã chứ, anh ta là đồ phế vật, chỉ có phần bị đánh thôi.”
“Chúng ta vẫn là đừng ở đây cản trở người ta lau sàn nữa, mau đi thôi, nếu không lát nữa Sói Đen lại dẫn người tới, chúng ta liền thảm.”
Đám người đều gật đầu, vội vàng ra khỏi KTV.
Triệu Tam Linh cũng bước ra khỏi phòng bao, anh ta cúi đầu nhìn những người trên sàn, trong lòng cục kỳ kinh ngạc, nhưng anh ta không định ở đây lâu, phải nhanh chóng rời đi.
Chính vào lúc này, một bàn tay bỗng nhiên nắm chân anh ta, anh ta nghiêng đầu nhìn, phát hiện là người như đầu heo.
“Anh...anh muốn làm gì?” Triệu Tam Linh có chút thấp thỏm hỏi.
“Tôi tìm anh có chút chuyện bàn bạc, thù này hôm nay, tôi nhất định phải báo!” Sói Đen nói.
Triệu Tam Linh lập tức trừng to mắt, ngạc nhiên hô lên: “Anh là Sói Đen?!”
...
Ra khỏi KTV, Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp đều thở phào một hơi, hôm nay xem như có kinh vô hiểm, sau này vẫn là đừng tụ họp với đám bạn học này.
Hứa Bích Hoài nhìn Lục Thiên Điệp, mở miệng hỏi: “Tiểu Điệp, cậu muốn về thế nào?”
“Mình đi gọi xe, hai cậu quay về đi, không cần quản mình.” Lục Thiên Điệp vô ý liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mắt có chút lạc lõng.
Tại sao trái tim hướng dương lại chính là anh chứ, nếu anh không kết hôn với Bích Hoài thì tốt biết bao, cho dù anh là phế vật toàn bộ Hồng Thành đều biết, tôi cũng sẽ theo đuổi anh.
Lục Thiên Điệp bất lực, mặc dù cô ta si mê trái tim hướng dương, nhưng vẫn không đến mức giành bạn trai của bạn thân.
“Vậy chúng mình đi trước, cậu chú ý an toàn nhé.” Hứa Bích Hoài nói với Lục Thiên Điệp rồi xoay người kéo tay Lâm Thanh Diện rời đi.
Trên đường Lâm Thanh Diện luôn duy trì nụ cười kỳ quái, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Hứa Bích Hoài cảm thấy kỳ quái bèn mở miệng hỏi: “Anh cười ngây ngô gì chứ?”
“Em nói...thế này có tính là lần nắm tay đầu tiên của chúng ta?”
Hứa Bích Hoài sững sốt, sau đó vội cúi đầu nhìn, phát hiện tay cô vẫn được Lâm Thanh Diện nắm lấy, mà cô lại không cảm thấy có gì không thích hợp.
Bây giờ Lâm Thanh Diện nhắc nhở thế này, mặt cô lập tức đỏ bừng, tiếp đó bèn rút tay khỏi tay Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lập tức nắm chặt tay cô, không cho cô chút cơ hội chạy thoát.
“Người xấu.” Hứa Bích Hoài oán hận nói một câu.
Thấy giằng không ra, Hứa Bích Hoài liền bỏ cuộc, để Lâm Thanh Diện nắm lấy như vậy.
Khóe môi Lâm Thanh Diện cong lên độ cong đùa cợt, lòng nghĩ quả nhiên cơ hội đều là do chính mình tranh thủ, nếu lúc nãy anh buông tay, lại muốn nắm tay Hứa Bích Hoài e là rất khó.
Hai người cứ như vậy đi về nhà, đèn đường kéo dài bóng hình hai người, cho tới vĩnh viễn.
...
Trong nhà, Tống Huyền Khanh đang cùng thím Phương hàng xóm ngồi nói chuyện.
Thấy Hứa Bích Hoài về, Tống Huyền Khanh lập tức kéo Hứa Bích Hoài tới, nói: “Bích Hoài, đến nói chuyện với thím Phương của con. Lâm Thanh Diện, anh mau đi rửa bát trong bếp.”
Thím Phương ở đây khen con trai bà ta nửa ngày với Tống Huyền Khanh, Tống Huyền Khanh nghe đến trong lòng đố kỵ, lúc này Hứa Bích Hoài về, bà phải nắm chắc cơ hội, dựa vào Hứa Bích Hoài phản kích.
Lâm Thanh Diện cũng không nói gì, tự giác vào phòng bếp rửa bát.
“Bà không biết à, Bích Hoài nhà tôi bây giờ đã là quản lý cấp cao công ty, mỗi tháng tiền lương hơn ba chục triệu.” Tống Huyền Khanh đắc ý nói.
Thím Phương nhìn Tống Huyền Khanh, cao giọng nói: “Vậy sao, Minh Minh nhà tôi tiền lương cũng hơn ba chục triệu, Bích Hoài bây giờ lợi hại rồi.”
“Thường thôi, Bích Hoài gần đây biểu hiện không tệ, không chừng ông cụ nhà chúng tôi còn sẽ thăng chức cho Bích Hoài.” Tống Huyền Khanh miệng thì khiêm tốn, biểu hiện lại đã đắc ý tới tột độ.
“Vậy thật quá tốt rồi.” Sắc mặt thím Phương rõ ràng có chút không vui.
Bà ta chuyển mắt, tiếp tục hỏi: “Bích Hoài, tiền lương của con đã cao vậy rồi, có suy nghĩ mua xe không, Minh Minh nhà thím không lâu trước đó vừa nhắc tới một chiếc, hơn sáu trăm triệu, hình như là Camry gì đó, chúng ta cũng không hiểu, nhưng chiếc đó thật sự tốt.”
“Thím thấy ngày nào cũng kêu Lâm Thanh Diện lái xe điện đưa con đi làm, vậy mệt lắm, lúc nào đó cũng mua một chiếc lái đi.”
Hứa Bích Hoài có chút ngượng ngùng, bây giờ tiền lương của cô quả thực đã hơn ba chục triệu rồi, nhưng cô mới thăng chức không bao lâu, căn bản không có tiết kiệm gì, sao có thể mua nổi chiếc xe hơn sáu trăm triệu.
Tống Huyền Khanh cũng rõ ràng tình huống này, cho nên đắc ý ban nãy lại thoáng chốc tiêu tan.
“Chuyện mua xe này vẫn là phải suy nghĩ thận trọng một chút, tôi thấy bây giờ mỗi ngày để Lâm Thanh Diện đưa Bích Hoài đi làm rất tốt, dù sao người mệt là Lâm Thanh Diện, không phải Bích Hoài.” Tống Huyền Khanh ra sức bảo vệ thể diện của mình.
“Thím Phương, con vừa thăng chức không lâu, tiền đều để nhà dùng, chuyện mua xe, vẫn là đợi sau này nói đi.” Lâm Thanh Diện giải thích.
Thấy hai người nói vậy, biểu cảm trên mặt thím Phương lại bắt đầu đắc ý, biểu cảm đó như đang nói, nhà bà mua không nổi nhà tôi có thể mua nổi, con trai tôi lợi hại đi!
“Xe cộ, vẫn là mua sớm chút, mua xe rồi mọi người sẽ phát hiện, có xe thật sự rất tiện lợi.” Thím Phương mở miệng nói.
Lúc này Lâm Thanh Diện đã rửa xong bát đi ra, Tống Huyền Khanh nhìn thấy Lâm Thanh Diện, lập tức mở miệng nói: “Haiz, thực ra chúng tôi cũng đã sớm định mua xe rồi, cũng trách đồ phế vật Lâm Thanh Diện này, trước đó không lâu làm hư tivi một trăm hai mươi triệu của anh Vương, bồi thường không ít tiền, nếu không chúng tôi cũng mua xe rồi.”
Lâm Thanh Diện nghe thấy Tống Huyền Khanh nói vậy, mở miệng nói: “Chúng ta bây giờ cũng có thể mua.”
Tống Huyền Khanh lập tức trừng mắt, lòng nghĩ mình không dễ dàng gì tìm được lý do để che giấu chuyện nhà bà không mua nổi xe, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại vạch trần.
Bây giờ làm sao mua? Bán Lâm Thanh Diện anh đi sao? Anh bây giờ nói ra lời này, đến lúc đó mua không nổi xe, càng làm trò cười cho thím Phương. Trong lòng Tống Huyền Khanh nổi giận đùng đùng, hận không để ăn tươi nuốt sống Lâm Thanh Diện.
“Anh ở đó nói bậy bạ gì đó, mau cút sang một bên, ở đây không tới lượt anh nói chuyện!” Tống Huyền Khanh mắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...