Trong thư phòng của Tần Đốc Công.
Lúc này bốn người Tần Đốc Công, Tần Hùng, Tần Vô Song, Lâm Thanh Diện đang đứng đối diện nhau.
Sắc mặt Tần Đốc Công âm trầm càng thêm cổ quái, đôi mắt không ngừng quét qua quét lại trên người Lâm Thanh Diện và Tần Vô Song, bộ dáng kia, giống như bắp cải trắng mình khổ sở vất vả nuôi trồng hơn hai mươi năm thật sự để cho heo ủi mất.
Tần Hùng có chút hả hê nhìn chằm chằm về phía Tần Vô Song, bình thường anh ta ở nhà suốt ngày bị Tần Vô Song bắt nạt, hơn nữa mỗi lần Tần Đốc Công đều bênh vực Tần Vô Song, lần này thật vất vả mới bắt được cơ hội, anh ta đương nhiên phải cười nhạo Tần Vô Song một phen.
Tần Vô Song đỏ bừng mặt, cúi đầu, không ngừng chơi đùa đầu ngón tay của mình, lúc đầu cô ta chỉ là muốn đùa giỡn với Lâm Thanh Diện một chút, ai ngờ một màn này lại bị Tần Hùng thấy được, mà tên này lạ còn nói cho Tần Đốc Công, lần này cô ở trước mặt Tần Đốc Công thật không còn mặt mũi nào.
Lâm Thanh Diện lại mang vẻ mặt bình tình, dù sao anh và Tần Vô Song cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ có điều sự bình tĩnh này của Lâm Thanh Diện dưới góc nhìn của Tần Đốc Công chính là không sợ hãi, dù thế nào đi nữa, Lâm Thanh Diện cũng là một người đàn ông, anh chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi, đương nhiên sẽ bình tĩnh.
"Vô Song, bình thường không phải đối với những người đàn ông bên cạnh con đều rất lãnh đạm sao, tại sao bây giờ lại không thận trọng như thế, vậy mà lại chủ động chạy đến phòng Lâm Thanh Diện, còn muốn cùng anh ta làm... Làm loại chuyện đó, con không biết anh ta là người đàn ông đã kết hôn sao?” Tần Đốc Công tức hổn hển nói.
Tần Vô Song vội vàng giải thích: "Ba, không phải như ba nghĩ đâu, con chỉ muốn trêu đùa với Lâm Thanh Diện một chút!”
"Mẹ kiếp, chị, trò đùa này của chị cũng quá cởi mở đi, đây là lần đầu tiên em thấy trò đùa mà trực tiếp cởi quần áo!” Tần Hùng ở bên cạnh cười nói.
Tần Vô Song trừng mắt liếc anh ta một cái, mở miệng nói: "Chị nghĩ là Lâm Thanh Diện đang ở trong phòng thay đồ, chị để anh ta đi ra, lúc tiến vào em không nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã đi ra phía ngoài sao?”
"Cái đó không phải đã đóng cửa sao? Hơn nữa chị thay quần áo không ở trong phòng mình thay, chạy đến phòng Lâm Thanh Diện thay, cái này giải thích thế nào cũng không hợp lý!” Tần Hùng hài hước nói.
Tần Vô Song vô cùng lo lắng, bây giờ cô quả thật không giải thích hợp lý được, đến ngay cả chính cô, đơn thuần nhìn vào chuyện này cũng không không hiểu tại sao mình lại chạy đến phòng thay đồ của Lâm Thanh Diện.
Tần Đốc Công bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Lâm Thanh Diện, nếu như cậu có ý với con gái tôi, có thể nói thẳng, nhưng cậu là người đã kết hôn, hơn nữa dựa vào hiểu biết của tôi về cậu, hẳn là không làm nên chuyện thế này mới đúng, tại sao cậu lại cùng con gái của tôi ở bên nhau?”
Lâm Thanh Diện nhìn về phía Tần Đốc Công, mở miệng nói: "Tần gia chủ, lần này thật sự là ông đã hiểu lầm, chính tôi cũng không nghĩ ra, tại sao con gái ông lại muốn đi vào trong phòng thay đồ của tôi, hơn nữa tôi có thể nói rõ cho ông biết, tôi không có cảm giác gì với con gái của ông, vậy nên sẽ không làm bất cứ điều gì với cô ta!”
Tần Vô Song và Tần Đốc Công đều mở to mắt nhìn, không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói ra những lời này.
"Lâm Thanh Diện, anh là tên khốn kiếp, anh như vậy là có ý gì, anh muốn nói tôi không có sức hấp dẫn với anh sao?” Tần Vô Song tức giận bất bình nói.
"Lâm Thanh Diện, cậu nói con gái của tôi không xứng với cậu sao?” Tần Đốc Công cũng đầy phẫn nộ nói.
"Ách, có thể nói là như vậy." Lâm Thanh Diện nói.
Tần Đốc Công và Tần Vô Song suýt chút nữa cùng nhau đi lên đánh cho Lâm Thanh Diện một trận, Tần Đốc Công cũng không biết thân phận của Lâm Thanh Diện, chỉ cho là anh dựa vào việc mình đánh cờ lợi hại nên mới nói như vậy, ông ta thấy, Lâm Thanh Diện dám nói như thế, thật sự là quá ngông cuồng.
"Ba, tên này thật sự quá ghê tởm, ba cảm thấy con sẽ coi trọng loại người như anh ta sao, vậy nên đây chỉ là hiểu lầm, con hoàn toàn không có khả năng coi trọng một kẻ lỗ mãng như anh ta!” Tần Vô Song giống như là đang kèn cựa nhau với Lâm Thanh Diện, vội vàng biểu lộ thái độ của mình với Lâm Thanh Diện.
Tần Hùng ở bên cạnh cười nghiêng ngả, anh ta không thể ngờ Tần Vô Song chủ động đổ Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lại còn chướng mặt, anh ta lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có một người đàn ông dám nói như vậy với Tần Vô Song.
Tần Đốc Công cũng tức giận lắc cánh tay, nói: "Lâm Thanh Diện, con gái của tôi dù sao cũng là mỹ nữ nổi tiếng, cậu nói nó như vậy có chút không thích hợp, cho dù ngày mai tranh tài nhà họ Tần tôi cần anh, anh cũng không thể hạ thấp con gái của tôi như vậy!”
"Thật có lỗi, ý của tôi không phải như vậy, tôi nói là tôi đã có vợ, đời này tôi chỉ thích duy nhất vợ mình, vậy nên sẽ không có hứng thú với bất cứ người nào khác, cũng không phải hạ thấp con gái của ông." Lâm Thanh Diện chân thành nói.
Tần Đốc Công thở dài, nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Diện cũng không giống như nói qua loa, chuyện này càng tranh luận càng không thể nói rõ, cuối cùng cũng chỉ khiến Tần Vô Song càng thêm xấu hổ, vậy nên ông ta liền chuyển chủ đề.
"Được rồi, chuyện này dừng ở đây, Vô Song, con là con gái, sau này thay quần áo ở trong phòng của mình, chạy đến phòng người khác làm gì, con cũng đừng có suy nghĩ gì với Lâm Thanh Diện, lần này anh ta giúp chúng ta thắng được cuộc tranh tài cờ vây, ba sẽ nhanh chóng tiễn anh ta trở về!” Tần Đốc Công nói.
"Hừ, con mới không thèm có ý nghĩ với anh ta đâu, anh ta có gì tốt, cả đời này Tần Vô Song cho dù không lấy chồng cũng không cân nhắc đến anh ta!” Tần Vô Song sắt son thề.
Tần Hùng nhìn dáng vẻ của Tần Vô Song, dựa vào hiểu biết của anh ta đối với Tần Vô Song, biết chắc lời này của Tần Vô Song là nói nhảm, nếu như cô ta thật sự không có suy nghĩ gì với Lâm Thanh Diện, đã sớm không để ý đến Lâm Thanh Diện.
"Tối nay phía bên công hội có bữa tiệc của mấy người trẻ tuổi, để bàn một chuyện về chuyện tranh tài ngay mai, Vô Song, con và Lâm Thanh Diện là chủ lực tranh tài vào ngày mai, tối nay liên hoan con đưa Lâm Thanh Diện đi cùng, để Lâm Thanh Diện và người công hội làm quen một chút!” Tần Đốc Công nói tiếp.
"Hừ, để Tần Hùng đưa anh ta đi, con không muốn đi cùng anh ta!” Tần Vô Song trực tiếp phản bác.
"Chị, đây là liên hoan công hội cờ vây của mấy người, em đi làm gì, chị tức giận thì tức giận, thật ra chị vẫn muốn đi cùng Lâm Thanh Diện, đúng không?” Tần Hùng cười nói.
Tần Vô Song kiêu ngạo hừ một tiếng, nói: “Trừ phi anh ta cầu xin tôi!”
Lâm Thanh Diện nhìn về phía Tần Đốc Công, nói: "Tần gia chủ, ông nói địa điểm cho tôi, tự tôi có thể đi!”
"Lâm Thanh Diện! Anh!" Tần Vô Song lần nữa nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ấm ức, cô đã lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải người không coi trọng cô như vậy.
Tần Đốc Công cũng dở khóc dở cười, nói: "Được rồi Vô Song, nháo thì nháo, cuộc tranh tài ngày mai mới là quan trọng nhất, con và Lâm Thanh Diện cùng nhau đi!”
Chạng vạng tối, trên xe Tần Đốc Công, tiểu Trương vừa lái xe vừa nhìn hai người Lâm Thanh Diện và Tần Vô Song trong kính chiếu hậu, luôn cảm giác trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Anh ta cũng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ trước đó cô chủ vô cùng nhiệt tình với Lâm Thanh Diện, tại sao lúc đi ra lại mặt lạnh như vậy, lại còn cố ý cách xa Lâm Thanh Diện, ngồi ở phía sau, còn muốn để một khoảng trống lớn với Lâm Thanh Diện.
Không lâu sau, tiểu Trương dừng xe ở một khách sạn được trang trí xa hoa, hướng Tần Vô Song nói: "Cô chủ, đến rồi."
Tần Vô Song trực tiếp bước xuống xe, hoàn toàn không chờ Lâm Thanh Diện, bước nhanh về đi vào trong khách sạn.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ xuống xe, đi theo phía sau Tần Vô Song, những chuyện thuộc phương diện nam nữ, đúng là nhược điểm của anh, anh cảm thấy mình cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, ai ngờ Tần Vô Song lại tức giận đến mức này.
Phụ nữ, quả nhiên là sinh vật khiến cho người ta nhìn không thấu.
Tần Vô Song đi rất nhanh, giống như muốn bỏ rơi Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đi sát phía sau cô ta, hoàn toàn không bị rớt lại.
Tần Vô Song thỉnh thoảng nhìn về phía sau một cái, ánh mắt táo bạo kia nhìn lại còn có chút đáng yêu.
"Cái kia... Trước đó có thể là tôi nói sai, tôi nói xin lỗi với cô, tôi cũng không hề có ý muốn hạ thấp cô!” Lâm Thanh Diện cười nói một câu.
Tần Vô Song thấy Lâm Thanh Diện nói xin lỗi với mình, trong lòng lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là cô không thể hiện ra ngoài, nếu không chẳng phải để Lâm Thanh Diện biết, cô ta quá dễ bị ức hiếp.
"Hừ, ai cần anh nói xin lỗi, anh thấy tôi chướng mắt, tôi cũng thấy anh chướng mắt đấy, tự cho là đúng!” Tần Vô Song nói.
"Tôi không phải có ý này, tôi đã có vợ, vậy nên sẽ không sẽ không nghĩ đến bất cứ cô gái nào ngoài cô ấy, hi vọng cô có thể hiểu!” Lâm Thanh Diện nói.
Tần Vô Song hừ một tiếng, cũng không đáp lại Lâm Thanh Diện, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này phía đối diện có một thanh niên có tướng mạo rất đẹp trai, sau khi anh ta nhìn thấy Tần Vô Song thì đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Vô Song, cô đến rồi, tôi còn nói phải ra ngoài đón cô đây!” Người thanh niên nói.
Người này tên là Mã Tấn Bình, là một trong những thế hệ trẻ tuổi của công hội cờ vây trong thành phố Thanh Vân, thực lực gần bằng Tần Vô Song, đồng thời anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Mã, gia tộc hạng nhất trong Thành phố Thanh Vân, anh ta vẫn luôn thích Tần Vô Song, nhưng Tần Vô Song lại không có cảm giác gì với anh ta, chỉ là nhìn vào mối quan hệ của nhà họ Tần và nhà họ Mã, vẫn duy trì lễ phép cơ bản đối cới Mã Tấn Bình.
Có thể nói, những thanh niên tuấn kiệt trong Thành phố Thanh Vân, không có ai có thể lọt vào mắt Tần Vô Song, cho dù Mã Tấn Bình được xưng là thanh niên số một của Thành phố Thanh Vân, Tần Vô Song cũng không có cảm giác gì.
Nhưng bây giờ cô lại vì một người bình thường như Lâm Thanh Diện, thậm chí còn đã kết hôn mà có phản ứng lớn như vậy, việc này nếu để cho người trong thành phố Thanh Vân biết, chắc chắn sẽ trở thành tin tức ở trang nhất.
Lâm Thanh Diện đi phía sau lưng Tần Vô Song, Mã Tấn Bình nhìn anh một cái, mở miệng hỏi: "Vị này là?"
"Một người mặt dày mày dạn, nhất định phải đi theo tôi tới đây, đuổi cũng không đi!” Tần Vô Song tức giận nói.
Mã Tấn Bình nghe xong lời này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét, sau khi đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, liền nói: “Cô cả nhà họ Tần mà anh muốn đi theo là có thể đi theo sao? Nơi này không phải nơi mà anh nên tới, cho anh ba giây đồng hồ để đi ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Sở dĩ Tần Vô Song nói như vậy, là vì có thể tìm được cơ hội hả giận, dưới cái nhìn của cô ta, mặc dù Lâm Thanh Diện lợi hại, nhưng thân thế của anh hẳn là rất bình thường, đối diện với loại phú gia công tử như Mã Tấn Bình, áp lực có lẽ sẽ rất lớn.
Mã Tấn Bình có ý với mình, biết Lâm Thanh Diện đi theo mình, chắc chắn sẽ không khách khí với anh, đến lúc đó Lâm Thanh Diện không còn cách nào, chắc chắn sẽ đến cầu xin mình.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện mở miệng, cô sẽ tha thứ cho Lâm Thanh Diện, đồng thời giới thiệu anh với những người thuộc công hội cờ vây của thành phố Thanh Vân.
Cô cũng chỉ muốn lấy lại một chút thể diện mà thôi, tốt xấu gì cô cũng là cô cả nhà họ Tần, dù sao cũng có một chút tính cách không đúng, nếu Lâm Thanh Diện thức thời, chắc chắn sẽ hiểu ý của cô.
"Ách, tôi cùng cô ấy đến đây tham dự bữa tiệc, cuộc tranh tài ngày mai tôi cũng sẽ tham gia, Tần gia chủ để tôi tới." Lâm Thanh Diện giải thích một chút.
Mã Tấn Bình cười nhạo một tiếng, nói: "Anh có thể đừng giả vờ được không, anh cũng không nhìn một chút xem bộ dáng mình thế nào, hôm nay có thể tham gia liên hoan, đều là những kỳ thủ ưu tú nhất trong Thành phố Thanh Vân, anh chỉ là một người vô danh cũng dám nói muốn tham dự bữa tiệc của chúng tôi? Giả danh lừa bịp đến nơi này, anh không sợ xui xẻo sao?”
"Tôi không lừa anh, không tin anh có thể hỏi Tần Vô Song.” Lâm Thanh Diện nói.
"Đừng có giả vờ, vừa rồi Vô Song cũng đã nói là anh mặt dày mày dạn đi theo cô ấy, bây giờ chúng tôi muốn đi vào dự tiệc, anh đi tìm cho tôi một nơi mát mẻ ở bên cạnh đi!” Mã Tấn Bình không khách khí chút nào.
Tần Vô Song tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ anh giải thích không được rõ ràng chắc chắn sẽ cầu xin mình, như vậy mình cũng có thể có một cái bậc thang đi xuống.
Nhưng điều khiến cô không ngờ chính là, Lâm Thanh Diện nhìn Mã Tấn Bình một chút, nói: "Vậy được rồi, dù sao tham gia hay không tham gia cũng không sao, tôi sẽ không đi vào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...