Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo

Nhiều nơi ở Thái Lan và Miến Điện vẫn tôn thờ nó như một vị thần, xây đền thờ để cúng bái.

Ngôi chùa cổ xưa này, rất có thể ban đầu được dựng lên để thờ phụng Naga, sau đó Phật giáo truyền đến nơi đây mới trở thành một ngôi chùa, vẫn thờ cả thần lẫn Phật.

Hướng Văn Tình càng chống cự, uy áp từ bức tượng chín đầu trên đỉnh đầu càng lớn.

Cô ấy có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của Naga, như một con quái vật khống lồ đang ngủ say sắp tỉnh dậy.

Nếu Naga thực sự tồn tại, như lời Long Bà Ba Dục nói, chọc giận nó chỉ khiến sinh linh đồ thán mà thôi.

"Long Bà Ba Dục, ông lạm sát kẻ vô tội, cúng bái tà thần, tội lỗi tày trời. Ông trời sẽ trừng phạt ông!" Hướng Vãn Tình nói.

Thân hình gầy guộc của Long Bà Ba Dục tì vào khung cửa, ánh nẵng chiếu lên lưng, khuôn mặt ông ta chìm trong bóng tối bên trong căn phòng.


Ông ta ho khan một tiếng, cái lưng gù gù run lên, trông như một nhà sư khổ hạnh khốn khó thiếu ăn.

"Đúng rồi, đúng rồi, trời sẽ trừng phạt tôi” Giọng Long Bà Ba Dục yếu ớt: "Tôi biết cô từ đâu tới. Thật đáng ghen tị đấy! Những ai leo lên được chiếc thang kia hắn đều là những người được trời chọn lựa nhỉ?"

"Ông biết lai lịch của tôi mà vẫn không buông tha Hướng Văn Tình nói.

Long Bà Ba Dục dường như không nghe thấy, chỉ tự lẩm bẩm: "Chắc hẳn cô đã vượt qua thiên kiếp rồi nhỉ? Tốt lm! Tốt lảm! Tôi thì không được, thân thể quá yếu ớt... khụ khụ... tôi không chịu nổi thiên lôi... khụ. khụ... tôi chỉ có thể nhờ vào sức mạnh của Naga để chống đỡ. Lần trước... để tôi nhớ lại xem... lúc nào nhỉ..”

"...À, gần trăm năm rồi, tôi hầu như quên mất, lúc đó Naga đã giúp tôi chống lại thiên kiếp. Cứ một trăm năm lại có một thiên kiếp, thiên kiếp thứ hai của tôi cũng sắp đến rồi... chỉ không biết Naga có giúp tôi chống đỡ được bao nhiêu lần nữa... khụ khụ...”

Dù đã vượt qua thiên kiếp nhưng thân thể tôi ngày càng suy yếu... khụ khụ... cô đến đúng lúc lảm, tu ủa cô cao như vậy, nếu tôi luyện hóa cô, hút sạch linh hồn cô, công lực của tôi sẽ tăng vọt, như vậy sẽ xứng với địa vị của kẻ vượt qua hai lần thiên kiếp... khụ khụ... khụ khụ..."

Long Bà Ba Dục ho dữ đội, đan xen với những tràng cười kỳ quái.


"Đừng chống cự nữa, vô ích thôi, cô chỉ còn đủ pháp lực chống chọi nhiều nhất ba ngày mà thôi. Dù cô rất xinh đẹp, nhưng tôi sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu, khụ khu... chắc chắn cô sẽ trở thành một trong những xác chết đẹp nhất ở nơi này... khụ khụ khụ..."

....

Hà Ái San mặc trang phục công chúa, bước trên con đường rải đầy hoa tươi, có chị gái nhỏ đi cùng, vượt qua phòng khách, tiến vào đại điện lộng lẫy.

Cô bé nhìn thấy một người đàn ông lùn tịt, mặc quân phục, đứng cuối thảm đỏ,

Hà Ái San biết đây chính là kẻ mà chị gái nhỏ gọi là ác quỷ, nhưng mọi người vẫn gọi ông ta là tướng quân.

Trong đại điện có rất nhiều phụ nữ đứng đó, Hà Ái San có thể cảm nhận được ánh mắt đồng cảm hoặc ghen ty từ họ.

Càng đến gần ác quỷ, Hà Ái San càng sợ hãi.

Chị gái nhỏ nắm chặt tay cô bé, truyền cho cô bé một chút ấm áp.

Chị gái nhỏ dẫn cô bé đến bên cạnh ác quỷ, đưa tay cô bé cho ông ta, khi quay đi, như vô tình vuốt nhẹ qua ngón tay và chiếc nhẫn trên ngón tay của cô bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận