Bành Thành, bảo vệ biết anh ta, người này đảm nhiệm vai trò cố vấn đầu tư ở quỹ đầu tư Nhân Phàm, ở công ty, anh ta có tiền đồ rộng mở, thậm chí có thể làm giám đốc đầu tư trong tương lai.
Cho nên nhất định phải đối xử một cách kính cẩn với Bành Thành.
"Anh nhìn tên này xem, mặc quần cộc đi dép lê, anh nói xem loại người này có thể là người của công ty chúng ta không?"
Ngón tay Bành Thành chỉ thẳng vào Lâm Hàn, nói với vẻ khinh thường: "Bây giờ anh lập tức đuổi tên này ra cho tôi! Nếu để khách hàng thấy công ty chúng ta còn có loại người này ra vào thì sẽ gây ra những ảnh hưởng rất xấu".
Bảo vệ gật đầu, trong nháy mắt hiểu ra, nhìn về phía Lâm Hàn: "Thưa anh, quỹ đầu tư Nhân Phàm không hoan nghênh những người mặc quần áo xộc xệch bước vào, cho nên mời anh ra ngoài cho tôi".
"Nếu tôi không ra thì sao?", Lâm Hàn tràn ngập ý trêu đùa.
"Nếu anh không ra ngoài, vậy thì chúng tôi đành phải ép anh ra rồi”.
Ánh mắt của nhân viên bảo vệ chợt trở nên lạnh lùng, vẫy tay một cái liền có thêm bốn năm tên bảo vệ khác đi tới, bao vây Lâm Hàn.
Bành Thành khoanh tay trước ngực, đùa giỡn nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
"Hừ, đấu với tao, quả là tự tìm đường chết!"
"Nắm đấm có cứng rắn như thế nào thì cũng có thể lấy một chọi sáu sao?"
"Anh kia, tôi nhắc nhở anh lần cuối, tự mình ra ngoài, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay", bảo vệ siết chặt nắm đấm, ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn.
"Hử? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Một giọng nói bất ngờ truyền đến.
Chỉ thấy có một người đàn ông mặc bộ vest tơ tằm, mặt vuông chữ điền cất bước đi tới.
"Giám đốc Tôn!"
"Chào giám đốc Tôn!"
Đám bảo vệ cùng với Bành Thành đều đứng lui về phía sau, cúi đầu kính cẩn nói.
Trong số đó, Bành Thành là người ra vẻ cung kính nhất.
Anh ta biết địa vị của Tôn Minh ở trong quỹ đầu tư Nhân Phàm, anh ta là giám đốc khu vực Hoa Hạ, là nhân vật nòng cốt, là mục tiêu mà 20 năm nữa Bành Thành mới có hi vọng phấn đấu được.
Người như thế này không cùng đẳng cấp với anh ta.
Một người ngồi ở trên cao chỉ tay năm ngón, một người lại là cấp dưới ở công ty.
"Cậu chủ Lâm, sao vậy?"
Tôn Minh cũng không thèm nhìn đến đám người đó, trực tiếp đi đến bên cạnh Lâm Hàn, hỏi.
"Những người này chuẩn bị đuổi tôi ra ngoài".
Lâm Hàn liếc nhìn đám bảo vệ xung quanh, khẽ mỉm cười.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tôn Minh chợt thay đổi, trở nên tái mét.
Bảo vệ quỹ đầu tư Nhân Phàm muốn đuổi cậu chủ Lâm ra ngoài sao?
Có chút ngỗ ngược rồi đó!
Phải biết rằng lương của đám bảo vệ này đều phụ thuộc vào nhà họ Lâm!
Tòa nhà này cũng là của Lâm Hàn!
"Các người có mắt như mù sao?"
Tôn Minh lạnh lùng quát mắng nhân viên bảo vệ: "Lại dám đuổi cậu chủ Lâm ra ngoài, bắt đầu từ ngày mai, các người không cần đến đây làm nữa, bây giờ đi nộp đơn nghỉ việc đi!"
"Hả?"
Đám nhân viên bảo vệ đó, ai nấy đều trợn tròn mắt, không ngờ rằng Tôn Minh lại có thể sa thải bọn họ chỉ bằng một câu nói.
"Giám đốc Tôn, mong anh giơ cao đánh khẽ!"
Có người lập tức cầu xin nói: “Gia đình tôi già trẻ lớn bé đều chỉ trông cậy vào công việc này để kiếm ăn, nếu anh sa thải tôi thì tôi biết phải sống như thế nào chứ!”
“Đúng vậy giám đốc Tôn, mong anh giơ cao đánh khẽ!”
“Xin tôi cũng vô dụng”, Tôn Minh lạnh lùng nói: “Các người không bất kính với tôi, mà là bất kính với cậu chủ Lâm, có thể giữ lại hay không đều phụ thuộc vào ý của cậu chủ Lâm.”
“Cậu chủ Lâm!”
Tên bảo vệ trước đó, “phịch” một tiếng, anh ta quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.
“Anh là người có lòng vị tha, ngàn vạn lần đừng so đo tính toán với tên bảo vệ thấp kém như tôi!”
Dù có ngu ngốc đến đâu anh ta cũng hiểu được rằng người thanh niên mặc áo phông và quần cộc này có thân phận cực kì không đơn giản, đến cả nhân vật như giám đốc Tôn cũng rất tôn trọng anh ta.
“Được rồi, không biết không có tội, chuyện này bỏ qua đi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
“Chỉ cần từ nay về sau không đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài là được”.
“Vâng vâng vâng!”
Bảo vệ gật đầu lia lịa, anh ta cảm thấy lời này của Lâm Hàn chất chứa rất nhiều đạo lý sâu sắc.
Còn Bành Thành đứng ở một bên chứng kiến tất cả những chuyện này xảy ra, giờ phút này anh ta không nhúc nhích, hai mắt mở to, khó mà tin được.
Sao có thể chứ?
Tại sao giám đốc Tôn lại đối xử kính cẩn với một kẻ ăn hại như vậy chứ?
Vì Lâm Hàn, anh ta còn muốn trực tiếp xa thải bảo vệ công ty?
Phải biết rằng cái tên Lâm Hàn này còn không bằng một nhân viên bảo vệ!
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Trong lúc nhất thời, đầu Bành Thành xoay như chong chóng.
Lâm Hàn thản nhiên nói: “Giám đốc Tôn, gần đây quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng ta có giao dịch kinh doanh với các nước châu Phi không?”
“Có, nhưng cũng chỉ là một số nước nhỏ và nghèo ở châu Phi mà thôi, chúng ta hợp tác với chính phủ để đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng ở các nước châu Phi”, Tôn Minh nói.
Lâm Hàn gật đầu: “Vị cố vấn Bành Thành này từng nghi ngờ rằng tôi đến từ một quốc gia nghèo ở Châu Phi. Đúng lúc, quỹ đầu tư Nhân Phàm của chúng ta có hạng mục ở Châu Phi, vậy thì không bằng điều động anh ta đến châu Phi làm việc, anh thấy như thế nào?”
“Đương nhiên có thể rồi”.
Tôn Minh gật đầu liếc nhìn Bành Thành.
Anh ta không biết Bành Thành, bên trong tòa nhà có hàng nghìn nhân viên, đương nhiên anh ta không thể biết từng người một.
Nhưng thẻ nhân viên trước ngực đối phương đã cho thấy rằng, anh ta là nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm.
“Bành Thành, tôi cho cậu hai sự lựa chọn”.
Tôn Minh nói thẳng ra: “Thứ nhất, tôi sẽ giao cho cậu một dự án rồi kêu cậu đến Châu Phi làm việc, mức lương hàng năm sẽ không thấp hơn ở Đông Hải”.
“Thứ hai, đó chính là nộp đơn thôi việc ngay bây giờ, sau đó rời khỏi quỹ đầu tư Nhân Phàm”.
Tôn Minh cũng lười hỏi có phải là Bành Thành có mẫu thuẫn gì với Lâm Hàn hay không, chỉ cần là chỉ thị của Lâm Hàn, anh ta sẽ trực tiếp nghe theo.
“Giám…Giám đốc Tôn…”
Nghe vậy, toàn thân Bành Thành như bị sét đánh, thân thể lắc lư, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Điều mà làm cho Bành Thành hãnh diện và tự hào nhất không phải là học thức, gia sản mà là công việc của anh ta.
Quỹ đầu tư Nhân Phàm là một trong 50 công ty đầu tư hàng đầu thế giới!
Bất cứ ai sau khi nghe thấy nơi làm việc của anh ta đều sẽ nhìn anh ta bằng một cặp mắt khác.
Nhưng hiện tại, Tôn Minh điều anh ta đến một nơi hoang tàn vắng vẻ, đồng không mông quạnh như Châu Phi làm việc, điều đó chẳng khác nào với việc tước bỏ thứ mà làm cho anh ta tự hào nhất hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...