"Anh Sơn, có chuyện... có chuyện gì vậy?!"
Ở đầu dây bên kia, Vương Hổ sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, không ngừng lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán.
Khi hắn muốn hỏi lại, Sơn đã cúp máy.
"Nhanh nhanh nhanh! Chuẩn bị xe đến bệnh viện Nhân dân! Nhanh con mẹ nó lên! Lấy cho tao đôi giày da đắt tiền nhất, tao phải đi gặp anh Sơn!"
Vương Hổ không quan tâm đến chuyện gì khác, ngay lập tức hét lên.
- -----
"Mày gọi cho anh Hổ và yêu cầu anh ấy đến trong hai mươi phút nữa á?"
Mặt Sẹo nhìn Sơn như đang nhìn một tên ngu ngốc nào đấy:
"Mày bị thiểu năng à? Mày còn dám nói chuyện với anh Hổ như thế, mày có biết anh Hổ trong Vùng Xám có sức mạnh như thế nào không?"
“Anh Mặt Sẹo, thằng đó chẳng gọi ai cả đâu, nó muốn dọa anh sợ thôi”, một tên đàn em phía sau Mặt Sẹo nói.
"Nên là như vậy".
Mặt Sẹo gật đầu, địa vị của Vương Hổ trong giới rất cao, điều quan trọng hơn là hắn còn là người ở dưới trướng Trần Vô Cực.
Ở thành phố Đông Hải mà dám nói chuyện với Vương Hổ như thế thì chắc chỉ có chưa tới mười người.
"Nhưng vì mày đã gọi điện thoại, vậy thì tao cũng sẽ cho mày một cơ hội để tiếp tục giả vờ".
Mặt Sẹo lộ ra một nụ cười hung ác: "Hai mươi phút sau mà anh Hổ không tới, để coi tao xử lý tụi mày như thế nào!"
Vẻ mặt của Sơn vẫn không thay đổi, cũng không thèm nói chuyện với Mặt Sẹo.
Tích tắc tích tắc...
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chốc lát mà đã đến thời hạn hai mươi phút.
"Thằng nhóc kia, anh Hổ đâu hả?"
Mặt Sẹo nhìn Sơn và Lâm Hàn trừng trừng rồi nói: "Lại muốn giả vờ? Mẹ kiếp, tao lãng phí hai mươi phút rồi, tụi bây đâu, chém chết tụi nó cho tao!"
Vừa dứt lời, đàn em của Mặt Sẹo cầm ống thép và tuýp sắt lên, sẵn sàng lao vào hai người kia, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Bịch bịch bịch!”
Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa, sau đó lại có một người lao như điên về hướng này.
“Anh Sơn, anh Sơn!”
Mọi người chỉ thấy một người đàn ông đang lao về phía phòng bệnh 502 với một sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ và đôi giày da sáng bóng dưới chân.
“Anh Hổ?”
Mặt Sẹo vừa rồi còn đang định hung hăng xông lên đánh người, nhưng nhìn thấy người đàn ông kia thì đột nhiên chết lặng.
Vương Hổ phớt lờ Mặt Sẹo, thở dốc chạy tới chỗ của Sơn, cúi đầu chào:
"Sơn... anh Sơn, trên đường tới đây em đã vượt đèn đỏ tận mười lần. Em không đến muộn chứ?"
“Trễ một phút”, Sơn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Vương Hổ tái nhợt như vừa bị sét đánh ngang tai, tiêu rồi, không chừng sau này sẽ bị ném ra sông Trường Giang cho cá ăn.
“Có điều, ngày hôm nay nhờ vào hai mươi triệu của mày nên tha cho mày một mạng”, Sơn lạnh nhạt nói.
"Cảm ơn anh Sơn! Cảm ơn anh Sơn!"
Vương Hổ như được ban cho sống lại, một lần nữa cúi thấp đầu cảm kích.
Mặt Sẹo đứng một bên thấy vậy thì hoàn toàn choáng váng, người đàn ông có hình xăm trên cổ này là ai, tại sao anh Hổ lại đối với tên này cung kính như vậy?
“Anh Sơn, nay anh gọi em tới đây, có sai bảo gì thì anh cứ việc sai bảo, Vương Hổ này lên núi dao xuống chảo dầu, không có chuyện gì là không thể làm được!”, Vương Hổ lại vỗ ngực nói.
"Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi".
Sơn lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Vương Hổ đột nhiên trở nên xấu xí, hắn biết tính cách của Sơn, tên này mà nói là chuyện nhỏ nhặt, thì thường toàn là những chuyện lớn lao.
“Đàn em của mày vừa nãy muốn chém tao đó", Sơn liếc mắt nhìn Mặt Sẹo, rồi nói tiếp:
"Muốn chém tao thì cũng thôi đi, nó còn dám không tôn trọng cậu chủ Lâm, mà cậu chủ Lâm lại là ân nhân của anh Cực".
Ầm!
Những lời này giáng xuống như sấm sét, khiến cho Vương Hổ đứng hình, bất động.
"Thằng Mặt Sẹo nó... nó muốn chém anh?"
Vương Hổ lắp bắp rồi nhìn sang Lâm Hàn một lần nữa, cảm giác như một tai họa lớn sắp xảy ra.
Nếu chỉ có anh Sơn thì còn có thể nói đỡ, nhưng mấu chốt chính là cậu chủ Lâm này.
Tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy cậu chủ Lâm, nhưng người này là ân nhân của anh Cực, vậy mà đàn em của hắn lại dám khinh thường, đây chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
Nếu chuyện này mà đến tai anh Cực thì... Vương Hổ thật sự còn không dám nghĩ đến nữa.
“Anh Sơn... Anh Sơn...”
Mặt Sẹo không ngừng nhẩm lại hai chữ này, rồi chợt nghĩ đến một nhân vật đáng sợ trong giới tại thành phố Đông Hải năm năm về trước, người được gọi là "Rồng Sơn".
Người này tàn nhẫn độc ác, là bạn tâm giao duy nhất của Trần Vô Cực, là đại ca lớn trong giới giang hồ. Trải qua biết bao nhiêu trận mưa máu gió tanh, Trần Vô Cực có thể ngồi ở vị trí hiện tại, một nửa cũng là nhờ vào công lao của Rồng Sơn.
Những năm gần đây, Trần Vô Cực và Rồng Sơn đều đã quy ẩn giang hồ, đứng ở phía sau hậu trường nên rất ít người biết đến tên của hai người này, chỉ thỉnh thoảng nghe qua những câu chuyện của bọn đàn anh.
Có điều họ cũng nghe nói rằng Rồng Sơn có xăm hình đầu rồng trên cổ.
Nghĩ đến đây, Mặt Sẹo nhìn về phía cổ của Sơn.
Có một cái đầu rồng màu lục lam mờ nhạt lộ ra.
Mặt Sẹo rít lên khe khẽ.
Mặt Sẹo thở ra một hơi lạnh lẽo, gan và túi mật của hắn như đang vỡ ra vì sợ hãi, chỉ thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.
Người này... là Rồng Sơn?
"Anh Sơn! Cậu chủ Lâm! Xin lỗi, em có mắt mà không biết Thái Sơn!"
Mặt Sẹo vứt thanh sắt trong tay đi, hắn trực tiếp quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy.
Bịch bịch bịch!
Hắn dập đầu rất mạnh, máu chảy ra trên trán, và toàn bộ gương mặt của hắn đỏ bừng.
"Anh Sơn, cậu chủ Lâm, em bất kính với hai anh, em cam lòng chịu phạt, chỉ xin hai anh tha cho em một mạng!"
Giọng của Mặt Sẹo nghe run rẩy, đầy sợ hãi.
“Vương Hổ, mày nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào đi”, Sơn nói, cũng không thèm nhìn tới Mặt Sẹo.
Vương Hổ nhìn Mặt Sẹo, như thể nhìn một người đã chết.
Hắn cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng rồi nói: "Anh Sơn, anh muốn giải quyết như thế nào thì cứ giải quyết như thế đó, bọn tay chân của em đã phạm sai lầm nên em sẵn lòng trừng phạt hết tất cả".
Sơn gật đầu, lại nhìn cậu chủ Lâm, cung kính nói:
"Cậu chủ Lâm, cậu chủ nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào đi. Mặc dù thằng Mặt Sẹo này cũng được coi là tay chân của anh Cực, nhưng cậu chủ không cần phải lo lắng về chuyện đó. Là do thằng này thô lỗ với cậu chủ trước, nên mạng của nó bây giờ là của cậu chủ. Chỉ cần cậu chủ nói một tiếng là được".
Lâm Hàn nhặt thanh sắt lên, ném sang cho Ngô Xuyên:
"Anh đánh đi, miễn không chết người là được".
"Đúng rồi, vừa nãy hắn bảo tôi để lại hai chân thì mới được rời đi, vậy anh cũng bắt hắn để lại hai chân ở đây đi".
“Được!”
Ngô Xuyên cầm lấy cây gậy sắt, nhìn Mặt Sẹo đang quỳ gối, nỗi hận tích tụ suốt 3 năm liền trào ra.
Anh ta cầm thanh sắt đánh thẳng vào người của Mặt Sẹo.
“Á!”
“Á!”
Tiếng hét của Mặt Sẹo ngay lập tức vang vọng khắp phòng.
“Anh Mặt Sẹo!”
“Anh Mặt Sẹo!”
Đàn em của Mặt Sẹo cũng hét lên, cầm chặt lấy vũ khí như muốn xông ra.
"Con mẹ tụi mày, cấm làm loạn!"
Vương Hổ gầm lên, ánh mắt sắc bén, bọn kia sợ tới mức chỉ có thể rút lui.
Sau mười phút, Mặt Sẹo đã nằm trong vũng máu, thân thể đầy vết thương, hơi thở yếu ớt.
Hai tay của hắn buông thõng trên mặt đất, toàn thân bất động, hoàn toàn tê liệt.
“Hừ...”
Ngô Xuyên thở ra dữ dội, hận thù tích tụ bấy lâu nay dường như đã biến mất, cảm giác này rất thoải mái.
"Canh sườn của tôi giá một triệu, anh đã ăn rồi thì phải trả tiền".
Lâm Hàn cúi đầu lạnh lùng nhìn xuống Mặt Sẹo.
"Được... cậu chủ Lâm, em sẽ trả cho anh một triệu".
Mặt Sẹo nói một cách yếu ớt.
“Còn không mau cám ơn anh Sơn, cám ơn anh ấy đã không lấy mạng của mày!”, Vương Hổ hung hăng nói.
"Cám ơn anh Sơn..."
“Đừng cám ơn tao, nếu do tao giải quyết thì bây giờ mày đã là một xác chết rồi”, Sơn lạnh nhạt nói:
"Mày nên cảm ơn cậu chủ Lâm vì đã giữ lại cho mày cái mạng quèn đó".
"Cám ơn... Cám ơn cậu chủ Lâm!"
Mặt Sẹo nhìn Lâm Hàn, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.
Đây là sự biết ơn thật lòng, vì nếu không có câu "miễn không chết người là được" của Lâm Hàn thì hắn đã phải chết dưới gậy sắt rồi.
"Vương Hổ, do mày không biết quản lý đám đàn em nên mới xảy ra chuyện thằng Mặt Sẹo dám vô lễ với cậu chủ Lâm. Ngày mai mày đến Đế Hào Dạ để chuyển nhượng lại 50% công việc kinh doanh sòng bạc", Sơn nhìn sang Vương Hổ và nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...