Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Ánh mắt những giáo viên nữ khác đều hướng về chiếc GMC.

“Bạch mã hoàng tử sắp tới rồi!”

“Hào hứng quá, không biết có đẹp trai không nhỉ!”

“Tôi bôi chút son!”

Trần Thông nhìn sang, anh ta muốn xem thử chủ xe GMC mà Khúc Hà cùng những giáo viên nữ kia mong ngóng rốt cuộc trông thế nào.

Khúc Hà lại nhìn xung quanh.

Bốn phía đều chỉ có mấy người công nhân, hình như chẳng có ai trông giàu có đến đây cả.

“Hửm?”

Ánh mắt cô ta loé lên, phát hiện Lâm Hàn đi về phía xe GMC.

“Lâm Hàn, anh làm gì đấy!”

Khúc Hà chợt tức giận: “Anh đi tìm xe điện của anh đi, đến chỗ GMC làm gì!”

“Lâm Hàn, dừng lại mau! Tên nghèo kiết xác như anh còn không xứng được đứng cạnh GMC nữa”.

“Nếu anh còn đi tiếp thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Những giáo viên nữ khác như bị khiêu khích, gương mặt vô cùng tức giận.

Lâm Hàn nhắm mắt làm ngơ đi đến bên cạnh chiếc GMC, mở cửa xe rồi nổ máy.

Brừm…

GMC đi vào bãi đỗ xe của Wanda Plaza.

Ầm!

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Khúc Hà như bị sét đánh chết sững tại chỗ.


Cô ta trợn mắt há mồm.

“Sao…sao có thể!”

Những giáo viên nữ kia cũng há hốc mồm.

“Không phải chứ! Gặp quỷ rồi sao?”

Trần Thông trợn tròn mắt, dụi qua dụi lại vì tưởng bản thân nhìn nhầm.

Lâm Hàn lái GMC vào bãi đỗ xe?

“Sao có thể chứ!”

Cả người Trần Thông run rẩy, trong lòng sóng to gió lớn cuộn trào: “Sao có thể! Tên ngoại tỉnh Lâm Hàn này sao có thể chạy GMC?”

Phải biết rằng chiếc GMC này là siêu xe có giá hơn triệu tệ, Trần Thông còn không có tiền để mua, một kẻ ngoại tỉnh như Lâm Hàn vậy mà có tiền mua?

“Lâm Hàn lái GMC vào bãi đỗ xe, vậy cũng có nghĩa chiếc GMC này là của anh ta?”

Sắc mặt Khúc Hà trở nên khó coi, cảm thấy tam quan của bản thân trong phút chốc vụn vỡ, cả người phát run:

“Chẳng phải nói rằng, chủ xe GMC mà đêm nào tôi cũng tương tư, thao thức không ngủ được, bạch mã hoàng tử của tôi là tên nghèo hèn kia sao?!”

Cô ta há miệng thở dốc, trong chốc lát không tài nào tin nổi.

“Lâm Hàn…là chủ xe GMC!”

“Sao lại như vậy! Tên nghèo Lâm Hàn đó sao có thể mua nổi GMC chứ!”

“Lâm Hàn là bạch mã hoàng tử của tôi?”

Mấy giáo viên khác đều há to mồm thành hình chữ O, thật sự không dám tin hình ảnh mà mình thấy trước mắt.

Một lúc sau bọn họ mới phản ứng lại.

Nếu chiếc GMC này thật sự là của Lâm Hàn, vậy thì việc nhìn thấy GMC trong bãi đỗ xe hôm đi ăn cơm ở nhà hàng Eiffel có thể giải thích được rồi.

“Vậy mà Lâm Hàn lại chạy GMC?”

Tống Thanh nhìn thấy Lâm Hàn lái xe vào bãi đỗ xe, ánh mắt bỗng nhiên dao động.

Anh ta đương nhiên biết đó là siêu xe hơn triệu tệ.

Một người giàu có lái xe sang hơn triệu tệ lại có thể đến nhà hàng Eiffel ăn quỵt được sao?

“Xem ra tính chính xác trong những lời Trần Thông nói nhân phẩm của Lâm Hàn thối nát, đến nhà hàng Eiffel ăn quỵt còn cần phải xác thực lại”, Tống Thanh thầm nghĩ.



Bãi đỗ xe.

Lâm Hàn dừng xe xong không có ý định lên trên mà ở đó đợi Tần Liên tan làm rồi đưa cô ấy về.

Lúc nãy dời xe anh có để ý ở rìa thấp nhất của biển cảnh báo trên đường có một dòng chữ.

“Đơn vị chịu trách nhiệm mở rộng đường giao thông, văn phòng xây dựng tập đoàn họ Hồng”.

“Xem ra công trình mở rộng đường phố của chính phủ lần này do tập đoàn họ Hồng tiến hành thi công rồi”, Lâm Hàn đảo mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ting!

Đột nhiên wechat của anh reo lên, lấy ra xem là Tần Liên.

“Anh Lâm, tôi gặp chút rắc rối ở trung tâm dạy múa, anh có thể đến giúp tôi một lát không?”


“Được, tôi tới ngay”.

Lâm Hàn trả lời tin nhắn.

Ngày đầu tiên đi làm Tần Liên đã nói với Lâm Hàn ở trung tâm dạy múa Cổ Phong Cổ Vận có mấy tên đàn ông rất phiền phức, đoán chừng rắc rối lần này có liên quan tới mấy gã đó.

Lâm Hàn xuống xe, đi thang máy lên tầng 4, sau đó đi tới trung tâm dạy múa Cổ Phong Cổ Vận.

Trung tâm này chủ yếu dạy học viên múa cổ điển, trên tường treo đủ các loại quần áo cổ trang, váy dài chấm đất, vạt áo rất rộng.

Lúc này, Tần Liên đang đứng ở cửa ra vào, tức đến mức sắc mặt trắng bệch.

Trong tay cô ấy còn cầm một vật màu đen lớn cỡ cúc áo, trông rất khó nhận ra.

“Anh nói cho tôi biết đây là cái gì?”, Tần Liên nói với thanh niên trước mặt.

Thanh niên này khoảng chừng 20 tuổi, trên tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex, xem ra rất có tiền.

“Sao tôi biết được đây là cái gì?”

Thanh niên đó liếc Tần Liên một cái tỏ vẻ xem thường:

“Tần Liên, tôi nói cho cô biết, cô đi làm thì cứ ngoan ngoãn đi làm, đừng có kêu gào làm loạn! Bố của tôi là cổ đông ở đây, nếu cô còn phỉ báng tôi, cẩn thận tôi bảo bố tôi sa thải cô đấy!”

“Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Hàn bước qua hỏi.

“Hở? Còn gọi người tới?”

Thanh niên kia nhìn Lâm Hàn một cái, không quan tâm nói: “Gọi người tới cũng vô ích, dù gì cũng không phải tôi làm”.

“Anh Lâm, việc là thế này”.

Tần Liên nhìn thấy Lâm Hàn lập tức đi tới: “Lúc nãy tôi đi tới phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo dạy học sinh múa, đột nhiên lại cúp điện sau đó tôi chợt phát hiện trong góc của phòng thay đồ phát ra một ánh sáng màu đỏ”.

Tần Liên đặt vật giống như cúc áo vào tay Lâm Hàn:

“Tôi lấy nó xuống xem thử, là cái này”.

Lâm Hàn cầm lấy xem, khẽ nhíu mày, là máy quay lén.

Anh thường thấy một số tin tức trên TV, có mấy thành phần bất hợp pháp đặt máy quay lén trong góc phòng khách sạn, sau đó lén lút bán các video cá nhân của khách để thu lợi.

Anh thật không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện này.


Hơn nữa người bị quay còn là Tần Liên.

“Đã quay cô chưa?”

Lâm Hàn hỏi.

Điều anh quan tâm nhất chính là chuyện này.

Nếu như Tần Liên thực sự bị quay khi đang thay đồ trong phòng, sau đó bị tung video lên mạng vậy thì phiền phức to rồi. Nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Tần Liên.

Vả lại, bây giờ Tần Liên cũng xem như có chút tiếng tăm, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ gây ra những tin tức tiêu cực, ảnh hưởng tới công việc livestream của cô ấy.

“Chưa”.

Tần Liên đỏ mặt, không nghĩ tới lúc này mà Lâm Hàn lại hỏi những câu làm người khác xấu hổ như vậy:

“Lúc tôi thay quần áo múa, trên người vẫn đang mặc đồ.

“Ừm”.

Lâm Hàn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tên thanh niên.

Lâm Hàn không phải người không nói lí lẽ, nếu như Tần Liên vu oan cho người ta thì Lâm Hàn sẽ kêu cô xin lỗi.

Còn nếu máy quay lén thật sự do tên thanh niên đó đặt, vậy thì Lâm Hàn đương nhiên sẽ dùng những biện pháp cứng rắn để dạy dỗ hắn ta một trận.

“Tần Liên, sao cô lại cho rằng máy quay lén là do thằng ranh này đặt?”, Lâm Hàn hỏi.

“Anh Lâm, lúc tôi vừa lấy máy quay xuống, chưa vội nói ra mà quay về phòng làm việc”.

Tần Liên trả lời lại: “Sau khi về phòng nghỉ, mọi người trong phòng làm việc đều đi ra ngoài hết. Tôi thấy trên bàn làm việc của anh ta có hộp đựng máy quay”.

Cô ấy lại lấy ra một chiếc hộp từ trong túi áo đưa cho Lâm Hàn:

“Chiếc hộp này phát hiện trên bàn làm việc của Phùng Dương”.

Phùng Dương chính là tên của gã thanh niên đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui