Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, Thẩm Xuân Phong vẫn còn sợ hãi.

Tay phải cậu ta run lên, nhấc máy nói:

“Chú à, rốt cuộc… Lâm Hàn này là thần thánh phương nào mà chú lại đối xử cung kính với cậu ta như vậy?”

“Thẩm Xuân Phong, tôi chỉ nói với cậu một điều!”

Thẩm Hoài Xuân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt u ám: “Nhà họ Thẩm chúng ta có được ngày hôm nay, có thể trở thành một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông, Thẩm Xuân Phong cậu có thể có cuộc sống lụa là gấm vóc đủ đầy, tất cả đều nhờ nhà họ Lâm của cậu Lâm!”

“Nếu không có nhà họ Lâm thì Thẩm Xuân Phong cậu chẳng là gì cả!”

“Hả?”

Thẩm Xuân Phong trợn tròn mắt, chết lặng, cậu ta không ngờ gia tộc Lâm Hàn lại kinh khủng đến thế.

“Vừa nãy cậu Lâm cũng nói rồi, vì cậu họ Thẩm nên mới tha cho cậu một mạng, tôi hy vọng cậu sẽ ghi nhớ bài học hôm nay, nếu sau này cậu còn dám đắc tội cậu Lâm nữa thì không cần cậu Lâm ra tay, mà chính tôi sẽ xử lý cậu!”, Thẩm Hoài Xuân sát khí đằng đằng:

“Không thể vì một mình cậu mà khiến cả nhà họ Thẩm gặp nguy hiểm được, cậu hiểu không?”

“Vâng, vâng, vâng! Cháu hiểu rồi! Sau này cháu sẽ không bao giờ đắc tội với Lâm Hàn… à không, cậu Lâm nữa!”

Thẩm Xuân Phong gật đầu thật mạnh, không dám làm trái lời.



Lâm Hàn về đến phòng tổng thống của khách sạn Hilton.

“Hế, anh Lâm, sao anh lại bị thương rồi?”

Tần Liên đang livestream, nhìn thấy Lâm Hàn bước vào, trên quần áo đều là máu, hai bên má sưng đỏ thì vội vàng chạy tới hỏi.

“Tôi vừa xảy ra chút xung đột với người ta”.


Lâm Hàn chạm nhẹ vào má trái, đau rát:

“Cô vào tủ lạnh lấy ít đá cho tôi chườm nhé”.

“Được!”

Tần Liên lập tức tìm túi đá cho Lâm Hàn.

Đá lạnh như băng áp vào má khiến Lâm Hàn đau thấu xương, anh không nhịn được nhe răng há miệng.

Tần Liên ở bên cạnh nhìn cũng cực kỳ đau lòng:

“Anh Lâm, ai xảy ra xung đột với anh vậy, đang yên đang lành sao tự nhiên lại gây phiền phức cho anh?”

“Thẩm Xuân Phong”, Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.

“Thẩm Xuân Phong!”

Tần Liên sợ hãi: “Thẩm Xuân Phong của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông?”

“Ừm”.

Đôi mắt to của cô ấy khẽ đảo: “Anh Lâm, vậy Thẩm Xuân Phong gây phiền phức cho anh có phải là chuyện anh vì tôi mà nâng giá với anh ta ở thuyền Tuý Hồng không? Hay là chúng ta đổi nơi khác sống để tránh đi, dù sao anh ta cũng là người của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông, chúng ta không động vào được đâu”.

“Yên tâm, tôi chỉ bị thương thôi, còn Thẩm Xuân Phong có thể sẽ phải nằm trên giường bệnh năm, sáu tháng tới”, Lâm Hàn cười khẽ: “Vậy nên không cần phải trốn”.

Nghe đến đây, Tần Liên thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không biết Lâm Hàn xử lý Thẩm Xuân Phong thế nào, nhưng từ giọng điệu của anh, cô biết anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

“À đúng rồi, buổi livestream hôm nay thế nào?”, Lâm Hàn hỏi.

“Cũng được, tôi tính sơ quà trong hai giờ livestream nhận được có giá trị khoảng hai triệu tệ. Sa Ngư tuyên truyền tôi trên rất nhiều trang mạng xã hội, hôm nay lại có thêm rất nhiều khán giả mới”, Tần Liên cười đáp.

“Ừ, khá đấy”, Lâm Hàn gật đầu, có thể số quà hôm nay Tần Liên nhận được sẽ vượt mức bốn triệu tệ.

“Nhưng có một ID của đại gia tên Chàng trai trong gió, hôm nay lại donate cho tôi món quà trị giá năm trăm ngàn tệ”, Tần Liên nhíu mày.

“Khá ổn mà”, Lâm Hàn mỉm cười.

“Mấu chốt là sau khi donate cho tôi xong, anh ta nói ngay trong phòng livestream là muốn bao nuôi tôi”, Tần Liên nói: “Mỗi năm sẽ cho tôi 10 triệu tệ tiền bao nuôi”.

“Gặp phải loại người này, cô cứ thẳng tay chặn luôn đi”.

Lâm Hàn lắc đầu không nói nên lời, nhưng nghĩ lại cũng đúng, những tên nhà giàu donate nhiều tiền như vậy chắc chắn là có suy nghĩ khác.

Ví dụ như… ngủ với người nổi tiếng trên mạng.

“Tôi không chặn được, tôi không có quyền hạn đó”.

Tần Liên nói: “Streamer không có quyền chặn ID những khán giả đại gia đó. Ngoài ra, Chàng trai trong gió còn nói đã tra ra được IP livestream của tôi ở tỉnh Tô, anh ta cũng là người ở đây, sẽ lần theo ID tìm ra tôi”.

“Anh Lâm, nếu Chàng trai trong gió thật sự tìm được tôi, liệu có gặp nguy hiểm không?”

Trong mắt Tần Liên hiện lên vẻ lo lắng.


“Yêm tâm đi, cứ để anh ta tìm tới, đừng quên phía sau cô là tôi”, Lâm Hàn mỉm cười, không chút lo lắng.

“Ừm, ừm!”

Tần Liên gật đầu, có lời này của Lâm Hàn, cô cũng yên tâm, quay lại tiếp tục livestream.

Lâm Hàn mở wechat lên, việc đầu tiên anh làm là thông báo cho Lý Minh của livestream Sa Ngư, chặn ID Chàng trai trong gió, cho vào danh sách đen để tài khoản của anh ta không thể đăng nhập vào ứng dụng Sa Ngư.

Việc thứ hai là nhận tập tài liệu Thẩm Hoài Xuân gửi tới, tài liệu về các gia tộc lớn ở Kim Lăng.

Sau khi nhận rồi tải xuống, Lâm Hàn mở tệp ra đọc.

Năm phút sau, anh bỏ điện thoại xuống.

Theo như tài liệu, thành phố Kim Lăng có ba gia tộc lớn, nhà họ Nghiêm, nhà họ Trương, nhà họ Khánh.

Bản chất của ba gia tộc lớn này cũng tương tự như bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải.

Nhưng vì Kim Lăng có một thế gia họ Hồng chèn ép, dẫn đến việc thế lực tổng hợp của ba gia tộc lớn này kém hơn nhiều so với bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải.

Hơn nữa, ba gia tộc lớn này nương tựa vào nhà họ Hồng, nói một cách đơn giản thì họ là đàn em của nhà họ Hồng.

Nhà họ Hồng ăn thịt, ba gia tộc lớn có thể húp canh.

Nếu như lợi nhuận kinh tế một năm của nhà họ Hồng không tốt thì ba gia tộc lớn kia cũng sẽ thua lỗ theo.

“Trưa hôm qua, người muốn giành phòng tổng thống với mình họ Nghiêm, chắc là người nhà họ Nghiêm”, Lâm Hàn sờ cằm nghĩ thầm.



Tám giờ tối, một chiếc GMC màu trắng từ từ đi đến, tấp vào con đường nơi quận Tần Hoài chỉ dẫn lối ra.

Người lái xe, chính là Lâm Hàn.

Không lâu sau khi xe dừng lại, một chiếc xe Buick Business phóng ra khỏi lối ra cao tốc.

Nhìn thấy chiếc xe này, Lâm Hàn đẩy cửa xuống xe, ánh mắt anh dửng dưng, chắp tay sau lưng yên lặng chờ đợi.

Chiếc xe Buick Business từ từ lái đến như thể nhìn thấy Lâm Hàn, dừng trước mặt anh.


Cửa xe mở ra, bốn người đàn ông cao lớn lần lượt bước xuống xe, đứng thành một hàng trước mặt Lâm Hàn.

Mấy tên đàn ông này đều rất cao to, mặc vest, cơ thể ẩn chứa hơi thở lạnh lẽo mờ nhạt khiến người khác nhìn thấy đều hoảng sợ, sống lưng lạnh toát.

Bốn người này là tinh anh trong tinh anh của Tôn Hàn Các, theo lệnh Ngô Xuyên tới đây làm việc cho Lâm Hàn.

“Anh Hàn!”

Bốn người đồng thanh gọi, giọng nói cung kính.

Người đàn ông to cao bên trái thoáng liếc nhìn Lâm Hàn, đồng tử đột nhiên co rút:

“Là cậu ta…”

Gã nhớ chàng thanh niên này.

Vào ngày làm lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên, tại phòng khách số ba, gã thấy thân thủ chàng thanh niên này không tệ, khống chế được Khương Khang mà không chút tổn hại, vì vậy gã muốn kéo anh vào Tôn Hàn Các, nhưng anh lại từ chối.

Khi ấy gã còn cảm thấy người trẻ tuổi này có chút không biết tốt xấu.

Nhưng gã không ngờ người Ngô Xuyên muốn gã bảo vệ bằng cả tính mạng, lại là chàng thiếu niên này!

Sau đó, ánh mắt gã lại đảo qua, trong lòng kinh hãi.

Khi đến đây, anh Xuyên nói với gã, người phải bảo vệ và nghe lệnh lần này tên là Lâm Hàn.

“Lâm Hàn… Tôn Hàn Các…”

Gã bỗng nhiên nhận ra, tên của tổ chức Ngô Xuyên thành lập và đặc biệt chú tâm tuyển chọn, còn có ý nghĩa khác.

Tôn Hàn… Tôn trọng Lâm Hàn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui