Nghe Vương Hổ nói xong, Trần Nam khẽ cắn răng, sau cùng mở miệng:
"Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ công nhận địa vị Ngô Xuyên ở Vùng Xám, xem anh ta là đại ca của mình".
"Đồng thời, từ nay về sau, nếu Ngô Xuyên có gì sai bảo, hay cần dùng đến chỗ của tao, tao cũng sẽ nghe theo!"
"Được, có những lời này của mày đã được rồi!"
Vương Hổ toét miệng cười ha hả, liếc nhìn Lâm Hàn rồi vung tay lên: . Truyện Teen Hay
"Các anh em, về thôi!"
Dứt lời, hắn dẫn hơn 20 tên đàn em rời khỏi quán bar Dạ Sắc.
Đợi khi Vương Hổ ra khỏi quán bar Dạ Sắc, nơi này liền rơi vào khoảng lặng.
Chừng một phút sau, Trần Nam và Hà Lộ mới kịp phản ứng.
Vương Hổ thế là đi rồi ư?
Hai người họ còn tưởng mình đang nằm mơ.
Nên biết, trong lòng hai người cực kỳ sợ hãi Vương Hổ, càng không đủ sức để chống lại.
Trong suy nghĩ của bọn họ, hôm nay quán bar Dạ Sắc tám phần mười là không giữ được nữa.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
"Những chuyện này thật sự phải cảm ơn chú em Lâm Hàn rồi!"
Trần Nam nhìn về phía Lâm Hàn: "Cậu chỉ nói ra một lời đề nghị nhưng Vương Hổ lại đồng ý. Nếu không có những lời này, quán bar Dạ Sắc toang thật rồi".
"Lâm Hàn, anh đúng là ngôi sao may mắn của quán bar Dạ Sắc chúng tôi!", Hà Lộ vô cùng vui vẻ, vỗ vai Lâm Hàn nói:
"Đúng là tránh được một kiếp lớn mà, chỉ mỗi lời đề nghị của Lâm Hàn anh mà quán bar Dạ Sắc đã được cứu! Xem ra sau này phải ở cạnh anh nhiều chút, để còn hít ké may mắn trên người anh nữa, hê hê!"
Lâm Hàn lắc đầu, chỉ cười không nói.
Sau đó, Lâm Hàn lại ngồi ở quán bar uống rượu tiếp, đến khi ngà ngà say thì đi thẳng vào phòng riêng đánh một giấc.
Đến tối, sau khi tỉnh táo lại, Lâm Hàn mới lái xe về nhà.
"Xem ra, nếu rảnh rỗi nên đến quán bar uống vài ly rượu, thư giãn một chút cũng tốt, dù sao áp lực cuộc sống này cũng quá lớn", vừa lái xe Lâm Hàn vừa nghĩ.
...
Tám giờ tối, trong phòng Ngọa Long của nhà hàng Thuý Hồ, thành phố Đông Hải.
Bức tranh thủy mặc lớn treo trên tường vẽ một con rồng thần năm móng, nằm chễm chệ giữ sườn núi, hai mắt thì híp lại.
Tổng thể bức tranh trông rất sống động, có thể lờ mờ thấy được trên rồng thần năm móng kia là vảy rồng, mặc dù đang nằm híp mắt nhưng trên cơ thể rồng vẫn tỏa ra khí chất ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ, khiến cho người nhìn vào cảm giác có phần e sợ.
Trên bàn dài trong phòng đã ngồi kín người.
Một quý bà ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn lại khuôn mặt thì chính là Sở Nhiên!
Những người ngồi dọc hai bên của bà ta tuổi tác không mấy khác biệt, có cả nam lẫn nữ.
Những người này đều là ban lãnh đạo của nhà họ Vương.
Cuối bàn dài, là một vài thanh niên tầm 20 tuổi, những người này đều là con cháu dòng chính của nhà họ Vương.
Hôm nay, nhà họ Vương tụ họp lại tại phòng Ngọa Long cốt yếu là để tổ chức tiệc ăn mừng, chúc mừng nhà họ Vương vừa ký kết thành công hợp đồng mảng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm.
"Giỏi lắm! Tiểu Nhiên, cháu ký được cái hợp đồng này thì tốc độ phát triển của nhà họ Vương chúng ta sau này chắc chắn sẽ giống như một cái hỏa tiễn!"
Một người đàn ông để râu cá trê nói.
"Không sai! Với nhà họ Vương chúng ta mà nói đây đúng là cơ hội lớn! Tiểu Nhiên, cháu có thế nắm được cơ hội này quả thật năng lực làm việc rất cừ!"
"Dưới sự dẫn dắt của cháu, tương lai nhà họ Vương tất nhiên sẽ xán lạn!"
"Lần ký kết thành công hợp đồng mảng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm này, toàn bộ công lao đều là của Tiểu Nhiên rồi!"
...
Ban lãnh đạo nhà họ Vương không ngớt lời khen ngợi Sở Nhiên.
Ánh mắt đám con cháu ở cuối bàn dài đều nhìn Sở Nhiên chan chứa tán thưởng và hâm mộ.
Sở Nhiên vô cùng hưởng thụ cảm giác này.
Bà ta chỉ là phái yếu, lại còn được gả vào đến đây làm dâu, có thể leo lên được vị trí bà chủ nhà họ Vương quả thật không hề dễ dàng, thế nên làm bất cứ chuyện gì cũng phải làm cho thật tốt.
Chỉ có như vậy, ban lãnh đạo gia tộc mới đề cử bà ta ngồi lên vị trí này.
Mà lần ký kết thành công hợp tác vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm này, kể từ khi nhậm chức gia chủ trong mấy năm qua, Sở Nhiên tự cho rằng đây là việc lớn và quan trọng nhất mà bà ta đã từng làm được cho nhà họ Vương, thậm chí có thể là bước ngoặt mang giá trị cao!
Bởi vì lần hợp tác vận chuyển này, có thể làm cho nhà họ Vương trong vòng ba đến bốn năm nữa, có hy vọng vượt qua nhà họ Hàn, đứng đầu trong bốn gia tộc lớn!
Có khi chưa đến hai hay ba mươi năm là có thể chạm đến ngưỡng cửa thế gia!
Sở Nhiên vừa ảo tưởng cảnh tượng tương lai tươi đẹp của nhà họ Vương, vừa khiêm tốn cười nói:
"Các vị chú bác khen quá lời, những chuyện này đều là chuyện cháu nên làm. Hơn nữa, để ký kết được hợp đồng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm, cháu cũng không dốc bao nhiêu sức lực, đều do chàng trai Lâm Hàn kia chủ động đề nghị".
"Ừm, nhưng chúng ta cũng phải đối đãi lễ phép với cậu Lâm Hàn kia, dù sao cũng không được có sơ sót gì!"
"Đúng vậy, lần hợp tác vận chuyển này liên quan tới chuyện dài lâu của nhà họ Vương chúng ta, không thể sơ suất dù là một chút!"
"Không sai, Lâm Hàn chắc chắn là người của tập đoàn nhà họ Lâm, chúng ta không được làm mất lòng cậu ấy! Còn phải cố gắng mà phối hợp hơn với cậu ấy, dù có bất cứ yêu cầu nào thì cũng phải đồng ý!"
Những người lãnh đạo không ngừng mở miệng nhắc nhở Sở Nhiên.
"Chuyện này các vị yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ, cháu đương nhiên sẽ nghiêm túc đối đãi với Lâm Hàn", Sở Nhiên khẽ mỉm cười: "Đã đến đủ rồi chứ?"
"Còn cậu Vương chưa đến ạ!", có người đáp.
Sở Nhiên đảo mắt nhìn bàn dài mới nhận ra con trai bà ta vẫn chưa đến, bà ta không khỏi lắc đầu chán nản:
"Haiz, bình thường thằng nhóc này được nuông chiều quá sinh hư! Tiệc ăn mừng của gia tộc mà cũng tới trễ, đợi nó đến xem tôi giáo huấn nó thế nào đây!"
Vừa dứt lời, cửa phòng riêng liền bị đẩy ra, một thanh niên tóc vàng bước vào, người này là Vương Huy.
Nhưng lúc này sắc mặt anh ta có hơi nặng nề.
"Cậu Vương đến rồi!"
"Tiểu Huy nhanh ngồi vào chỗ đi! Tiệc ăn mừng mà cũng đến trễ nữa!"
"Hôm nay là một ngày tốt, chúng ta vừa ký kết thành công hợp đồng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm!"
Mọi người ngồi trên bàn dài luyên thuyên không ngớt.
"Huy Nhi, mẹ hỏi con, tại sao tiệc ăn mừng mà con cũng đến trễ?", Sở Nhiên đanh mặt hỏi.
Hôm nay, ban lãnh đạo gia tộc đều có mặt, nếu không dạy dỗ Vương Huy một chút, sẽ làm mất mặt bà chủ gia tộc này đây.
"Có phải ngày thường mẹ chiều con quá nên con mới cả gan đến trễ thế không, con biết lỗi của con chưa hả?"
Sở Nhiên nói tiếp, bà ta cho Vương Huy một bậc thang bước xuống.
Vương Huy chỉ cần nói đã biết lỗi, Sở Nhiên sẽ tùy tiện dạy dỗ vài câu rồi bỏ qua xem như xong chuyện.
"Biết lỗi!"
Sắc mặt Vương Huy bỗng nhiên u ám, quát lạnh:
"Sở Nhiên, bà còn không biết xấu hổ hỏi tôi biết lỗi chưa? Trái lại tôi là người hỏi bà có biết lỗi chưa thì có đấy!"
Ầm!
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ căn phòng như bị sấm nổ, sau đó là một khoảng im lặng.
Tầm năm giây sau.
"Huy Nhi, con vừa gọi mẹ là gì?"
Sở Nhiên khó tin mở miệng.
"Vương Huy, cậu hỗn láo thế hả! Tiểu Nhiên là mẹ của cậu đấy, cậu dám gọi thẳng tên cháu ấy à!"
"Đúng là đứa con trời đánh mà!"
"Còn không nhanh nói xin lỗi đi!"
Mấy người trong ban lãnh đạo gia tộc đập bàn trừng mắt nhìn Vương Huy.
"Nói xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi chứ!"
Vương Huy nói: "Sở Nhiên, bà hãm hại nhà họ Vương tôi, bà không xứng làm bà chủ nhà họ Vương này!"
"Phản! Làm phản rồi!"
Sở Nhiên giận đến sôi máu: "Vương Huy, cậu muốn làm phản đúng không? Tôi là mẹ cậu, tôi nuôi cậu lớn đến chừng này cậu dám mở miệng ăn nói với tôi thế hả?"
"Hơn nữa, nhà họ Vương dưới sự dẫn dắt của tôi mấy năm nay, phát triển không ngừng, bây giờ còn ký kết được hợp đồng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy! Tôi hãm hại nhà họ Vương lúc nào hả!"
Sở Nhiên rưng rưng sắp khóc, bị chính đứa con trai ruột của mình nhạo báng trước mặt mọi người, bà ta vừa tức giận lại vừa đau lòng không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...