"Tên này đúng là chúa nổ, không sợ nổ tung trời hay sao ấy! Vậy mà lại dám nói mình là hội viên bạch kim, Thiên Thượng Nhân Gian là của cậu ta, còn bảo ông chủ Lý muốn làm đồ ăn cho mình ăn nữa chứ!"
Vương Huy ôm bụng cười suýt tắt thở:
"Lâm Hàn, cậu cũng không tiểu ra rồi soi thử xem mình là loại người gì! Tôi thật sự thấy khó hiểu, tại sao cậu lại có thể nói ra lời đó đấy!"
"Lòe thiên hạ, cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi!"
Lương Sảng lắc đầu, khinh thường nhìn Lâm Hàn:
"Anh ta nói vậy, rõ ràng là chỉ muốn thể hiện trước mặt Hinh Nhi thôi! Thế nhưng, anh ta chẳng biết ăn nói gì cả, không biết càng nổ lại càng khiến con gái ghét hơn".
"Lâm Hàn, cậu biết không, chỉ ai ăn uống hết hơn 10 triệu tệ một năm mới được cấp thẻ bạch kim của Thiên Thượng Nhân Gian. Thằng nghèo kiết xác như cậu chắc lần đầu tới đây đúng không? Cậu nói cậu có thẻ VIP ấy với tôi? Cậu đang kể chuyện cười đó hả?", Vương Huy lại nói:
"Còn nhà hàng này thì nó có giá trên cả trăm triệu, cậu mua nổi không? Hơn nữa, ông chủ Lý là người đã đạt được giải nhất về kỹ thuật điêu khắc rau củ, tài nấu nướng cũng lọt top trong cả nước, từng được lên kênh CCTV, cúp chất đầy nhà".
"Người muốn nếm thử tay nghề của ông chủ Lý có thể xếp thành cả một con phố. Vậy mà cậu không biết xấu hổ nói ông ấy muốn nấu cho mình ăn! Ha ha ha, cậu thật là mắc cười, tính thu hút sự chú ý của tôi à?"
Lâm Hàn lắc đầu, nói thật cũng chẳng ai tin. Anh không giả bộ, ngửa bài rồi mà người ta còn bảo mình nổ.
Haiz!
Hàn Hinh Nhi nghe vậy cũng khẽ nhíu mày, cô ta không ngờ Lâm Hàn lại khoác lác trước mặt mọi người, nói ra một câu lớn lối như thế.
Lương Sảng nói: "Hinh Nhi, người bạn trai này của cậu nhiều khuyết điểm lắm. Chẳng có tý phẩm hạnh nào, đến siêu thị của tớ ăn vụng cũng thôi đi, còn thích nổ, loại người đó, hoàn toàn không xứng làm người yêu cậu đâu!"
"Đúng đó, Hinh Nhi à, tại sao em lại có thể tìm loại bạn trai như vậy!"
Vương Huy cũng nói: "Nếu cậu ta chỉ nghèo thôi thì anh không nói làm gì, dù sao không phải ai đều giống anh, đầu thai vào một gia đình tốt, vừa sinh ra đã ngậm khóa vàng. Thế nhưng, tên nhóc này lại thích khoác lác, đấy là vấn đề về nhân phẩm rồi. Người như vậy, sao có thể xứng với em!"
Vương Huy nhìn về phía Lâm, lạnh giọng quát:
"Lâm Hàn, thằng nghèo kiết xác nhà cậu, giờ mời cậu cút xéo khỏi đây đi! Cậu, không có tư cách ngồi cùng bàn ăn với chúng tôi!"
Cốc cốc cốc!
Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa truyền tới.
"Xin chào mọi người, tôi là giám đốc Trần, có tiện để tôi vào không ạ?", giọng của giám đốc Trần vọng lại.
"Giám đốc Trần đến!"
Ánh mắt ông ta lóe sáng, nói với Lâm Hàn: "Lâm Hàn, thằng nghèo kiết xác nhà cậu, giám đốc Trần vào tôi sẽ bảo ông ta vạch trần lời nói dối của cậu!"
Anh ta lập tức cho ông ta vào phòng.
Đằng sau lưng giám đốc Trần còn có một người đàn ông trung niên mặt nọng đi theo, đó chính là Lý Sơn Trúc.
"Xin hỏi ở đây có vị khách quý nào họ Lâm không ạ?", ông ta nhìn mọi người, mỉm cười nói.
Giám đốc Trần vừa hỏi xong đã định quay đầu rời khỏi, ông ta chỉ hỏi cho có lệ, dù gì thì ông chủ cũng đang đứng đằng sau.
Cậu Lâm chắc chắn sẽ không có mặt ở trong căn phòng này.
Bởi vì phòng này chỉ có hai người thanh niên, một tên là Vương Huy, người còn lại... Mới nhìn đã biết nghèo, sao có thể là cậu Lâm được.
"Họ Lâm?"
Vương Huy sửng sốt, sau đó cười ha ha nói:
"Giám đốc Trần, trong phòng chúng tôi quả thật có người họ Lâm đấy, chẳng qua cậu ta không phải khách mà chỉ đến ăn ké thôi. Hơn nữa, cũng không xứng với hai chữ khách quý".
Vương Huy chỉ vào Lâm Hàn nói: "Cậu ta đó, ông biết không? Cậu ta nói cái nhà hàng Thiên Thượng Nhân Gian đều là của mình và còn là hội viên VIP bạch kim nữa. Thế cũng thôi, nhưng cậu ta lại bảo ông chủ Lý bên ông muốn nấu cho mình ăn, có điều lại không có hứng thú với nó lắm! Ha ha ha, ông thấy có mắc cười không?"
Giám đốc Trần và Lý Sơn Trúc nghe vậy đều sáng mắt lên.
"Xin hỏi tên cậu là?"
Lý Sơn Trúc đi đến trước mặt Lâm Hàn, dè dặt hỏi:
"Lâm Hàn".
Lâm Hàn đang ăn, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt báo cái tên:
"Cậu... Cậu Lâm!"
Lý Sơn Trúc lắp bắp nói, suýt nữa thì gọi ra chữ "Hàn", cũng may kịp thời sửa miệng.
"Cậu Lâm?"
Vương Huy, Lương Sảng, Hàn Hinh Nhi đều giật mình sửng sốt.
Ông chủ Lý của Thiên Thượng Nhân Gian vậy mà lại gọi Lâm Hàn là cậu Lâm?
"Tôi không nghe nhầm chứ?", Vương Huy trợn to mắt, khó có thể tin nói.
"Ông chủ Lý, có phải ông nhận sai người rồi không!", Lương Sảng cũng nói: "Tên đó chỉ là một thằng nghèo kiết xác, đạp xe tới ăn cơm! Không những thế, nhân phẩm còn có vấn đề! Anh ta đến ăn vụng trong siêu thị của tôi đó!"
Nhận sai?
Lý Sơn Trúc lắc đầu, sao mà nhận sai được. Một tên nghèo sẽ biết ông ấy muốn làm đồ ăn cho cậu Lâm, nhưng cậu ấy lại không có hứng thú sao?
Chuyện này rất bí mật, người biết chỉ có ông ấy, ông Vân và Lâm Hàn thôi.
Hơn nữa, tuy chàng trai này ăn mặc vô cùng mộc mạc, nhưng cái khí chất lạnh nhạt như kiểu chẳng để tâm đến điều gì kia sao một tên nghèo có thể có được?
Lý Sơn Trúc dứt khoát làm lơ mấy ánh nhìn kinh ngạc kia, ông ấy nhoẻn miệng cười nịnh nọt, nói với Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, cậu cảm thấy đồ ăn trong nhà hàng chúng tôi có mùi vị như thế nào? Nếu không thích, tôi sẽ xuống bếp nấu mấy món sở trường cho cậu nếm thử nhé".
"Cũng được", Lâm Hàn lạnh nhạt nói, rồi nhìn sang Hàn Hinh Nhi:
"Hinh Nhi, anh không có hứng thú với tài nấu nướng của ông chủ Lý, em muốn ăn không? Nếu có thì anh bảo ông ấy làm cho em vài món".
"Ặc..."
Hàn Hinh Nhi ngây ra một lúc, mới lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, em cũng không đói lắm".
Bản thân chủ động muốn nấu lại bị từ chối, Lý Sơn Trúc cảm thấy hơi buồn, nói:
"Cậu Lâm, cậu không thích đồ ăn tôi nấu, vậy thì tôi sẽ tặng cho cậu một món quà!"
Ông ấy bưng một cái khay tới đặt lên bàn, kéo tấm vải đỏ lên, bên trên là một con rồng vàng được cắt tỉa từ cà rốt.
Con rồng ấy trông sống động như thật, đôi mắt lấp lánh có thần, tỏa ra sự ngạo nghễ liếc nhìn chúng sinh.
"Con rồng vàng này trông y như thật vậy!", Lương Sảng mở to mắt, không dời mắt nổi khỏi nó.
"Ông chủ Lý là bậc thầy điêu khắc cấp quốc gia đó, thứ ông ấy làm đều là hàng mỹ nghệ, giá trị xa xỉ! Hơn nữa, dù có tiền cũng khó mà mua được!"
Vương Huy giật giật mí mắt, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt sâu xa: "Nhưng mà, sao ông chủ Lý lại tặng con rồng vàng này cho tên nghèo kia? Lẽ nào điều cậu ta nói đều là thật? Thiên Thượng Nhân Gian là của cậu ta? Và có cả thẻ VIP bạch kim luôn?"
"Con rồng này trông cũng được đấy", Lâm Hàn nhìn rồng vàng, trên mặt lộ vẻ thưởng thức.
"Tôi đã vì cậu Lâm mà tỉa nó suốt đêm, vẫn muốn tìm cơ hội để tặng cho cậu! Cậu Lâm thích thì cứ nhận lấy, tôi cũng yên tâm!", Lý Sơn Trúc vội vàng cười nói.
Lâm Hàn gật đầu: "Cái này là tỉa bằng cà rốt à, làm cách nào bảo quản thế, tôi muốn đặt nó trong nhà trang trí!"
Lý Sơn Trúc lộ ra vẻ mặt mừng như điên: "Cậu Lâm muốn đặt nó trang trí trong nhà đúng là phúc mà Lý Sơn Trúc tôi tu mười đời mới có được! Còn về cách bảo quản lâu dài thì cậu Lâm yên tâm, tôi có thuốc giữ tươi, phun lên trên một ít, mười mấy năm sau cũng sẽ không hư!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...