Re: Monster


Hôm nay trời mưa khá lớn, nên mình đi học từ trường về vừa mắc mưa vừa kẹt xe vừa ngập lụt (chắc nhiều bạn ở TPHCM cũng gặp tình trạng tương tự mình), nói chung là bơi về nhà hơn cả tiếng... Mặc dù vậy mình vẫn cố gắng dịch truyện và up truyện cho các bạn dù đang cảm thấy khá mệt và có dấu hiệu của bệnh tật. Vì vậy nếu các bạn thấy thương cho team dịch và ủng hộ tụi mình bằng cách đơn giản là: Like và Chia sẻ bài đăng này, Like và Chia sẻ và Mời bạn bè thích (nếu được) Page: Hồi sinh thành quái vật và Theo dõi Blog Hồi sinh thành quái vật, thì team dịch vô cùng biết ơn các bạn, việc này chỉ mất một ít thời gian thôi mong các bạn ủng hộ team dịch.
Mời các bạn đọc truyện!

Trời bắt đầu mưa nặng hạt. Vì mưa và gió bắt đầu mạnh lên làm cho chuyến đi trở nên khó khăn hơn, tôi quyết định tốt nhất là nên dừng chân ở đâu đó. May mắn là chỉ một khoảng thời gian ngắn sau khi lê bước dưới trời mưa, tôi phát hiện ra "Trạm dừng chân" cách 30m so với con đường chính. Chúng tôi kéo cỗ xe vào và ra khỏi xe đi vào bên trong. Một nhóm thương gia bước vào trước chúng tôi và một nhóm nhà thám hiểm nhìn cũng tạm được tỏ ra vô cùng sợ hãi khi họ nhìn thấy tôi bước vào trong. Họ tỏa ra một chút khát máu, nên tôi lấy ra hai thùng rượu và đặt nó xung quanh cho những người ở đó.
Điều đó đã giải quyết được tình hình hiện tại. Tôi bán đi những nguyên liệu mà chúng tôi nhặt được kể từ lúc bắt đầu chuyến đi, như là mai và vỏ của con Quy Xà và một vài vật dụng cá nhân mà chúng tôi nhặt được từ các nhà thám hiểm đã chết ở hẻm núi. Tôi cũng tham gia vào một số giao dịch khác.
Lúc đầu thì lũ con người cũng khá sợ tôi, nhưng sau khi Thợ rèn-san bước vào, họ đã dần bình tĩnh và thoải mái hơn. Sau đó thì những con người và quái thú khác bước vào Trạm dừng chân và ngạc nhiên trước sự hiện diện của tôi, nhưng kết thúc trong hòa bình không ai tấn công tôi cả, vì họ cảm nhận được bầu không khí này đủ để phán đoán rằng tôi không hề nguy hiểm. Tôi có thể sẽ ăn chúng nếu chúng quyết định tấn công tôi. Thật xấu hổ khi bọn họ không làm vậy. Khoảng giữa trưa, Hai chị em chuẩn bị bữa ăn với một số con người khác trong đoàn xe của chúng tôi. Chúng tôi được mời chơi bài sau bữa ăn, và tôi quyết định sẽ tham gia vì tôi có dư thời gian mà. Ăn thêm một chút tiền cũng đâu có sao.
Loại bài mà họ chơi tương tự như Xì Dách (Blackjack). Sau khi miêu tả ngắn gọn về nguyên tắc chơi, tôi quyết định là tôi sẽ chơi ăn tiền luôn, với số tiền mà tôi nhận được sau khi xuống núi. Kết quả là tôi thắng gần hết tiền của họ. Kết quả này, một phần, là nhờ vào [Luật lệ vàng] và [Vận may] của tôi. Các thương gia giàu có vẫn chơi liều mạng cho đến khi tôi lột sạch túi của họ. Sau khi sắp xếp lại những chiến tích đỏ đen này thì tôi trả lại một số vật phẩm và quần áo cho họ vì tôi chỉ ấn tượng đến một vài vật phẩm quý giá mà tôi thắng được thôi.
Tôi vẫn không trả lại tiền và hàng hóa của họ, nhưng lại thấy kì cục khi xem những thằng này khỏa thân ra đường. Có một chút tội lỗi ở đây, khi sử dụng kỹ năng của mình trong bài bạc như kiểu gian lận vậy.
Tôi dành gần như cả ngày trong Trạm dừng chân vì cơn mưa này không có dấu hiệu gì là sẽ ngừng. Tôi vẫn có thể tiếp tục di chuyển với con Ngựa Xương vì những cỗ xe này đã có mái che, nhưng tôi nghĩ cách tốt nhất là chờ đến khi nào trời tạnh mưa rồi hẳn đi vì chẳng có gì phải vội.

Tôi luyện tập một vài [Nghệ thuật chiến đấu] và kiểu tấn công với Dhammi-chan và Tóc đỏ trong một góc của Trạm dừng chân để giết thời gian. Mặc dù họ đã tìm được phong cách chiến đấu độc đáo cho bản thân, nhưng đòn tấn công của họ vẫn còn đơn giản, và họ có xu hướng là dựa quá nhiều vào khả năng chiến đấu tự nhiên. Vì vậy, tôi nghĩ rằng họ cần được đào tạo thêm nữa.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, tôi quyết định sẽ hướng dẫn cho họ một bài giảng về sự cần thiết của việc hoàn thiện kỹ năng của họ. Sau đó, tôi quyết định luyện tập một vài kỹ năng của tôi như [Ngọn Gió Từ Địa Ngục] và [Ngọn Lửa Từ Địa Ngục].
Nhờ vào sự hiểu biết từ kiếp trước, tôi nhớ tất cả các loại võ thuật mà tôi đã được dạy, và với các kỹ năng, [Nghệ thuật chiến đấu], việc dạy cho họ chẳng khó khăn xíu nào cả.

Trong suốt buổi đào tạo cho Dhammi-chan và Tóc đỏ, một vài nhà thám hiểm đang quan sát chúng tôi và đột ngột bước tới và muốn tham gia vào buổi học này. Trong số họ, có rất nhiều người với các nghề nghiệp khác nhau như [Nghề-Võ sĩ boxing], [Nghề-Kiếm sĩ], và [Nghề-Chiến binh]. Tôi lấy ra một vài cây giáo gỗ và thanh kiếm gỗ từ Rương vật phẩm và đưa cho họ thành một nhóm mới.
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để giữ ở mức tối thiểu của tôi, và ngay cả khi tôi chống lại cả một đám đông, tôi vẫn thấy rằng tôi thật sự quá mạnh so với họ. Sau một vài phút thì họ nằm la liệt trên mặt đất và bất tỉnh nhân sự. Đó là một bài tập thể lực tốt, nhưng có hơi ngắn một xíu. Sau đó, mọi người dời đi và quay trở lại công việc của họ.
Tôi tự hỏi tại sao...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận