Re: Monster


Chúng tôi khởi hành vào sáng sớm như dự kiến, mặc dù công việc trông trẻ cho cô Công Chúa này khá rắc rối ở nhiều khía cạnh. Một con quái vật dạng gà to lớn có màu xám được gọi là "Big Cocco" làm ổ ở khu vực lân cận trên con đường chính này. Dường như là nó chẳng làm hại gì đến mấy con Ngựa Xương đang kéo xe, hãy để yên nó ở đó nha các thành viên trong nhóm.
Công Chúa đã gây ra vài vấn đề gì đó với Hai chị em và Thợ rèn-san, gần đây. Cho đến giờ nó chỉ gây ra những điều phiền phức như là "Ngươi phải quỳ gối trước mặt ta!" với cả Thợ rèn-san và tôi nữa. Đương nhiên rồi, điều này sẽ xảy ra đối với những người là thành viên lớn lên trong một gia đình hoàng gia. Thực tế thì nó đang là khách hàng của chúng tôi, tuy nhiên, điều này ngăn cản tôi trừng trị nó một cách thẳng thừng.
Trở lại với con quái vật.
Con quái Big Cocco này, hay được biết đến với cái tên Misutenddo, là một con quái vật tép riu dành cho nhà thám hiểm mới vào nghề săn lùng chúng để có một lượng kinh nghiệm hợp lý. Tuy nhiên, quái vật vẫn là quái vật. Nếu một cô gái trẻ không có vũ trang đến quấy phá nó, người đó chắc chắn sẽ không thể đánh bại nó và trở về mà không hề hấn gì được.

Tôi luôn dọa cô Công Chúa này bằng cách đưa ra cái cánh của con Misutenddo, với mục đích là muốn nó thoát khỏi việc chú ý đến tôi, nhưng tôi vẫn thấy mình đang bị thử thách bởi tính kiên nhẫn của cô nhóc này.
Cuối cùng thì tôi đã chịu hết nổi và ném nó vào một dạng đào tạo, luyện tập để đánh lạc hướng đó, để tránh khỏi những nỗ lực liên tục của nó trong việc phá rối tôi. Nếu tôi sử dụng một vài kỹ năng tàng hình của tôi, tôi có thể đảm bảo rằng nó sẽ không nhận bất kỳ thương tích nào nếu đó chỉ là con Misutenddo. Mặc dù điều này không phải là không có rủi ro và việc nó bị mất một mắt, một tay, hay một chân gì đó là điều có thể xảy ra, mà điều đó thì tôi chẳng mong muốn xíu nào rồi.
Sau đó thì tôi nghĩ đến việc cho nó chống lại với những con vật Xương mà tôi tạo ra; nó ở một Level cực yếu, nhưng với sức mạnh hiện tại của tôi, vẫn có nguy cơ là cô nhóc này sẽ nhận thương tích. Trong trường hợp xấu nhất, nó sẽ chết.
Sau đó, thì một tai nạn đã xảy ra khi mà nó cố xử lý con Misutenddo bằng con dao bếp, và tôi đã can thiệp.
Cái cách cư xử của Công Chúa rất rắc rối, ngay cả khi nó không hoàn toàn ảnh hưởng đến cá nhân tôi.
Nhưng đó là trách nhiệm của người lớn là phải mắng trẻ con sau khi chúng làm một việc gì đó nguy hiểm.
Nó cố dùng địa vị của nó là một thành viên trong gia đình Hoàng Gia để khỏi bị mắng. Tôi nhanh chóng đè bẹp cái kế hoạch của nó bằng cách nói rằng địa vị của nó không có ảnh hưởng đến tôi. Sau khi làm mọi thứ trở nên rõ ràng, tôi bắt đầu chỉ dạy nó về cách thức cư xử tinh tế theo kỷ luật, vì nó là một thành viên trong Hoàng Tộc.
Điều đó nói rằng, những cách cư xử không hay, hành vi xấu sẽ bị trừng phạt bằng cách đánh vào đít trẻ nhỏ, và những cách cư xử tốt sẽ nhận được phần thưởng là một cái vỗ nhẹ lên đầu.
Chỉ có một người khác tôi có thể xem xét áp dụng cách xử lý này là Tóc đỏ, mặc dù ý tưởng về việc đánh vào đít cô ấy thì có thể không được xem là một hình phạt...

Ở mức độ nào đó, thông tin tôi nhận được từ Nhóc Hiệp Sĩ liên quan đến Công Chúa thì khá ít ỏi. Điều đó có thể nói lên rằng, tôi vẫn cảm thấy an toàn khi giả định rằng cô ấy có một sức mạnh bí ẩn hay một bí mật quan trọng nào đó.
Điều đó thì hầu như không thể tưởng tượng được, quá phi thường cho cô nhóc này, vì người ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc gia đình Hoàng Gia lại có một đứa trẻ có sự hiểu biết ít ỏi về thế giới này. Công Chúa có một sự hiểu biết mơ hồ về người dân, mặc dù cảm giác thông thường của nó vẫn thiếu. Nó rõ ràng là không quen với cảm giác bất an hay rủi ro liên quan tới những con quái vật và nó thường tiến tới những con quái vật đó. Điều này tương tự như một đứa trẻ thấy một con chó mà nó chỉ mới nhìn thấy trong sách thôi, nghĩ ngay là con chó này an toàn để nuôi nó vì chẳng có ai nó rằng con chó này nguy hiểm cả.
Trong khi đang tranh luận về vấn đề có nên nhốt cô nhóc này lại cho đến khi chúng tôi đến được lâu đài không, tôi quyết định cách tốt nhất là nên để cho nó tận hưởng thế giới bên ngoài một cách toàn diện. Đây có lẽ là khoảng thời gian nó không bao giờ có lại được trong tương lai, vì vị thế của nó là một Công Chúa.
Khi những suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, tôi ngay lập tức loại bỏ những suy nghĩ về địa vị thấp hèn của mình. Ngay cả khi nó có lớn tuổi hơn tôi đi chăng nữa, nó vẫn là một thứ gì đó, tốt nhất là không nên chạm vào cho đến khi nó trở thành một cô gái có tuổi.
Mặc dù khi nó cười, hầu như là nó đều muốn ra lệnh cho tôi cười lại với nó, và thường thì tôi sẽ hài hước với nó một xíu, quý mến nó hơn một xíu.
Bất cứ khi nào nó thấy mệt, nó sẽ đến chỗ của tôi, leo lên lưng tôi và chờ cho đến khi tôi đặt nó lên vai của tôi. Tôi đã bỏ cuộc, ít nhất là ở mức độ này. Vai của tôi dường như đã trở thành một chỗ ngồi đặc biệt cho cô Công Chúa này. Đó cũng không phải là thứ tôi đáng lưu tâm, nó chỉ ngồi và cố gắng im lặng hầu hết thời gian, làm vài chuyện nhãm với tóc của tôi và cố gắng tỏ ra dễ thương. Tôi, ít nhất thì phải thừa nhận là nó có thể là một đứa trẻ ngoan khi nó tránh xa khỏi những rắc rối.

Bây giờ nghĩ về chuyện đó, hầu hết các cơn điên bộc phát là khi tôi cố gắng bỏ qua nó...
Thật tồi tệ, tôi cần phải thật cẩn thận, những đứa bé gái thường có những ấn tượng mạnh mẽ với những người đàn ông khỏe mạnh... Thật nguy hiểm...
Mặc dù tôi vẫn cho phép nó lái xe ngựa khi đang ngồi trên vai tôi. Cái hình ảnh về tôi và nó chắc sẽ đáng nhớ lắm. Các nhà thám hiểm, các nhà thương gia của nhiều bộ tộc khác nhau, những người đi ngang qua đoàn xe của chúng tôi trên con đường chính này, luôn nhìn chăm chú vào tôi, hoặc cả 2 người luôn, với một cái nhìn ngạc nhiên. Vì Công Chúa còn quá trẻ, sự cần thiết trong việc cung cấp những thứ để giải trí như là ca hát những bài hát về chuyến phiêu lưu là cần thiết để ngăn chặn nó khỏi việc nhàm chán và đi lang thang một mình. Ít nhiều gì thì cái mức độ rắc rối mà nó có thể gây ra trên vai của tôi vẫn ít hơn rất nhiều so với khi nó ở một mình...
Nhân tiện thì chỗ của Nhóc Hiệp Sĩ, Giả kim thuật-san và Dhammi-chan luôn chọc cậu nhóc tội nghiệp này bằng rất nhiều cách khác nhau. Cả hai cô ấy không ai mang kính của họ cả, cậu nhóc tội nghiệp này trở thành đồ chơi của họ ít nhiều gì cũng kéo dài suốt ngày. Họ có những niềm vui với cậu nhóc ngây thơ này, không đâu tôi sẽ không ghen vì những chuyện tầm thường này đâu.
Hôm nay chúng tôi làm trại nghỉ chân gần bên con đường chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận