Dường như tôi đã bị giết chết sau khi bị đâm bởi "kẻ bám đuôi", đó là người tôi xem như em gái, và bằng một cách nào đó tôi đã hồi sinh.
Wow thật là buồn cười. À không, tôi không đùa khi nói rằng tôi đã được hồi sinh. Bạn có thể nói rằng tâm trí tôi hiện tại đang trầm xuống từ tất cả những rắc rối, vì vậy tôi sẽ cảm kích nếu bạn giữ lại những lời bình luận cho đến khi tôi kết thúc câu chuyện của mình vì nó sẽ thiếu văn minh nếu bạn ngắt lời. Ahem, hãy để tôi giải thích tất cả từ đầu...
Vâng, đầu tiên là tên của tôi, tôi đã từng được gọi là Tomokui Kanata. Nhưng hiện tại, sau khi hồi sinh, cứ xem tôi là như kẻ vô danh.
Có một chút sai sót trong ký ức nhưng tôi vẫn nhớ sau một ngày làm việc mệt nhọc, các đồng nghiệp mời tôi đi uống nước, tôi đồng ý lời mời và chúng tôi tới quán rượu.
Vì ngày mai là ngày nghỉ, ngay cả những người có tửu lượng kém cũng phải uống suốt đêm. Thậm chí khi về tôi còn phải mang thêm một đồng nghiệp về nhà vì cô ta đã quá say để có thể tự về.
Cô ta đã ngủ và tôi không muốn đánh thức cô ấy dậy, nên tôi đặt cô ấy lên giường. Thể trạng và tình yêu đối với rượu của tôi lớn hơn so với cô ta và vào lúc đó tôi đã bị thôi thúc uống rượu trong khi ngắm trăng tròn, vì vậy tôi nghĩ đến việc mở tủ lạnh ra.
Tôi nhận ra rằng kệ dưới nhét đầy bia, chuhai (rượu), và nước ngọt giờ đã trống rỗng.
Tôi đã uống hết từ hôm qua và lên kế hoạch mua lại vào hôm nay nếu không có lời mời của các đồng nghiệp trước đó.
Tôi đã hoàn toàn quên điều đó.
Đúng rồi. Đó là một lỗi lầm lớn nhất trong đời khi uống hết tất cả vào hôm qua.
Giá mà tôi chừa lại một lon.
Tôi-không, không... bỏ qua các cuộc trò chuyện một chút.
Tôi, người muốn uống sake bằng mọi giá, đã đến cửa hàng tiện lợi 24/24 gần đó, mua năm lon bia và về nhà.
Mùa hè đang đến, nhưng đêm vẫn se lạnh. Trăng tròn và dĩ nhiên là màn đêm thật đẹp.
Đám mây, cái mà đang che đi mặt trăng, cũng thật dễ chịu. Thật đấy, uống sake với ánh trăng bạc rọi xuống làm cho nó ngon hơn những trải nghiệm thông thường.
Trong khi đang nghĩ về rượu, tôi nhận ra dưới ánh đèn đường là một cô gái xinh đẹp. Khuôn mặt đó tôi có thể nhận ra. Cô ấy được biết đến như "kẻ bám đuôi" tên là Kirimine Aoi, nữ sinh viên đại học trong khu vực, ở độ tuổi đôi mươi nhỏ hơn tôi năm tuổi.
Mối quan hệ của chúng tôi chính xác không phải là cái mà bạn gọi là "bình thường". Bạn thấy đó, năm cuối cấp ba tôi thấy hai tên du côn đang quấy rối một cô gái, chính là Aoi. Cô ấy mới 12-13 tuổi vào lúc đó. Tôi cứu cô ấy và đó là cách định mệnh đưa tôi đến gặp cô ấy.
Vâng, nó không sai khi tôi nói là tôi đã giúp, nhưng tôi không chắc rằng điều đó đúng để nói.
So sánh với tôi bây giờ, tôi đã từng là một con gà, một con gà hèn nhát. Vào lúc đó, bạn có thể dễ dàng thấy một cô gái bị hai tên du côn quấy rối. Mặc dù nó thật tồi tệ, nhưng mọi người xung quanh đều làm ngơ.
Như một người mà năng lực ESP(1) vẫn chưa thức tỉnh, tôi có thể chọn hoặc là giúp cô ấy hoặc là chạy trốn.
Tuy nhiên, không biết may hay rủi, tôi đã nhận được một cây vũ quân sự(2) như một món quà sinh nhật từ người chú, chú ấy đam mê vũ khí. Chú làm trong một doanh nghiệp vừa và nhỏ có quan hệ với quân đội, vì vậy thật dễ để chú tặng nó cho tôi. Những công ty chịu sự ảnh hưởng của một công ty lớn, Avalon.
Avalon, công ty làm ra cây vũ của tôi, đã truyền bá tên tuổi của nó khắp "vũ trụ" như là một công ty vũ khí nổi tiếng.
Vào lúc đó, tôi không có can đảm để sở hữu một đồ vật nguy hiểm như vậy, nó thật đáng lo ngại và không an toàn, nên tôi để nó cho đẹp phòng chứ không dám sử dụng.
Tuy nhiên, một người bạn "Ota" của chú tôi nói rằng muốn xem cây vũ. Sau đó ông ta gửi mail cho tôi nói là đang trên đường đến xem nó.
Tin nhắn gồm địa điểm nơi chúng tôi có thể gặp, nên tôi quyết định đi bộ tới đó. Tôi mang theo cây vũ bên mình nên ông ta có thể xem ngay lúc đến.
Điều đó đã mang tôi đến tình trạng bây giờ.
Tuy là một kẻ hèn nhát, nhưng tôi đã dùng cây vũ lên người lũ du côn đang quấy rối cô gái trẻ. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác "bùng cháy" khi bảo vệ một cô gái xinh đẹp khỏi bị làm hại.
Sau khi đánh lũ du côn, chúng nổi điên với tôi. Tuy nhiên bất chấp sự tức giận của chúng, chúng không thể nào chịu nổi một món vũ khí như cây vũ. Sau một vài đòn, chúng đã nằm trên mặt đất sùi bọt mép và co giật dữ dội. Tôi nhanh chóng cầm tay cô gái đang hoảng loạn và bỏ chạy đến nơi an toàn.
Tôi vẫn còn rất trẻ vào những ngày đó. Vì sự tò mò và ý thích bất chợt, tôi đã làm một việc khủng khiếp lên lũ du côn trong khi cố gắng cứu Aoi vào lúc đó.
Sau vụ việc đó, tình cảm cô ấy dành cho tôi từ từ tăng lên. Chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng Aoi sẽ trở thành "kẻ bám đuôi" tôi.
Nó không có gì là nghiêm trọng với việc bám đuôi cho đến khi tôi tìm được một công việc ở chỗ làm hiện tại, nơi mà cô ấy tiếp tục theo đuổi tôi. Cô ấy thậm chí có thể theo tôi đến bất cứ hành tinh nào, nơi mà thỉnh thoảng tôi được gửi đi công tác.
Khi giao thiệp với những kẻ bám đuôi, ta nên nói chuyện tự nhiên với họ, dù bao nhiêu phần họ xâm phạm vào đời sống riêng tư của ta.
Những gì tôi đã nói với bạn cho đến bây giờ có thể gây nhầm lẫn, nhưng sau khi giải thích tại sao tôi chết. Mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Trở về tới lúc sau khi mua rượu, tôi gặp Aoi trên đường về nhà. Nó sẽ thật tuyệt nếu đây chỉ là một sự tình cờ. Nhưng khi nhìn xuống dưới ánh đèn, Aoi đang tỏa ra một luồng ám khí khác thường, nên tôi chỉ có thể đáp trả bằng cách nghiêng cổ trong sự bối rối.
Aoi, dù là kẻ bám đuôi, nhưng tôi xem cô ấy như là em gái; vì lý do đó mà tôi nhận thấy bầu không khí kỳ lạ vào lúc này. Tôi gọi cô ấy.
Không có sự phản hồi. Mặt cô ấy vẫn nhìn xuống.
Vào thời điểm đó tôi cảm nhận một sự không thoải mái mà không thể bày tỏ được. Tuy nhiên, ngay cả như vậy tôi vẫn đến bên cô ấy để tìm hiểu tại sao lại như vậy. Trước khi tôi biết tại sao thì tôi đã bị đâm vào bụng bởi một con dao găm.
Mặc dù có một cơ thể mạnh mẽ, và mức độ thương tích có thể hồi phục bởi khả năng tái sinh, tôi vẫn có thể cảm thấy cơn đau dữ dội từ những nhát đâm liên tục với mục đích moi nội tạng của tôi ra khỏi cơ thể.
Trong một sự kỳ vọng rằng tôi sẽ không chết nếu như con dao găm đó được tạo ra bởi một thứ kim loại bình thường, nhưng cái mà Aoi dùng là [Nenekaruri]; một con dao hạng B hệ điện được tạo ra bởi nhà máy công nghiệp nặng SAKUMA. Thật là trớ trêu khi đó là một mặt hàng được bán bởi công ty của chú tôi đang làm việc. Dễ sử dụng, nó như một máy cắt phân tử với khả năng của một Taser(3) cao thế và các loại vũ khí khác. Nó là một vũ khí cận chiến được tăng độ sắc bén lên từ hàng ngàn lưỡi dao tí hon trên lưỡi dao lớn chạy ở tốc độ cao như một cái cưa máy. Sau khi được kích hoạt, điện thế cao ngay lập tức trút vào người nạn nhân qua vết đâm. Nạn nhân bị tê liệt tạm thời. Đây là một món vũ khí được sử dụng trong quân đội.
Tôi thậm chí không có đủ thời gian để nghĩ tại sao Aoi lại có một thứ vũ khí như vậy. Tôi bị xô ngã, chế ngự và bị đâm liên tục. Tôi phun máu ra một cách khác thường vì cơ thể bị đâm không ngừng. Mỗi lần con dao đâm qua da, tôi có thể cảm thấy thịt và xương bị rách toẹt một cách đau đớn trong khi máu văng tung toé.
Trước khi hiểu chuyện, thân hình mảnh mai của Aoi đang ngồi trên người tôi được nhuộm đầy máu.
Mặc dù tôi đã trở thành một người mạnh mẽ sau khi trải qua nhiều lần cường hóa, và có thể vượt qua một người bình thường nhờ vào nghề của tôi (ESP), tôi vô cùng thất vọng khi bị giết bởi một thường dân như Aoi. Điều này có ý nghĩa gì không? Tôi biết mức độ sát thương của con dao găm rất là tuyệt vời, nhưng liệu nó có đủ mạnh để phá hủy một cơ thể đã được cường hóa không? Liệu cô ấy có đủ khả năng phá vỡ những thế thủ của tôi trong một cuộc tấn công bất ngờ không? Ngay cả dịch chuyển một tí còn không thể với điện thế cao như vậy, liệu điều này có thật không?
Tại sao?- Vâng, như thế này thì thật là đáng tiếc.
Vào lúc đó, những ngón tay của Aoi được nhuộm đỏ bởi máu của tôi, quá ấn tượng để nhớ những chi tiết nhỏ như vậy.
Oh, vâng...
Bằng cách nào đó, tôi đã bị giết, bị giết bởi Aoi.
Những vết thương chí mạng không thể được cứu chữa ngay cả khi nhận được sự điều trị của khả năng tái sinh. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là đầu lưỡi dao đâm vào mắt tôi, đương nhiên là xuyên qua não, cơ quan duy nhất không tự tái tạo, nó bị phá hủy hoàn toàn. Sau khi đầu tôi banh chành thì ý thức cũng dần tan vào bóng tối.
Tuy nhiên, câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Hồi sinh chỉ mới bắt đầu thôi mà. Ý thức của tôi hiện lại dần dần và không đổi bằng một cách nào đó cho đến khi tôi nhận ra nó. Tôi vẫn còn nhớ cái khung cảnh cuối cùng trước khi mất ý thức, nhưng tôi đã chết chưa? Đó chỉ là một giấc mơ hay tôi đang say rượu? Bác bỏ mọi ý nghĩ mơ hồ. Câu trả lời chỉ là suy nghĩ và thờ ơ.
Tôi đã bị giết chắc chắn là như thế. Tôi vẫn còn nhớ những cơn đau khi dòng điện chạy trong tĩnh mạch, và những nhát đâm lạnh lùng xuyên qua ngực tôi. Đó không phải là sự ảo tưởng. Nhưng hiện tại tôi vẫn còn sống, tự hỏi tại sao tôi biết bản thân mình như vậy. Nhưng trong lúc suy nghĩ, tôi đã mở đôi mắt nặng trĩu.
Đây là cái tôi nhìn thấy, một thứ gì đó vô cùng xấu xí. Nó khiến tôi nghĩ rằng tôi đã hồi sinh. Đó là một bằng chứng chắc chắn mà tôi có thể nhận ra... Ồ... Xin lỗi nhưng tôi tự nhiên cảm thấy buồn ngủ, nhưng nó không kết thúc ở đây đâu - Ngày mai tôi sẽ tiếp tục... Đây không phải là bóng tối của sự chết chóc mà là kết quả của sự mệt mỏi.
--- Tôi xin giải thích cho các bạn hiểu những chỗ tôi đánh dấu. (1) ESP (Extra-sensory perception): Siêu năng lực, năng lực ngoại cảm, giác quan thứ sáu. ESPer là người có siêu năng lực.
(2) Cây vũ (nightstick): gậy đi tuần đêm của cảnh sát, làm từ kim loại, gồm ba đoạn gắn kết với nhau. Đoạn to nhất chứa hai đoạn nhỏ hơn dài khoảng 20cm, khi vung hai đoạn kia sẽ đẩy ra. Tổng cộng dài khoảng 70~80cm.
(3) Taser: súng bắn điện
---
Cảm ơn bạn đã đọc.
Team dịch: Just T
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...