"Ừ, nhưng đây là biệt thự Tử Trúc. Căn này có giá mấy chục tỷ." Thẩm Mộng Thần nuốt nước bọt, vẫn không dám tin.
Lâm Chi Diêu gật đầu: "Ừm, đúng, đây chính là căn nhà của biệt thự Tử Trúc, sao, có vấn đề gì à?"
Thẩm Mộng Thần lắc đầu nói không rõ ràng: "Không, không phải, ý em là căn nhà này rất đắt, làm sao mà anh mua được căn nhà này?"
Lâm Chi Diêu đột nhiên nghiêm mặt nói: "Mộng Thần, để anh nói với em một chuyện, em phải chuẩn bị tâm lý, thật ra anh là người giàu nhất châu Á... mua một căn nhà thôi, có chuyện gì to tát đâu."
Thẩm Mộng Thần sửng sốt sau đó bật cười: “Được rồi, anh không muốn nói em sẽ không hỏi nữa, chàng trai tỷ phú.”
Đương nhiên, Thẩm Mộng Thần chẳng mấy để tâm lời nói của Lâm Chi Diêu, cô chỉ nghĩ Lâm Chi Diêu đang đùa giỡn. Cô nhớ trước đây Vương Thu Cúc nói rằng Lâm Chi Diêu đã cứu mạng Giang Hằng, cho nên Giang Hằng tặng cho Lâm Chi Diêu một căn nhà cũng không có gì lạ. Trong lòng cô dự tính sau này hai vợ chồng sẽ mời Giang Hằng một bữa cảm ơn người ta cho đàng hoàng, nhưng nói thế nào thì bây giờ trong lòng cô cũng vô cùng thấy cảm kích rồi.
Thẩm Mộng Thần đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Chi Diêu, nhìn Lâm Chi Diêu thật chăm chú, mắt hơi ứa lệ, mỉm cười nhìn Lâm Chi Diêu nói: "Chồng à, cảm ơn anh..."
Thẩm Mộng Thần nói rất nghiêm túc và tình cảm, Lâm Chi Diêu không khỏi xúc động. Thẩm Mộng Thần là một người phụ nữ rất thông minh và hiểu chuyện, có rất nhiều chuyện Lâm Chi Diêu không nói, cô cũng không biết hỏi, cô chỉ biết một điều, đó là trong lòng Lâm Chi Diêu có cô.
Lâm Chi Diêu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài trên gương mặt Thẩm Mộng Thần, trìu mến nói: "Mộng Thần, anh đã nói rồi, cả đời này sẽ không khiến em chịu khổ, ả đời này sẽ luôn khến em được hạnh phúc..."
“Ừ!” Thẩm Mộng Thần nghiêm túc gật đầu.
Trong khi ăn, Thẩm Mộng Thần trìu mến nhìn Lâm Chi Diêu, ánh mắt long lanh, chân hai người dưới gầm bàn kề sát vào nhau. Vương Thu Cúc là ngườ từng trải bỗng chốc hiểu ra ngay, cô vội vàng ăn đại vài miếng rồi chủ động kiếm cớ ra ngoài biệt thự đi dạo.
Sau khi Vương Thu Cúc rời đi, Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng, nhưng hơi thở của họ trở nên gấp gáp. Cả hai vừa mới đăng ký kết hôn và chưa thực sự ngủ với nhau. Thẩm Mộng Thần đã sớm đã chuẩn bị tâm lý, cô là vợ của Lâm Chi Diêu, lần này cô bằng lòng gả cho Lâm Chi Diêu, không giống như năm ngoái, vì vậy cô bằng lòng trao thân cho Lâm Chi Diêu. Khi Vương Thu Cúc đi, cô ấy không ngừng nháy mắt, Thẩm Mộng Thần tự nhiên có thể hiểu được, nhưng vì hiểu quá nhiều nên ngại ngùng.
“Vợ à, chúng ta vào phòng ngủ một chút đi?” Lâm Chi Diêu không khỏi cảm thấy rất căng thẳng, nuốt nước bọt nói với Thẩm Mộng Thần.
Sau khi đến phòng ngủ trên lầu hai, Lâm Chi Diêu lo lắng đóng cửa lại, rèm cửa được chạy tự động, Lâm Chi Diêu ấn công tắc sau cánh cửa, rèm cửa tự đóng lại, sau đó một ngọn đèn ngủ nhẹ nhàng sáng lên trong phòng ngủ.
Nhìn thấy động tác của Lâm Chi Diêu, trong lòng Thẩm Mộng Thần đột nhiên cảm thấy vô cùng hồi hộp, tim bỗng đập nhanh, cô biết Lâm Chi Diêu muốn làm gì, lúc này cô rất căng thẳng, nhưng cũng hơi mong đợi.
“Lâm Chi Diêu, anh… anh kéo rèm làm gì vậy?” Thẩm Mộng Thần xấu hổ nói.
Lâm Chi Diêu nhìn đôi chân mảnh mai nuột nà của cô, mái tóc bồng bềnh và dáng người mảnh khảnh của Thẩm Mộng Thần, anh không nhịn được ôm cô vào lòng: "Mộng Thần, chúng ta đã kết hôn rồi, anh yêu em ... … "
Thẩm Mộng Thần ậm ừ gật đầu, sau khi nghĩ xong cô cũng hạ quyết tâm, kiễng chân vòng tay qua cổ Lâm Chi Diêu, ngượng ngùng nói: "Ông xã ... Em cũng yêu anh..."
Lâm Chi Diêu cúi đầu trìu mến hôn Thẩm Mộng Thần, sau khi hôn một hồi, Thẩm Mộng Thần càng thêm lo lắng thở hổn hển, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên ...
Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Mộng Thần xúc động, khom người, một tay ôm lưng Thẩm Mộng Thần, tay kia ôm đôi chân dài của cô, ôm Thẩm Mộng Thần vào lòng. Thẩm Mộng Thần vòng tay qua cổ Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu cúi đầu trìu mến nói với cô: "Vợ à, trời đã tối, chúng ta đi ngủ đi..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mộng Thần đã hoàn toàn đỏ bừng sau câu nói này của anh. Cô vô cùng ngại ngùng, nhưng bầu không khí giữa hai người đã đến mức này, cô cũng không từ chối nữa, Thẩm Mộng Thần gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừm ..."
Lâm Chi Diêu ôm Thẩm Mộng Thần vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, áp thân mình lên người cô, trìu mến nói: "Mộng Thần, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em ..."
Thẩm Mộng Thần nghiêm túc gật đầu :"Ừm, em tin anh..."
Lâm Chi Diêu chậm rãi áp lên, Thẩm Mộng Thần đỏ mặt, cắn môi nói: "Nhẹ ...chút ..."
Hơn nửa giờ sau, Lâm Chi Diêu dựa vào đầu giường hút thuốc, Thẩm Mộng Thần tựa vào trong ngực anh, khuôn mặt ửng hồng, vô cùng quyến rũ ...
Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Mộng Thần cực kỳ đáng yêu, không khỏi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Mộng Thần, em thật đẹp..."
Thẩm Mộng Thần đột nhiên mở miệng, cắn vào cánh tay của Lâm Chi Diêu, cô vừa xấu hổ lại có phần vui mừng nói: "Đau..."
Lâm Chi Diêu nhanh chóng dập tàn thuốc trong tay, thuận người ôm Thẩm Mộng Thần vào lòng, không nói lời nào, lẳng lặng ôm cô. Một lúc sau, Lâm Chi Diêu nhẹ nhàng hỏi: "Còn đau không?"
Thẩm Mộng Thần lật người, dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn khẽ chạm khuôn mặt Lâm Chi Diêu, lắc đầu cười: "Tốt hơn rồi, không đau lắm..."
Lâm Chi Diêu hưng phấn, thân thể lại có phản ứng, nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Thần ánh mắt như lửa đốt: "Thế, làm lần nữa nhé?"
Thẩm Mộng Thần bỗng chốc xấu hổ và ngượng ngùng, cắn chặt môi và khẽ ậm ừ ...
Sau khi Lâm Chi Diêu ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện đã là mười giờ sáng, tối hôm qua thật sự quá cuồng nhiệt. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, gió bị cửa chặn lại, chỉ có chút ánh nắng ấm áp len lỏi vào trong.
Thẩm Mộng Thần vẫn nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, nhưng ngay cả khi ngủ say, trên mặt cô đều toát lên sự hạnh phúc, nụ cười vẫn ở trên môi. Bờ vai trắng ngần và dịu dàng thơm tho lộ ra bên ngoài lớp chăn bông, mái tóc dài mượt như thác nước, vài sợi tóc rơi rác trên chăn, cùng với tia nắng chiếu vào người, khoảnh khắc này của Thẩm Mộng Thần trông tuyệt đẹp ...
Thẩm Mộng Thần vốn là một cô gái xinh đẹp, mặc dù không nổi bật như một số mỹ nhân hàng đầu. Nhưng cũng được coi là 1:1. Hơn nữa sau khi động tình, Thẩm Mộng Thần lại càng đẹp đến tận xương tủy. Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Mộng Thần đang say ngủ, không khỏi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô...
"Vợ, em yên tâm, đời này anh sẽ đối xử tốt với em, anh xin thề, sau này nếu không đối xử tốt với em, anh sẽ chết không yên. Vợ à, anh yêu em ..." Lâm Chi Diêu thầm thề trong lòng. Anh sẽ đối xử tốt với Thẩm Mộng Thần cả đời này, anh không thể để cô gái ngốc nghếch này phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa. Anh muốn bảo vệ cô cho đến khi chết.
Lâm Chi Diêu nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại cho Thẩm Mộng Thần. Anh đi chân trần vào bếp, đặc biệt hầm một nồi súp gà cho cô.
Khi Vương Thu Cúc nhìn thấy Lâm Chi Diêu vào bếp nấu canh gà, cô ấy cười nhìn Lâm Chi Diêu: "Chi Diêu, Mộng Thần còn chưa dậy sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...