Ravished

Để nghe hết toàn bộ câu chuyện từ cô thật không dễ. Gideon thu hết kiên nhẫn và ôm Harriet thật chặt trong khi cô kể cho anh nghe một lời giải thích đứt quãng liên quan đến những hóa thạch giả, một hòn đá có một con cá hóa thạch, và Bryce Morland.

Chính cái tên Morland khiến cơn giận lạnh lẽo dấy lên trong Gideon.

“Nên em quăng hòn đá xuống hắn.” Harriet nhấc đầu khỏi vai Gideon. “Và trúng hắn. Có máu đổ, Gideon. Rất nhiều máu. Và rồi hắn ngã xuống sàn và em không thể chắc chắn, nhưng hắn có thể đã bị đập đầu lên giá trưng bày. Khi em đến giật lấy chìa khóa khỏi túi hắn, hắn không cử động. Gideon, chúng ta sẽ làm gì đây? Ngài có nghĩ em sẽ bị treo cổ vì giết Ông Morland không?”

Gideon cố gắng kiềm chế cơn giận. “Không,” anh nói. “Em chắc chắn sẽ không bị treo cổ vì tội giết người. Tôi sẽ không cho phép chuyện đó.”

Hai vai Harriet sụm xuống nhẹ nhõm. “Cám ơn ngài. Ngài khiến em an tâm hơn rồi. Em đã rất lo lắng.” Cô chụp lấy cái khăn tay trắng mà anh đưa cho và chậm lên mắt. “Ngài có nghĩ chúng ta phải ra nước ngoài để tránh vụ bê bối này không?”

“Không, tôi không tin chuyện đó là cần thiết.” Dạ Gideon thắt lại. Lần này Morland đã đi quá xa.

“Tạ ơn trời.” Harriet khụt khịt vào khăn tay. “Em ghét phải ra nước ngoài, nhất là vào lúc này. Em rất muốn quay trở lại Upper Biddleton để tiếp tục công việc của em. Và em nghĩ sẽ khó cho ngài khi phải giám sát đất đai gia tộc từ xa.”

“Hẳn rồi.” Gideon nắm chặt vai cô. “Harriet, em hoàn toàn chắc hắn không làm đau em chứ?”

Cô sốt ruột lắc đầu và hỉ mũi thêm lần nữa. “Không, không, em ổn, thưa ngài. Chỉ trừ cái váy này, tất nhiên, chắc hẳn nó đã hỏng. Nhưng em không thể đổ lỗi hết cho Ông Morland được. Sự thật là em đã làm cái váy cực kỳ bẩn trước cả khi hắn chường mặt ra.”

Cô thật sự không sao. Anh cứ phải nhắc nhở bản thân như thế. Morland chưa chạm được cô bằng hai bàn tay dâm đãng của hắn. Đúng là Harriet khi tự cứu mình bằng một tảng đá có chứa một con cá hóa thạch. Hai bàn tay Gideon dịu dàng duỗi ra trên vai cô. Anh đã không thể bảo vệ cô.

“Harriet nhỏ dũng cảm, giỏi xoay xở của tôi. Tôi thật sự rất tự hào về em.”

Cô mỉm cười bẽn lẽn. “Cám ơn ngài, Gideon.”

“Nhưng tôi giận bản thân vì đã chăm sóc em thật tệ hại,” Gideon nghiêm khắc nói thêm. “Lẽ ra em không bao giờ phải gặp nguy hiểm như ngày hôm nay.”

“Đó không phải lỗi của ngài, Gideon. Ngài không thể nào đoán được Ông Morland sẽ đến Bảo Tàng của Ông Humboldt.” Harriet ngừng lời và rồi nói thêm một cách sốt sắng. “Đó đúng là một bảo tang tuyệt vời. Em không tin mình đã có cơ hội nói với ngài về nó bởi vì em cứ mải miết giải thích chuyện em có thể đã giết Ông Morland. Nhưng em không tìm thấy bất cứ cái răng nào giống với cái răng của em.”

Gideon mỉm cười hài hước. Harriet vẫn cứ quan tâm đến răng con thú ăn thịt khổng lồ của cô hơn trát ra hầu tòa cô suýt phải lãnh. Anh đặt những ngón tay lên môi cô để khiến cô im lặng. “Em có thể nói tôi nghe tất cả chuyện đó sau. Giờ tôi nghĩ tốt nhất tôi nên đi tìm hiểu chúng ta đang thật sự đối mặt với chuyện gì.”

Harriet trông hốt hoảng. “Ý ngài là gì?”

“Tôi sẽ đến Bảo Tàng của Ông Humboldt để xem Morland còn sống hay đã chết.” Gideon hôn lên trán cô. “Một khi tôi biết tình trạng hiện nay của hắn tôi mới có thể vạch thêm kế hoạch.”

“Vâng, tất nhiên.” Harriet nhay nhay môi dưới. “Lỡ như hắn ta còn sống thì sao ạ? Ngài có nghĩ hắn sẽ tố cáo em vì đã rắp tâm giết người?”

“Tôi nghĩ,” Gideon nói dịu dàng, “tố cáo em giết người là việc cuối cùng Morland sẽ làm.” Hắn sẽ quá bận rộn cố gắng cứu mạng hắn, Gideon thầm hứa với mình.

“Em sẽ không dám quá chắc chắn về điều đó.” Harriet cau mày ra chiều suy nghĩ. “Hắn không phải là một người tốt. Ngài hoàn toàn đúng khi ngài nói với em hắn không phải là thiên thần như vẻ ngoài của hắn.”

“Ừ.” Gideon thả cô ra. “Lên lầu đi, quý bà. Tôi sẽ quay về khi tôi đã lo liệu Morland.”

Harriet chạm vào cánh tay anh, đôi mắt cô thể hiện sự lo lắng. “Ngài sẽ cẩn trọng chứ? Em không muốn bất cứ ai thấy ngài ở gần cái xác. Giả định là hắn đã chết, tất nhiên. Và nếu hắn còn sống, hắn có thể nguy hiểm đấy. Ngài không nên mạo hiểm.”

“Tôi sẽ cẩn trọng.” Gideon đi đến mở cửa. “Có thể tôi sẽ đi lâu. Em không được lo lắng cho tôi.”

Harriet trông hoài nghi. “Em nghĩ em nên đi với ngài. Em có thể chỉ cho ngài chính xác chỗ em đã để Ông Morland nằm lại.”

“Tôi sẽ tự tìm thấy hắn.”

“Nhưng nếu em đi theo, em có thể canh chừng trong khi ngài lo liệu cái xác,” cô nói, rõ ràng đang càng lúc càng hăng hái với kế hoạch của cô.

“Tôi sẽ tự xoay xở tốt thôi. Giờ, nếu em không phiền, Harriet, tôi muốn lên đường ngay đây.” Anh ra hiệu cho cô ra ngoài hành lang.

Cô từ từ bước đến cửa, đang tính toán một vài suy nghĩ trong đầu. “Thưa ngài, càng nghĩ em càng tin tốt nhất em nên đi cùng ngài.”

“Tôi đã nói là không, Harriet.”

“Nhưng ngài và em đều biết rõ kế hoạch của ngài không phải lúc nào cũng kết thúc hoàn hảo. Ngài nhớ kĩ những gì đã xảy ra vào cái đêm trong hang đi, và tất cả là bởi vì ngài đã không tin tưởng em.”

“Lần duy nhất kế hoạch của tôi không như ý là lần có em nhúng tay vào,” Gideon nói điềm đạm. “Tối nay em sẽ làm những gì em được bảo. Tôi sẽ xử lý Morland. Em sẽ đi thẳng lên lầu về phòng mình và tắm rồi uống một tách trà trong khi em hồi phục lại sau thử thách đó. Và em sẽ không rời khỏi nhà cho đến khi tôi trở lại. Thế đã rõ chưa, em yêu?”

“Nhưng Gideon-”

“Tôi thấy là nó vẫn chưa rõ. Tốt thôi, để tôi nói thẳng thừng ra. Nếu quý bà không đi lên lầu ngay bây giờ thì tôi sẽ mang bà lên. Giờ chúng ta hiểu nhau chưa đây?”

Harriet chớp mắt. “Chà, nếu ngài sẽ cư xử như thế--”

“Tôi sẽ làm,” anh cam đoan với cô.

Harriet miễn cưỡng bước qua anh. “Được rồi, thưa ngài. Nhưng xin ngài hãy thận trọng.”

“Tôi sẽ thận trọng,” Gideon nói cộc cằn. “Và Harriet này?”

Cô nhìn lại dò hỏi. “Vâng, thưa ngài?”

“Em có thể chắc chắn là tôi sẽ chăm sóc em tốt hơn trong tương lai.”


“Ồ, vớ vẩn. Ngài đã chăm sóc em rất xuất sắc rồi mà.”

Cô đã sai, Gideon nghĩ khi anh ngắm cô lên cầu thang. Anh đã chẳng hề chăm sóc tốt cho cô và hôm nay suýt chút nữa cô đã phải trả giá vì sự vô tâm của anh. Có một điều anh biết chắc. Đã đến lúc tống khứ tên Morland một lần cho xong.

Trừ khi, tất nhiên, là Harriet đã làm việc đó thay anh.

Những con đường lúc trời nhá nhem tối khá đông khi Gideon đi bộ đến Bảo Tàng của Ông Humboldt.

Gideon đã quyết định anh có thể đi nhanh hơn mà không có ngựa hay xe cản trở, nhưng đi bộ vẫn còn một ích lợi nữa. Anh sẽ dễ dàng hòa vào dòng người và xe cộ huyên náo đang luân chuyển không ngừng khắp Luân Đôn.

Những con ngựa St. Justin khó mà được coi là kín đáo. Chúng sẽ bị nhiều người nhận ra, và tối nay Gideon không muốn thu hút sự chú ý. Nếu anh tình cờ bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc, anh có thể lủi vào một ngõ nhỏ hay đường hẻm gần đó.

Khi anh đến con đường nơi Bảo Tàng của Ông Humboldt tọa lạc, Gideon chờ trong con ngõ nhỏ cho đến khi anh thấy không có ai quanh đó. Rồi anh đi đến khoảng sân trước bị nêm sâu vào mặt đất để đem lại ánh sáng cho tầng hầm của căn nhà. Như thông lệ, có một chấn song bằng thép và một cánh cửa cổng bảo vệ bên ngoài những bậc thềm đi xuống từ con đường.

Gideon xem xét cổng vào và thấy nó đã bị khóa. Anh nhìn quanh một lần nữa để bảo đảm không ai có thể trông thấy trước khi nhảy qua chấn song và đáp trên những bậc thềm bằng đá.

Những bậc thềm, được thiết kế làm lối vào cho người hầu hay thương buôn, dẫn xuống một cánh cửa cũng bị khóa. Gideon cố gắng nhìn qua khung cửa sổ nhỏ được trổ để đưa ánh sáng xuống tầng hầm, nhưng những tấm rèm dày đã được kéo lại.

Gideon đang tự hỏi anh có phải phá vỡ một cánh cửa sổ thì anh thấy có ai đó đã quên khóa cửa.

Anh mở nó ra và vắt một chân qua khung cửa sổ. Một giây sau anh đáp xuống căn phòng tối đầy rẫy những giá trưng bày, sọt, và xương. Anh nhanh chóng nhận ra đây không phải căn phòng mà Harriet đã nói với anh.

Gideon lấy một cây nến từ chân đèn trên tường, thắp nó lên, và đi khỏi căn phòng bụi bặm vào một dãy hành lang ngắn và tối. Cửa phòng cuối hành lang đang để ngỏ.

Ngay khi Gideon bước vào căn phòng tối anh đã biết ngay đây là căn phòng mà Harriet đã bị tấn công. Một cơn giận điên người thiêu đốt anh khi anh kiểm tra từng lối đi giữa các giá trưng bày. Cô đã bị Morland chặn lại ở đây. Hắn đã săn lùng cô cứ như cô là một con thỏ không có khả năng tự vệ rồi hắn tấn công cô. Nhờ có sự thông minh của Harriet, cô mới tự cứu được mình.

Tay Gideon nắm chặt quanh cây nến. Ngay lúc ấy anh tức giận bản thân cũng gần nhiều như Morland. Anh lẽ ra phải bảo đảm Harriet không bao giờ gặp phải loại nguy hiểm như thế này. Anh đã không làm tròn bổn phận của người chồng. Anh đã không chăm nom cô chu đáo.

Anh tìm thấy lối đi nơi Harriet đã ném tảng đá xuống Morland. Cục đá nằm trên sàn. Một mảng trên đá bị nứt vỡ. Sáp nến chảy nhỏ giọt lên hóa thạch của một loài vật biển nhiều gai kỳ lạ khi Gideon quỳ xuống để xem xét quang cảnh sự thất bại của Morland.

Có những vệt máu đã khô trên nền nhà. Gideon đứng lên và nhanh chóng nghiên cứu toàn bộ căn phòng. Chẳng có dấu hiệu gì của Morland.

Gideon tìm thấy thêm vài vệt máu đen nữa trong đám bụi khi anh rời căn phòng và bắt đầu trở ra hành lang. Anh lần theo chúng thẳng đến khung cửa sổ mà anh đã trèo vào. Khi anh giơ cây nến lên, anh có thể thấy một dấu tay vấy máu trên bậu cửa sổ. Morland đã trèo ra khỏi căn nhà bằng đường này. Điều đó giải thích tại sao cửa sổ này lại không bị khóa.

Nỗi sợ của Harriet rằng cô đã giết tên khốn thế là vô ích. Hắn rõ ràng đủ linh hoạt để lẻn khỏi căn nhà sau khi hắn tự đứng lên.

Gideon mỉm cười thầm một cách lạnh lùng khi anh thổi tắt ngọn nến. Anh rất vui khi thấy Morland chưa chết. Anh có nhiều kế hoạch khác cho hắn.

Hai mươi phút sau, Gideon bước lên những bậc tam cấp trước ngôi nhà nhỏ của Morland và thông báo sự xuất hiện của mình cho người quản gia ra mở cửa. Bà ta ngó đăm đăm vết sẹo của anh trong lúc chùi hai bàn tay lên cái tạp dề.

“Ông ấy không có nhà với bất cứ ai,” bà ta càu nhàu. “Ông ấy nói với tôi như thế chưa đến nửa giờ trước. Ngay sau khi ông ấy về nhà. Ông ấy đã gặp tai nạn.”

“Cám ơn bà.” Gideon bước vào trong đại sảnh, buộc người phụ nữ hốt hoảng phải đứng sang bên. “Tôi sẽ tự báo vậy.”

“Này ông,” bà quản gia cằn nhằn, “tôi đã nhận lệnh. Ông Morland không cảm thấy khỏe vào lúc này. Ông ấy đang nghỉ ngơi trong thư viện.”

“Hắn sẽ cảm thấy tệ hơn nhiều khi tôi xong với hắn.” Gideon mở cánh cửa đầu tiên bên trái và biết anh đã đoán đúng. Anh đang ở trong thư viện. Không thấy bóng dáng con mồi của anh đâu cho đến khi Morland lên tiếng từ đầu bên kia của cái ghế xoay mặt về phía lò sưởi.

“Ra khỏi đây ngay,” Morland hầm hè mà không hề ngoảnh lại để xem ai đã bước vào phòng. “Quỷ tha ma bắt, Bà Heath, tôi đã lệnh không được quấy rầy tôi mà.”

“Nhưng đó lại chính xác là điều tôi định làm, Morland,” Gideon nói cực kỳ nhẹ nhàng. “Quấy rầy anh đấy. Quấy rầy hết chỗ nói.”

Một sự im lặng sửng sốt từ cái ghế. Rồi Morland nhấc người ra khỏi ghế và xoay lại để đối mặt với Gideon. Rượu brandy trong ly hắn cầm văng tung tóe ra thảm trải sàn.

Morland không còn trông như một thiên sứ nữa. Mái tóc vàng được tạo dáng cẩn thận của hắn giờ rối nùi. Có máu khô trên trán hắn và một biểu hiện bồn chồn trong ánh mắt. Hắn đặt ly rượu xuống bằng những ngón tay run rẩy.

“St. Justin. Lí do quỷ sứ gì mà anh ở đây?”

“Đừng có bận tâm đóng vai người chủ nhà tốt bụng, Morland. Tôi có thể thấy anh không hề cảm thấy khỏe chút nào. Mà nhân tiện, anh có một vết rách xấu xí trên trán đấy.” Gideon mỉm cười. “Tôi băn khoăn không biết nó có để lại sẹo.”

“Ra khỏi đây, St. Justin.”

“Cô ấy sợ đã giết anh với cái cục đá đó. Harriet thật sự rất khỏe đối với một phụ nữ. Và đó là một cục đá khá to đấy chứ, phải không? Tôi đã thấy nó trên sàn phòng nơi anh đã cố gắng tấn công cô ấy.”

Đôi mắt Morland hoang dại. “Tôi không biết anh đang nói về chuyện quái quỷ gì và tôi không muốn biết. Tôi yêu cầu anh ra về ngay lập tức.”

“Tôi sẽ ra về ngay khi anh và tôi đã lo liệu vụ việc nhỏ này.”

“Vụ việc gì?”

Gideon nhướng một bên mày. “Tôi chưa giải thích sao? Tất nhiên là tôi muốn biết tên hai phụ tá của anh. Để phụ tá của tôi có thể gặp họ mà sắp xếp chi tiết cuộc gặp của chúng ta.”

Morland không biết phải nói gì trong một vài giây. “Phụ tá? Cuộc gặp? Anh có điên không? Anh đang về chuyện gì chứ?”

“Tôi đang thách đấu với anh, theo lẽ tự nhiên. Tôi cứ nghĩ anh sẽ trông đợi chuyện đó chứ. Rốt cuộc thì anh đã xúc phạm vợ tôi. Một quý ông trong địa vị của tôi còn có thể làm gì khác hơn là yêu cầu được rửa nhục?”


“Tôi không chạm đến vợ anh. Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì,” Morland nói liến thoắng. “Nếu cô ta nói tôi đã xúc phạm cô ta thì cô ta đang nói dối. Nói dối, anh có nghe không hả?”

Gideon lắc đầu. “Đó, anh lại xúc phạm cô ấy nữa. Sao anh dám bảo vợ tôi nói dối hả Morland? Tôi nhất định phải thách đấu ngay bây giờ. Tôi không thể cho qua chuyện đó được.”

“Quỷ tha ma bắt anh đi, St. Justin, tôi đang nói với anh sự thật. Tôi chưa hề chạm đến cô ta.”

“Phải, tôi biết,” Gideon nói kiên nhẫn. “Chuyện cô ấy tự cứu mình là thật, nhưng điều đó cũng không bù đắp được sự xúc phạm này. Anh cũng là một quý ông, tôi chắc anh hiểu rõ bổn phận của tôi trong chuyện này.”

Morland nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt hắn thể hiện cơn giận cùng sự tuyệt vọng. “Cô ta đang nói dối. Tôi không biết tại sao, nhưng cô ta nói dối. Nghe tôi này, St. Justin. Chúng ta đã từng là bạn. Anh có thể tin tưởng tôi.”

Gideon quan sát hắn. “Có phải thật sự anh đang ngụ ý tôi tin lời anh thay vì tin lời vợ tôi?”

“Đúng đó, chết tiệt anh đi, đúng vậy đó. Tại sao anh lại phải tin cô ta? Cô ta bị ép phải cưới anh bởi vì anh đã làm tổn hại cô ta. Tôi biết tất cả chuyện đó. Chuyện ngồi lê đôi mách đó đã lan khắp Thành Phố trong khi anh không có mặt ở đây.”

“Thật thế không? Chà, chuyện ngồi lê đôi mách đó giờ không còn quan trọng nữa, phải chứ? Tôi đã kết hôn với cô ấy. Trong mắt của Giới Thượng Lưu, chuyện đó khỏa lấp hết mọi việc, như chúng ta đều biết.”

“Nhưng anh không thể tin cô ta,” Morland nói. “Cô ta không yêu anh. Không yêu anh hơn gì Deirdre. Làm sao có người phụ nữ nào lại có thể muốn anh với cái bộ mặt bị hủy hoại đó? Vợ anh đã bị buộc phải chấp nhận lời cầu hôn của anh như Deirdre.”

“Tôi ngạc nhiên vì anh dám nhắc đến Deirdre,” Gideon nói nhẹ. “Sau những gì anh đã làm với cô ta.”

Miệng Morland mấp máy trong mấy giây, nhưng không có âm thanh nào phát ra. “Sau những gì tôi đã làm với cô ta? Giờ anh đang nói thứ khỉ khô gì hả?”

“Cô ta đã nói ra tên kẻ đã quyến rũ cô ta vào cái đêm cô ta đến tìm tôi,” Gideon nói. “Cô ta nổi cơn thịnh nộ khi tôi từ chối sập bẫy của cô ta. Với tôi thì chuyện cô ta đột nhiên thấy tôi cuốn hút đến mức không thể chờ đến lúc kết hôn khá là lạ.”

“Cô ta căm ghét bản mặt anh.”

“Đúng vậy. Cô ta đã làm sáng tỏ điều đó vào cái đêm tôi không chấp nhận lời đề nghị hào phóng của cô ta. Cô ta đã rất tức giận. Trong cơn giận cô ta đã nói với tôi rất nhiều về anh, Morland. Về việc anh yêu cô ta nhưng không thể lấy cô ta vì anh bị một người vợ làm vướng chân. Về việc anh đã đề nghị cô ta quyến rũ tôi sau khi cô ta phát hiện mình có thai. Về việc anh và cô ta đã vạch kế hoạch tiếp tục vụng trộm sau khi cô ta kết hôn với tôi.”

Morland lấy lưng bàn tay quệt lên miệng. “Deirdre nói dối.”

“Thế sao?”

“Tất nhiên là thế,” Morland hét. “Và anh biết điều đó. Anh phải biết điều đó. Nếu không thì anh đã...đã...”

“Thách đấu anh từ sáu năm về trước? Để làm gì chứ? Chính anh mới là người cô ta muốn và cô ta đã tự nguyện dâng hiến cho anh. Cô ta đã lựa chọn. Và như cô ta đã làm rõ, cô ta không thể chịu đựng được bản mặt của tôi, tại sao tôi lại đi bận tâm thách đấu anh vì cô ta chứ? Giết anh cũng chẳng giúp tôi có được bất cứ điều gì.”

“Cô ta nói dối.” Morland siết tay thành nắm đấm và tọng nó vào cái ghế trong một cử chỉ tức tối. “Chết tiệt, cả hai bọn họ đều nói dối.”

“Vợ tôi không nói dối,” Gideon nói điềm đạm. “Và tôi không bỏ qua lời xúc phạm cô ấy. Nói tên phụ tá của anh ngay.”

“Tôi sẽ không gọi tên bất cứ phụ tá nào,” Morland nói nặng nề.

“À,” Gideon nói, “tôi thấy anh quá bối rối vì vết thương mới đây, nên không thể nghĩ đến chuyện chỉ định hai người đàn ông đáng tin cậy để sắp xếp cuộc đấu giùm anh. Được thôi, tôi sẽ cho anh thêm thời gian.”

“Thời gian?” Morland đột ngột trở nên cảnh giác.

“Chắc chắn rồi. Anh sẽ có đêm nay. Tôi sẽ gửi phụ tá ghé qua nhà anh ngay sáng mai. Đến lúc đó anh phải nghĩ ra được hai cái tên rồi. Chào buổi tối, Morland. Tôi trông chờ cuộc gặp gỡ của chúng ta.” Gideon quay về phía cửa.

“Chờ đã.” Morland di chuyển tới trước bằng một cử chỉ co giật. Bàn tay hắn đụng vào ly brandy và nó đổ úp lên tấm thảm. “Tôi đã nói là chờ đã, chết tiệt anh đi. Anh không thể thách đấu tôi được. Nghĩ về lời đồn đại đi.”

Gideon mỉm cười. “Tôi có thể đoan chắc với anh ý nghĩ về lời đồn đại không hề khiến tôi lo lắng. Tôi đã có sáu năm dài để quen với những gì tồi tệ nhất Giới Thượng Lưu quẳng vào tôi. Điều đó nhắc cho tôi nhớ, tôi xém chút quên mất một chuyện.”

Morland thẳng lưng lên hốt hoảng khi Gideon bước lại phía hắn. “Chuyện gì? Tránh xa tôi ra, St. Justin.”

“Tôi tin để thật chính xác về chuyện này, tôi phải tát vào mặt anh bằng găng tay của tôi, phải không? Cho phép tôi nhé.”

Gideon nắm tay thành một nắm đấm chặt khít và tọng thẳng vào quai hàm Morland.

Morland sụm xuống sàn với một tiếng rên rỉ.

Gideon đứng phía trên hắn. “Tôi xin được thứ lỗi vì đã suýt quên mất nghi thức. Khi một người đã bị loại khỏi Giới Thượng Lưu lâu như tôi thì người ta thi thoảng bỏ quên những thứ nhỏ nhặt được trông đợi từ một quý ông thật sự.”

Điểm dừng tiếp theo, Gideon quyết định, sẽ là câu lạc bộ của anh. Morland không phải là người duy nhất phải nghĩ ra tên của hai người đàn ông có thể lo liệu chi tiết của cuộc thách đấu. Gideon cũng cần hai phụ tá. Và vì anh không có một người bạn thân nào trong Giới Thượng Lưu, lựa chọn của anh bị hạn chế.

May mắn là Harriet đã có được vài người bạn.

Gideon tìm thấy anh chàng Applegate trẻ tuổi đang ngồi trong phòng chính của câu lạc bộ Phố St. James. Fry đang ở đó với anh ta. Họ đều cảnh giác nhìn lên khi nhận ra Gideon đang tiến lại.

“Chào buổi tối, các quý ông.” Gideon ngồi xuống và tự rót cho mình một ly vang đỏ từ chai rượu của Fry. “Tôi vui vì thấy hai vị ở đây. Tôi muốn được ban một ân huệ.”

Đôi mắt Fry mở to hốt hoảng.

Cái ly trong tay Applegate hơi rung rinh, nhưng anh ta nhìn Gideon với một vẻ mặt cương quyết. “Nếu ngài đến đây để đưa lời thách đấu, thưa ngài, thì tôi đã sẵn sàng.”


Gideon mỉm cười. “Vớ vẩn. Vợ tôi đã giải thích hiểu lầm nhỏ về vụ bắt cóc cô ấy. Tôi sẵn sàng để chuyện đã qua trôi vào quá khứ.”

Fry nheo mắt nhìn. “Thật sao?”

“Chắc rồi. Tôi muốn bàn với hai người chuyện khác.”

Applegate cau mày bối rối. “Chuyện gì thế?”

Gideon tựa lưng vào ghế ngồi và quan sát Applegate cùng Fry. “Tôi chắc chắn hai người sẽ rất đau lòng khi biết vợ tôi đã bị Ông Bryce Morland xúc phạm.”

Fry và Applegate liếc nhìn nhau và rồi nhìn Gideon.

Applegate cau có. “Tôi chưa từng thích gã đó. Tên khốn đó đã nói gì với cô ấy?”

“Khó mà tìm được lời lẽ chính xác,” Gideon thì thầm. “Chỉ cần hai vị hiểu là tôi xem đó là một chuyện nghiêm trọng và định sẽ thách đấu hắn. Tôi cần hai người đàn ông đáng tin cậy để làm phụ tá của mình. Có ai trong hai người muốn tình nguyện không?”

Applegate chớp mắt và nhìn Fry, người trông cũng bất ngờ không kém.

“Tôi nói mà,” Fry lầm bầm.

“Ngài đã thách đấu Morland?” Applegate thận trọng hỏi.

“Tôi không có lựa chọn nào khác trong hoàn cảnh này,” Gideon giải thích. “Vì lí do danh dự. Hắn đã xúc phạm vợ tôi.”

Cái cau mày của Applegate càng rõ rệt hơn. “Không thể để Morland tự do đi xúc phạm Phu Nhân St. Justin được.”

“Cảm nghĩ của tôi cũng giống thế,” Gideon nói.

Bộ râu của Fry co giật. “Lúc nào tôi cũng nghĩ Morland có chút ghê tởm. Hoàn toàn quá khéo léo đến khó chơi. Tôi không ngạc nhiên khi nghe thấy hắn đã vượt quá giới hạn.”

Applegate nghiêm trang gật đầu. “Đúng vậy, thi thoảng có những tin đồn về hắn. Hầu hết liên quan đến những thói quen không tốt của hắn khi hắn ghé qua nhà thổ. Tất nhiên chỉ là người ta truyền miệng nhau như thế. Nhưng cũng không thể quá cảnh giác với loại người như hắn.”

“Tôi định sẽ đảm bảo hắn không quấy rầy vợ tôi trong tương lai,” Gideo nói. “Tôi có được sự giúp đỡ của hai vị chứ?”

Applegate thẳng người lên và so vai. Anh ta có vẻ choáng váng, nhưng có một sự hăng hái chớm lên trong mắt anh ta. “Tôi chưa từng làm chuyện này bao giờ. Tôi thường để tâm đến những ngón chân hóa thạch hơn cho đến lúc này. Nhưng tôi nghĩ mình có thể thu xếp được chuyện đó. Chắc chắn rồi, thưa ngài. Tôi sẽ hân hạnh được làm phụ tá của ngài.”

“Tôi cũng thế.” Có một ánh sáng lấp lánh bị kiềm nén trong mắt Fry. Ông ta đỏ bừng mặt. “Rất hân hạnh. Anh có thể giao phó tất cả chi tiết cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ đến gặp Morland ngay sáng mai.”

“Tuyệt hảo.” Gideon đứng lên. “Tôi nợ hai vị đấy, các quý ông.”

Việc Quái Vật lâu đài Blackthorne mắc nợ họ rõ ràng là rất sửng sốt cho cả Fry và Applegate. Gideon để họ ngồi lại đó với vẻ mặt kinh ngạc.

Trên đường đối diện câu lạc bộ, Gideon thuê một cỗ xe chạy ngang qua, đưa địa chỉ nhà anh, và nhảy vào trong xe.

Anh ngắm nhìn những con đường tối dần cho đến khi anh nghĩ thấu đáo hết tất cả sự chuẩn bị của mình. Anh không nghi ngờ lòng trung thành của các phụ tá của anh. Applegate và Fry rõ ràng sẽ làm bất cứ điều gì vì Harriet. Họ đã chứng tỏ điều đó khi họ bắt cóc cô và mạo hiểm chấp nhận cơn phẫn nộ của Quái Vật lâu đài Blackthorne.

Anh cũng chắc chắn họ sẽ không thể giữ vai trò phụ tá của mình bí mật. Anh đã thấy sự hào hứng trong mắt họ. Họ chưa từng nhúng tay vào một cuộc đấu tay đôi bao giờ. Họ đã quen với việc nghĩ mình là những con người của khoa học, không phải con người của hành động.

Được yêu cầu làm phụ tá trong một cuộc đấu vì danh dự rõ ràng đã cho họ cái nhìn mới về bản thân.

Morland hoàn toàn đúng. Lời đồn về cuộc thách đấu sẽ lan khắp Thành Phố vào giờ ăn sáng ngày mai.

Đúng như Gideon muốn.

Anh xuống xe vài phút sau và đi lên những bậc thềm nhà anh. Owl đón anh ở cửa vào.

“Phu Nhân St. Justin yêu cầu ngài đến gặp phu nhân ngay lập tức, thưa ngài,” Owl nói với một vẻ mặt báo điềm gở.

“Cám ơn, Owl.” Gideon đưa mũ và găng tay cho ông ta. “Cô ấy đâu?”

“Tôi tin là trong phòng ngủ của phu nhân, thưa ngài.”

Gideon gật đầu và bước lên cầu thang hai bậc một. Khi anh đến đầu cầu thang, anh đi dọc theo hành lang, ngừng lại trước cửa Harriet, và gõ một tiếng.

“Vào đi,” Harriet trả lời ngay lập tức.

Gideon mở cửa và bước vào phòng. Harriet chạy ào về phía anh.

“Cảm ơn trời cuối cùng thì ngài đã về nhà,” cô thì thầm khi cô ôm anh thật chặt. “Em đã rất lo lắng. Ngài có tìm thấy cái xác không? Làm thế nào chúng ta tống khứ nó?”

“Tôi đã tìm thấy cái xác.” Gideon mỉm cười bên mái tóc đầy sức sống của cô. “Và nó còn sống. Morland đang ở nhà chăm sóc vết thương.”

“Hắn còn sống?” Harriet bước lùi lại, nắm chặt hai bàn tay ở phía trước. Hai hàng lông mày cô nhíu lại thành một đường thẳng nghiêm nghị. “Ngài có chắc không?”

“Hoàn toàn chắc. Em có thể khuây khỏa được rồi, em yêu. Em còn chưa hoàn thành việc giết hắn đâu. Đáng tiếc thật. Nhưng tôi tin mọi thứ giờ đang ở trong tầm kiểm soát. Mà nhân tiện tôi cũng chúc mừng em vì đích nhắm của em đấy.”

Harriet thở dài. “Dù em không thể thích hắn nhưng em cũng mừng hắn chưa chết. Việc đó có thể gây ra nhiều rắc rối dai dẳng.”

“Tôi nghi ngờ chuyện đó.” Gideon nới lỏng cà vạt và cởi áo khoác ngoài khi anh đi đến cánh cửa thông hai phòng. “Thậm chí nếu hắn bị tìm thấy chết trong căn phòng đầy xương đó thì mọi người cũng sẽ tưởng hòn đá to chỉ rớt lên đầu hắn vì sự cố.” Anh mở cửa và đi về phòng mình.

“Ngài nghĩ thế sao?” Harriet vội đi theo anh. “Có lẽ ngài nói đúng. Chà, em cực kỳ nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã kết thúc, mặc dù em ước gì có cách nào đó trừng trị Ông Morland vì cái lối cư xử khiếm nhã đó. Em cho là em phải hài lòng vì đã làm hắn bị thương thôi.”

“Ừmm,” Gideon nói lấp lửng khi anh quẳng cà vạt và áo khoác sang bên. Anh cởi áo trong.

Harriet đưa anh cái nhìn sắc bén. “Ngài nói ngài đã đến nhà gặp hắn?”

“Ừ.” Gideon rót nước từ bình đựng trên bồn rửa và bắt đầu rửa mặt. Anh có lẽ nên cạo râu thêm lần nữa trước khi đi ra ngoài tối nay, anh nghĩ. Hàm râu đen của anh luôn là một mối phiền phức. “Em không thay váy sao, em yêu? Tôi tin là chúng ta có hẹn đi tham dự vũ hội nhà Berkstone tối nay.”


“Vâng, em biết,” Harriet sốt ruột nói. “Gideon, chính xác chuyện gì đã diễn ra khi ngài đến gặp Ông Morland?” Cô ngập ngừng và rồi cẩn trọng hỏi, “Ngài đã không làm điều gì hấp tấp đấy chứ?”

“Tôi không phải một người hấp tấp, em yêu.” Gideon dùng một cái khăn để lau mặt và hai tay. Anh quan sát mặt mình trong gương. “Em có nghĩ tôi nên cạo râu không?”

“Có thể. Gideon, nhìn em này.”

Anh gặp ánh mắt cô trong tấm gương và nhướng một bên mày. “Chuyện gì thế, Harriet?”

“Em có cảm nghĩ là ngài đang cố gắng lảng tránh điều gì đó.”

“Tôi chỉ cố gắng chuẩn bị sẵn sàng để kịp giờ đi vũ hội. Chúng ta sẽ đi trễ theo đúng chuẩn mực.”

Cô cau có với anh. “Ngài chưa bao giờ quan tâm đến chuyện chúng ta có đến một vũ hội đúng giờ hay không. Chuyện gì đã xảy ra, Gideon?”

“Chẳng có gì cần liên can đến em, em yêu.”

“Khốn kiếp, Gideon, em muốn được biết sự thật.”

Anh quẳng cho cô cái nhìn đánh giá. “Ngôn ngữ thế đấy hả, em yêu.”

“Em đang rất bấn loạn, thưa ngài,” cô độp lại. “Tính đa cảm của em, ngài biết đó.”

Anh cười toe. “Ừ, tôi biết.”

“Gideon, ngài đã làm gì Ông Morland?”

“Rất ít. Không bằng những gì hắn đáng phải chịu.”

Harriet đặt tay lên cánh tay anh. “Nói em nghe sự thật đi, thưa ngài.”

Anh nhún vai, biết rõ cô sẽ biết được những gì diễn ra tối nay tại vũ hội hay chậm nhất là ngày mai. Mọi người đều sẽ nói về nó. Lựa chọn phụ tá của anh đã bảo đảm điều đó. “Tôi đã làm điều mà bất cứ quý ông nào ở vào vị trí của tôi cũng sẽ làm. Tôi đã thách đấu hắn.”

“Em biết mà,” Harriet thốt lên. “Em đã sợ như thế. Ngay khi ngài nói với em hắn còn sống em đã sợ ngài sẽ làm điều gì đó ngu ngốc. Em sẽ không cho phép chuyện đó, Gideon. Ngài có nghe em nói không?”

“Bình tĩnh nào, em yêu. Em sẽ không làm tôi thay đổi suy nghĩ về chuyện này như khi tôi để em thuyết phục không thách đấu Applegate,” Gideon nói điềm tĩnh.

“Có, ngài sẽ để cho em thuyết phục ngài không thách đấu. Ngài không được sắp đặt một cuộc đấu tay đôi nào với Morland. Em tuyệt đối cấm chuyện đó. Ngài có thể sẽ bị giết hay bị thương. Ông Morland sẽ không đấu ngay thẳng đâu. Điều đó phải rõ ràng rồi chứ.”

“Tôi sẽ có phụ tá của tôi ở đó để bảo đảm mọi thứ được sắp đặt công bằng.”

Harriet chụp lấy cánh tay anh. “Phụ tá của ngài?”

“Applegate và Fry. Thật mỉa mai, phải không? Họ đều rất vui khi được giúp tôi.”

“Ôi trời ơi, em không tin được chuyện này. Gideon, xin ngài ngừng nói chuyện cứ như chẳng còn lối thoát nào khác nữa. Em sẽ không cho phép ngài đi đến cùng chuyện này đâu.”

“Tin tôi đi, Harriet, tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Gideon, chúng ta đã từng trải qua chuyện này khi ngài dọa sẽ bắn Ngài Applegate. Em chỉ đơn giản là không thể chấp nhận kiểu thái độ này. Có quá nhiều hiểm nguy. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn và ngài có thể bị thương nặng hay chết hay phải lẩn trốn chính quyền.” Harriet thẳng lưng lên và hất cằm. “Em cấm đó.”

“Lời thách đấu đã được phát ngôn, em yêu.” Gideon sắp đặt những dụng cụ cạo râu của anh lên bồn rửa. Anh hòa xà phòng và bắt đầu xoa lên mặt. Cạo râu với nước lạnh không được dễ chịu lắm, nhưng anh không muốn chờ gọi nước nóng từ nhà bếp lên. “Em phải để cho tôi thu xếp chuyện này.”

“Không,” Harriet tuyên bố. “Em sẽ không cho phép ngài đi đến cùng cái chuyện vớ vẩn này.”

“Sẽ ổn thôi, Harriet.” Anh lại gặp ánh mắt cô trong gương và thấy nỗi sợ và lo lắng trong ánh nhìn ngọc lam tuyệt đẹp của cô. Nỗi sợ và lo lắng là dành cho anh, anh biết chứ. Nhận thức đó khiến anh ấm áp sâu sắc. “Tôi hứa với em tôi sẽ không để mình bị giết.”

“Nhưng ngài không thể biết chắc được. Gideon, em không thể chịu được nếu có bất cứ điều gì xảy ra cho ngài. Em yêu ngài.”

Gideon từ từ hạ dao cạo xuống. Gương mặt đầy bọt xà phòng, anh quay lại đối diện cô. “Em vừa nói gì?”

“Ngài đã nghe thấy rồi đấy,” Harriet nói. “Em không hiểu tại sao ngài lại phải tỏ vẻ ngạc nhiên như thế. Em yêu ngài cũng được một thời gian rồi. Ngài nghĩ vì lí do gì em để cho ngài làm tình với em trong cái hang đó?”

Niềm hoan hỉ đổ tràn qua Gideon. Anh không thể suy nghĩ mạch lạc trong một lúc. “Harriet.”

“Phải, phải, em biết, đó là một mối phiền toái đối với ngài và em biết rõ ngài không yêu em,” cô nói nhanh. “Đó không phải vấn đề ở đây. Điều quan trọng là chúng ta đã đồng ý xây dựng hôn nhân này và nếu chúng ta làm thế thì ngài sẽ phải tôn trọng những ý nguyện của em trong một số chuyện.”

“Harriet-”

“Và đây là một trong những chuyện đó, thưa ngài,” cô kết thúc mãnh liệt. “Em sẽ không cho phép ngài đi đấu tay đôi nhân danh em đâu. Sớm hay muộn cũng sẽ có người bị thương.”

“Harriet, em có chịu vui lòng im lặng trong một lúc được không?”

“Có,” cô đốp lại. “Có, em sẽ im lặng. Thật ra, em sẽ cho ngài sự im lặng hoàn hảo, nếu đó là điều ngài muốn, thưa ngài.”

“Tuyệt.”

“Ý em là, em sẽ không nói chuyện với ngài cho đến khi ngài chấm dứt cái chuyện ngu ngốc này. Ngài có hiểu ý em không, thưa ngài?”

Gideon nheo mắt. “Không nói chuyện với tôi? Em sao? Giữ im lặng trong hơn mười lăm phút? Chuyện đó phải hài hước lắm đây.”

“Ngài đã nghe em nói rồi đó. Không một lời nào nữa. Kể từ giờ phút này, em không còn nói chuyện với ngài nữa.”

Harriet quay phắt lại và đi ra khỏi phòng Gideon.

Gideon nhìn theo cô đăm đăm, bị giằng xé giữa một bên là khát vọng điên rồ muốn hét lên mừng rỡ và một ước muốn mạnh mẽ không kém là lật cô nàng đanh đá nằm sấp trên đầu gối anh. (*để đét cho vài cái :D*)

Cô yêu anh.

Gideon giữ ý niệm đó sát với trái tim anh, như cái cách anh ôm Harriet trong đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận