Rất Yêu, Rất Yêu Em

Nam Lịch Viễn ăn xong liền đi tắm. Cố TamNhi trước khi đi học đã tắm qua rồi, với lại mấy ngày nay theo Kiều Kiều, cô rất mệt, trực liếp lăn lên giường đi ngủ.

Cố Hành Cương gọi video cho cô, chuông reo lên.

Cố Hành Cương từ sau khi Đỗ Nhược mang thai, lại thêm công việc bận rộn nên rất ít thời gian gọi video cho cô. Tam Nhi biết anh cả bận rộn, cho nên lúc này gọi cô khẳng định là có chuyện gì đó.

Câu đầu tiên mà Cố Hành Cương hỏi lại là: “Tam Nhi, anh Nam có nói gì với em không?”

Cố Tam Nhi ngẩn ra, nghe khẩu khí của anh cả, có lẽ Nam Lịch Viễn biết chuyện gì đó, nhưng anh cả không chắc anh ấy có biết thật hay không.

Gần đây việc liên quan giữa Nam Lịch và anh cả thì chỉ có liên quan đến lá gan thôi, Cố Tam Nhi nói, “Nói rồi, anh, anh không sao chứ?”

Nói “Không sao chứ” cũng mang hàm ý thăm dò.

“Anh chỉ bị đình chỉ một năm thôi,nhưng daddy lại tận năm năm. Ai biết được hôm đó viện trưởng nói với Nam Lịch Viễn rồi, anh ấy không nói gì chứ?” Cố Hành Cương hôm nay mới biết, viện trưởng đã nói việc đó cho Nam Lịch Viễn rồi.

“Là hôm trước sinh nhật em một ngày, viện trưởng nói cho anh ấy sao?”

“Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng để anh ấy nghĩ nhiều. Bọn anh không sao.” Cố Hành Cương nói xong liền cúp máy.

Thì ra, anh cho mình nhiều tiền như vậy không chỉ là vì sinh nhật mình, mà còn là vì cha anh ấy nữa.

Cố Tam Nhi để điện thoại xuống rồi ngủ, tức chết được.

Nam Lịch Viễn tắm xong ra thấy Cố Tam Nhi đã ngủ rồi.

Tay anh sờ sờ khuôn mặt cô: “Mấy ngày nay không gặp chồng, gặp xong liền lăn ra ngủ rồi.”

Anh cũng lên giường thôi.

Ngày thứ hai tỉnh giấc, Cố Tam Nhi đã bị anh hôn tới tấp.

Cố Tam Nhi tức giận kêu lên: “Anh vì anh cả và adam mới cho em nhiều tiền như vậy, làm cho em lầm tưởng đối với anh cảm kích không thôi!”

Nam Lịch Viễn úp vào vai cô: “Biết rồi sao? Em xem em có giá trị lớn như vậy với chồng em, còn anh đến một ngàn đồng cũng không bằng!”


“Còn nói nữa!” Cố Tam Nhi quay người.

Nam Lịch Viễn giữ cô lại hôn lấy cô.

Hôm nay Tam Nhi còn phải đi học, từ trên giường đứng dậy, Nam Lịch Viễn làm đồ ăn sáng, Cố Tam Nhi tắm xong liền đi vào bếp, còn ôm mộng làm một trăm ngàn sự việc một lúc.

Nam Lịch Viễn quay lại không kịp đề phòng, khiến cô đụng vào trên bàn bếp, Cố Tam Nhi nhìn anh: “Làm gì vậy?”

Nam Lịch Viễn bồng cô ngồi lên bệ bếp. Cố Tam Nhi dựa lên vai anh, nói: “Hận chết anh!”

“Em yêu tiền đến vậy sao?” Anh hỏi.

“Đương nhiên. Ai mà không yêu tiền chứ?”

“Thẻ tín dụng không phải cho em rồi sao? Cứ quẹt thẻ đi!”

“Em quẹt thẻ mua mấy cái rất nhỏ rất nhỏ, anh đều biết hết, không có gì bí mật nữa cả, em mới không thèm quẹt!” Cố Tam Nhi ôm chặt lấy Nam Lịch Viễn.

“Tin tưởng anh vào chứ, em còn có bí mật gì?”

Một lúc lâu sau, Cố Tam Nhi mới nói với anh: “Lại thành như lần trước? thì phải làm sao?”

Nam Lịch Viễn cúi đầu cười cười, cài lại nút áo mình.

Chỉnh lại áo quần cho Cố Tam Nhi, anh rút ví ra nói: “Nếu bà xã anh đã yêu tiền như vậy, anh quyết định không thuê văn phòng nữa mà ra ngoại ô mua một miếng đất xây công ty. Bà xã tiêu pha nhiều quá, sắp không cung cấp đủ cho em tiêu rồi.”

Cố Tam Nhi nhảy từ trên mặt bếp xuống, ôm lấy vai anh: “Không mua văn phòng nữa mà mua luôn một mảnh đất sao?”

“Ừm, mua biệt thự, nuôi vợ, nuôi con. Anh ở Mỹ này tay trắng lập nghiệp! Nhiệm vụ thật khẩn cấp! Đất đã thương lượng xong rồi, sẽ nhanh chóng khởi công thôi!”. Nam Lịch Viễn nói xong, rửa tay, rồi tiếp tục nấu ăn.

Cố Tam Nhi ngây người, anh ấy thực sự làm nên mưa rền gió giật rồi.

Trên đường đưa Tam Nhi đi học, Tam Nhi nhận điện thoại của Kiểu Kiều, nói là từ khi cô đi Mỹ về kiến thức được mở rộng rất nhiều, với lại cũng rất hứng thú với học viện Pasons. Cô về nhà sẽ năn nỉ ba cô giới thiệu vào học ở đây, khoảng một tháng sau, cô có thể trở thành bạn học của Cố Tam Nhi rồi.


Cố Tam Nhi nghe xong vui vẻ không thôi.

Một năm trở lại đây, chuyện tốt đến với cô không ít.

Ở trường học, cảm giác xa nhà, nhớ nhà giảm bớt nhiều lắm rồi. Quen biết bạn học mới cũng ngày càng thân hơn, thứ hai, Nam Lịch Viễn cũng muốn mở công ty ở Mỹ, vì vậy có lẽ sau này, nhà cô sẽ ở Mỹ luôn rồi. Cho dù anh thường xuyên về nước, nhưng cũng là về công tác, cảm giác so với bây giờ không giống nhau. Bây giờ là cô ở xa anh ấy, sau này là anh ấy rời xa nhà. Còn có bênh gan của cha anh đã chữa được rồi, Nam Lịch Viễn cũng không cần hiến gan, cô cực kì vui vẻ, bây giờ Kiều Kiều cũng sắp đến Mỹ rồi, cô sẽ không còn cô đơn nữa.

Vì vậy, tâm tình của cô cực kì tốt.

“Vui vẻ cái gì vậy?” Nam Lịch Viễn hỏi.

“Rất nhiều việc, năm nay rất không tệ. Em vui lắm, Kiều Kiều cũng sắp đến trường em học nữa.” Cố Tam Nhi nói.

“Có phải cô ấy đến rồi, chồng em chỉ còn mệnh đi khách sạn ở luôn không?” Nam Lịch Viễn nhíu mày.

“Cho nên anh phải đổi một căn nhà lớn hơn đi!”

“Mê tiền!” Nam Lịch Viễn gào lên một câu.

Cố Tam Nhi vào trường liền đi thẳng một mạch vào phòng chế tác. Vẫn còn đang thời kì thi đấu, cần phải làm nóng người trước khi lên sàn.

Trong mấy ngày nay, cô không hề nhìn thấy Diệp Mậu Sâm, anh ta cũng không hề đến làm phiền cô.

Nam Lịch Viễn suốt ngày bận rộn việc thành lập công ty ở Mỹ, còn chi nhánh ở Trung Quốc, anh đã tìm một giám đốc phụ trách công việc rồi. Mỗi ngày gọi video công việc, kí giấy tờ, tối đến về nhà nấu cơm cho Tam Nhi, thỉnh thoảng Tam Nhi thỉnh cầu, anh lại dạy cô nấu mấy món, tay nghề nấu ăn của Tam Nhi cũng tiến bộ rất nhanh.

Nấu ăn xong lại post lên Wechat, Thái Thái mỗi lần như vậy đều tán dương cô, càng làm tăng thêm quyết tâm học nấu ăn của cô.

Nam Lịch Viễn mỗi ngày đều muốn cô, trúng phải độc dược của cô, anh không cách nào thoát ra được.

Cuộc sống cứ như vậy vui vẻ trôi qua ngày tháng.

Một tối nọ, Nam Lịch Viễn nói với cô, đất mua xong rồi, qua vài ngày nữa sẽ khởi công xây dựng, anh muốn cô đến cắt băng khánh thành.

“Em?” Cố Tam Nhi chỉ vào mũi mình, “Sao em lại đi cắt băng khánh thành đây?”


Nam Lịch Viễn ôm cô ngồi lên đùi mình, “Thân là Nam phu nhân, là người phụ trách đá quý Nam Đồng nữa, em không đi thì ai đi?”

Về mặt công việc của Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn đã nhìn thấu đáo rồi. Ở Trung Quốc có tiền cũng vô dụng, vẫn là tiền ở Mỹ có giá trị hơn, mới có thể nói được nhiều việc. Anh muốn tương lai sẽ đưa Cố Tam Nhi lên thật cao, thật xa, đương nhiên với điều kiện tất yếu là cô vẫn phải nằm trong tay anh.

Cố Tam Nhi gật đầu: ‘Cũng đúng”.

Nghi thức khánh thành tổ chức vào tám giờ sáng. Trước đó một tối, Nam Lịch Viễn vì vẫn còn rất nhiều việc chưa chuẩn bị xong nên ở lại khách sạn ngoài ngoại ô. Cố Tam Nhi vì anh không về nhà, nên tập trung làm việc ở trong phòng thực hành, dự định tối nay sẽ ngủ lại kí túc xá.

Cô ở trong phòng thực hành bận rộn đến bày giờ tối, vẫn luôn tập trung tinh thần làm việc.

Đeo khẩu trang, bao tay,mới là thời giác cảm thấy tốt nhât, nhưng cô không biết điều đó.

Nam Lịch Viễn rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ Cố Tam Nhi khi ở trong phòng làm việc, trước đây anh cũng từng nhìn thấy cô làm đá quý, nhưng cũng không thường xuyên.

Lúc nãy, thầy Edward vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn cô, không biết đã đi từ lúc nào rồi. Lúc cô làm trang sức rất chuyên tâm, không cảm giác được chuyện gì.

Cô không hề biết Diệp Mậu Sâm vào phòng từ lúc nào, anh cũng đang làm việc của mình.

Hai người ngồi ở hai chỗ khác nhau.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Nam Lịch Viễn gọi tới, bảo cô nhang chóng tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi cắt băng khánh thành. Cố Tam Nhi nói, “Em biết rồi!”

Cố Tam Nhi vẫn chưa làm xong, nên cô tiếp tục làm.

Tám giờ, Kiều Kiều gọi đến, đặc biệt hưng phấn nói: “Vui không? Vui không? Có bất ngờ không? Tam Nhi, tớ đến rồi!”

Cố Tam Nhi mất đến hai phút mới hồi thần, hỏi, “Cậu đến đâu cơ?”

“Không phải nói rồi sao, tớ đến đây để học đó? Giờ tớ đang ở khuôn viên trường? Còn không nhanh đến đón tớ sao?” Kiều Kiều nói.

Cố Tam Nhi ngẩn ra một lúc, đúng là kinh hỉ thật.

Cô đứng dậy, đinh chào thầy Edward nhưng không thấy thầy đâu, lại nhìn thấy Diệp Mậu Sâm đang chuyên tâm làm việc sau lưng mình.

Đối với người yêu thích chuyên nghiệp, cô bước đếntrước mặt Diệp Mậu Sâm, nhìn thấy viên pha lê trong tay anh đang phát ra ánh sáng óng ánh, mặt cắt đẹp đẽ, trọn vẹn hoàn mỹ. Nhìn thấy tác phẩm như vậy thôi có thể đoán ra được tác giả đã dùng tâm huyết của mình làm nên nó như thế nào.

Diệp Mậu Sâm ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Sao vậy?”

“À, đúng rồi. Bạn tôi đến, tôi phải đi đón cô ấy. Lát nữa nhờ anh nói với thầy Edward giùm tôi một tiếng.” Cố Tam Nhi vừa nói với Diệp Mậu Sâm, vừa thu dọn đồ đạc.


“Đi đi, làm việc nghỉ ngơi kết hợp rất quan trọng!”

Câu này nói ra như kiểu Cố Tam Nhi đang xin phép anh ta không bằng, cô sau đó rời đi. Cũng không gọi cho thầy Edwad một tiếng, sợ phiền thầy nghỉ ngơi.

Kiều Kiều xách theo một đống hành lý túi lớn túi nhỏ đang đứng ở cổng. “ Bên môi giới đã giúp tớ tìm một phòng kí túc xá rồi, cậu giúp mình một tay nào. Xong rồi chúng ta đi hát karaoke, ăn mừng một chút.”

Cố Tam Nhi chưa bao giờ làm qua mấy việc haotoonrn thể lực thế này, cô nhíu mày, “Đừng bắt tớ mang đi được không?”

“Cũng đúng, chuyển xong thì không còn sức đi hát hò rồi, tớ tìm người xem!” Nói xong, Kiều Kiều liền tìm mấy người nhờ chuyển đến phòng kí túc xá của cô, sau đó chưa dọn dẹp đồ đạc gì đã kéo Cố Tam Nhi đi hát hò rồi.

Lúc hát hò, Cố Tam Nhi đem chuyện ngày mai đi cắt băng khánh thành quên sạch sành sanh.

Bốn giờ sáng, cô thực sự không hát nổi nữa, nằm trên ghế bắt đầu ngủ.

Nam Lịch Viễn đứng ở nơi cắt băng khánh thành, lo lắng, anh cho người về nhà đón cô nhưng không có ai lên tiếng, chắc là không có ở nhà.

Nam Lịch Viễn liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng không có ai bắt máy, khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn là rất nhỏ.

Nam Lịch Viễn gọi một vòng, không có ai nhìn thấy cô.

Anh thậm chí còn gọi cho thầy Edward, thầy nói: “Hôm qua cậu Diệp bảo là cô ấy về rồi, đi đón bạn!”

Nam Lịch Viễn nhíu chặt mày.

Số điện thoại Diệp Mậu Sâm không khó tìm, sau khi gọi đi, nghe thấy âm thanh từ tính của Diệp Mậu Sâm vang lên “Alo”...

“Hôm qua bọn tôi làm đá ở phòng thực hành, sau đó cô ấy đi đón bạn, đón ai thì tôi không biết.”

Nói xong, Diệp Mậu Sâm cúp máy.

Mặt Nam Lịch Viễn đen lại.

Cùng nhau làm xong kim cương!

Anh ra lệnh tất cả mọi người xung quanh đi “Toàn lực đi tìm bà chủ”.

Điện thoại Cố Tam Nhi vẫn mở, nhưng vì âm thanh karaoke quá lớn, cô lại ngủ say như vậy nên căn bản không nghe thấy cuộc gọi đến.

Đến lúc cô tỉnh dậy, đã là mười một giờ rồi. Cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện trên màn hình hang trăm cuộc gọi và tin nhắn, cô bật dậy từ trên sô pha, kêu lên. “Chết rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận