Rất Yêu, Rất Yêu Em

Nam Lịch Viễn ở lại bên Mỹ một tuần thì quay về.

Trong một tuần này, anh ta đã sắp xếp nhà ở cho Cố Tam Nhi, đóng học phí, đợi khi Cố Tam Nhi chính thức ổn định rồi, anh ta mới quay về.

Dù sao cũng như Cố Tam Nhi nói vậy, sự nghiệp của anh ta tại Giang Thành, anh ta không thể rời khỏi được.

Chuyện Cố Tam Nhi thuê nhà, cô ta luôn tìm trên mạng, bởi vì nhà ở không thể tùy tiện được, cho nên yêu cầu của Cố Tam Nhi cũng khá cao đó, tóm lại cũng phải thích hợp chứ, hơn nữa, trong đầu của Cố Tam Nhi, cũng không có khái niệm phải “Tiết kiệm tiền”.

Sau một tháng Cố Minh Thành nhờ Lục Tịnh Viễn mang đồ qua cho Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi vẫn chưa tìm được nhà.

Cố Minh Thành là cố tình nhờ Lục Tịnh Viễn mang đồ qua cho Cố Tam Nhi đó, mục đích là gì, trong lòng ông ta nghĩ rất rõ, bên trong quan hệ giữa Cố Tam Nhi và Nam Lục Viễn, dù sao cũng phải có một tình địch giả chứ, như vậy tình cảm mới vững

chặc hơn.

Khi đó, Nam Lịch Viễn đã quay về hai tuần rồi.

Nhìn thấy Lục Tịnh Viễn, Cố Tam Nhi nói gần đây cô ta đang tìm nhà, hơi khó tìm, nhưng mà gần đây trên mạng có một căn nhà, giống như khá thích hợp với Tam Nhi, bởi vì Cố Tam Nhi đã ở trên mạng xem qua cách trang trí và phong cách, cũng rất thích.

Là cô ta thích phong cách thiết kế của loft, hơn nữa, cách trang trí cổ điển lại có cảm giác như nhà ở, cô ta chuẩn bị đi xem thử.

Đến trường học Parksons, Cố Tam Nhi vẫn chưa quen được bạn thân, nhưng mà một mình lại sợ hãi, sợ gặp được thứ người như “Lấy danh nghĩa cho thuê, thực ra có hành vi xâm hại với phụ nữ”, những chuyện này đã nghe nhiều rồi, Cố Tam Nhi đương nhiên phải cẩn thận hơn.

Nếu như Lục Tịnh Viễn đã đến đây, cô ta muốn Lục Tịnh Viễn đi cùng cô ta.

Vốn dĩ Lục Tịnh viễn làm việc tại phố wall, ở bên Mỹ cũng có xe, anh ta lái xe dẫn Cố Tam Nhi đến đó.

Là một khu phố mới được sửa sang lại, Lục Tịnh Viễn luôn đánh giá những cảnh vật xung quanh, Cố Minh Thành nhờ anh ta chăm sóc cho Cố Tam Nhi, ít nhất anh ta cũng phải có chút trách nhiệm chứ.

Luôn cảm thấy kỳ lạ với khu phố mới như thế này.

Cố Tam Nhi lấy ra địa chỉ của khu phố mới, bước lên lầu, gõ cửa.

Nơi mở cửa, một người mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, tay áo vén đến cổ tay, đang cầm theo cấy búa, giống như đang sửa chữa gì đó.

Cố Tam Nhi ngạc nhiên một hồi cũng chưa ngậm miệng lại được.

“Chú Nam, sao anh lai ở đây? Đây là nơi anh chứa những phụ nữ bên ngoài sao?” Cố Tam Nhi hỏi một câu, vẫn còn rất ngạc nhiên.

“Chồng em ở bên Mỹ mua được căn nhà. Rất kỳ lạ sao?” Nam Lịch Viễn hỏi cô ta.


Nam Lịch Viễn nhìn chằm chằm vào Cố Tam Nhi và Lục Tịnh Viễn đang đứng trước cửa, càng nói rõ hơn, nhìn thêm mấy cái vào Lục Tịnh Viễn.

“Là đúng lúc bị em gặp được sao?” Cố Tam Nhi chỉ vào mũi của bản thân hỏi.

Lục Tịnh Viễn biết được là chuyện gì rồi, “Nếu như chú Nam cố tình muốn nói đùa với Tam Nhi, vậy tôi về trước đây.”

Bản thân ở lại thêm, chính là một cái bóng đèn lớn đó.

Nam Lịch Viễn liền kéo Cố Tam Nhi vào trong, đè trên tường thì hôn vào.

Hai tuần không gặp, không giống khi ở Giang Thành vậy, muốn gặp khi nào cũng được.

Đôi chân của Cố Tam Nhi vòng trên thắt lưng của Nam Lịch Viễn, sau lưng đè vào tường, giọng nói vô cùng ỷ lại gọi, “Chú Nam- - ”

“Muốn chồng cho ăn nữa đúng không?”

“Ừ!” Giọng nói của Cố Tam Nhi có chút không trôi chảy, “Em cũng không biết nếu có một ngày anh không còn bên cạnh em, em sẽ như thế nào nữa. Em ỷ lại anh muốn chết!”

“Chỉ có ỷ lại thôi sao?”

“Cũng rất thích.”

“Còn nữa?”

Cố Tam Nhi im lặng, một lát sau, Cố Tam Nhi nói câu, “Tam Nhi vẫn chưa biết yêu. Không biết cảm giác yêu một người là như thế nào.”

Từ đầu đến cuối Nam Lịch Viễn vẫn chưa đợi được chử “Yêu”.

Anh ta dẫn Cố Tam Nhi đi tắm rửa, nắm lại tay của Cố Tam Nhi đến phòng ngủ của anh ta, nhìn vào trong tủ áo, những quần áo bên trong, đều là Nam Lịch Viễn mới mua đó.

Anh ta muốn dùng điểm này để chiếm lấy trái tim của Cố Tam Nhi, để chống lại ngăn cách mà khoảng cách nảy sinh ra.

“Rất giống căn nhà anh dùng để chứa phụ nữ bên ngoài! ” Cố Tam Nhi đùa giỡn.

“Là căn nhà anh bao dưỡng tiểu thiếp đó, có thích không? Sau này ở lại đây, có thời gian anh sẽ đến đây. Đây là nhà bên Mỹ của chúng ta.” Nam Lịch Viễn nhẹ nhàng nắn vào chiếc Cằm của Cố Tam Nhi hỏi.

“Ừ.” Cố Tam Nhi nói.


Nhìn vào máy móc thiết kế trang sức hơn cả buổi chiều, Cố Tam Nhi thấy mõi mắt, cảm thấy rát, khi Nam Lịch Viễn đi làm cơm, cô ta nhiễu mấy giọt thuốc nhỏ mắt vào đôi mắt của bản thân, lại từ bên trong túi lấy ra cặp mắt kính đeo lên, cặp mắt kính này do Khương Thục Đồng mua cho cô ta, vốn dĩ thì có công dụng phòng tránh mõi mắt.

Phòng bếp được mở thoáng ra, Nam Lịch Viễn tình cờ ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy bộ dạng này của Cố Tam Nhi.

Đây là lần thứ hai anh ta nhìn thấy cô ta đeo mắt kính.

Không biết vì sao, anh ta nhìn thấy bộ dạng đeo mắt kính này của cô ta, thì rất có hứng thú, có thể đôi môi gởi cảm của Cố Tam Nhi, sau khi đeo lên cặp mắt kính này, cấm dục, hơn nữa khiến cho người ta mang toàn bộ chú ý đều tập trên đôi môi của cô ta.

Còn về lần trước khi anh ta họp, anh ta đã ép buộc ngăn lại cô ta.

Anh ta đang trong phòng bếp cắt rau, vẫn còn mặc lại chiếc áo sơ mi màu xám lúc nãy.

Cố Tam Nhi bước qua đó, từ phía sau ôm lại thắt lưng của anh ta.

“Học được quyến rũ đàn ông rồi sao?” Anh ta hỏi cô ta.

“Em đâu có quyến rũ đâu? ” Cố Tam Nhi không hiểu, sát vào sau lưng của anh ta, lời nói lúc nãy của anh ta, bản thân có thể nghe được tiếng vang lên trong vòm ngực của anh ta, “Em không thích một mình đi học ở ngoài, những giáo trình ở đây em tạm thời theo không kịp, giáo sư Edward còn muốn em làm trợ thủ của ông ta, em cảm thấy bản thân rất mệt mõi.”

Cố Tam Nhi mang theo giọng nói mệt mõi nói.

Thì Nam Lịch Viễn im lặng mà nghe, có khi an ủi Cố Tam Nhi một hai câu, đây là giai đoạn trưởng thành nhất định phải trải qua của mỗi một con người.

“Chú Nam, khi anh hai mươi tuổi, đang làm gì đó?” Cô ta hỏi.

Nam Lịch Viễn sững sờ một lát, khi anh ta hai mươi tuổi sao? Cảm giác giống như đã nhiều năm trước vậy, anh ta cũng quên rồi, có thể là giúp đỡ trong công ty của cha, mỗi năm đều từ Harvard trở về nhà.

Quá khứ xa xôi của anh ta- -

Cô ta hiện nay.

Mỗi lần nói đến tuổi tác, thì bỗng dưng khiêu dậy sự tự bi và bất an trong nội tâm.

Thật ra tuổi tác của anh ta cũng không lớn lắm, đang là tuổi sức lực cường tráng.

Món ăn sớm đã mua sẵn rồi, anh ta là đêm qua mua đến đó, lúc nãy đã đóng một cây đinh, treo một bức tranh sơn dầu lên.


Đã xào được ba món đồ ăn, khi hai người ăn cơm, không ngừng hôn nhau, cơm cũng ăn không không vô.

Cố Tam Nhi luôn đỏ mặt.

Khi chưa bắt đầu, Cố Tam Nhi nói với anh ta, “Tam Nhi muốn tránh thai đó, không muốn sinh con sớm như vậy!”

Nam Lịch Viễn cắn lại răng, “Tính khi nào có?”

Cố Tam Nhi đưa ra năm ngón tay của bản thân - - Năm.

“Mẹ em cũng nói rồi, trong năm năm không cho em có thai, nếu như có thai, Tam Nhi phải bỏ học, rất phiền phức đó!” Ánh mắt lo lắng của Cố Tam Nhi nhìn sang Nam Lịch Viễn.

“Năm năm sau, chồng em đã ba mươi sáu tuổi rồi!” Nam Lịch Viễn nói một câu.

Cố Tam Nhi chỉ cười, “Vậy em không biết. Dù sao năm năm sau em mới hai mươi lăm tuổi thôi.”

Nam Lịch Viễn dùng sức cắn vào đôi tai của cô ta, “Làm tình cả ngày, vẫn không chịu mang thai. Đây là em đang giày dò chồng em sao?”

“Anh có thể tìm người phụ nữ khác sinh con cho anh mà, dù sao Tam Nhi cũng không sinh.” Cố Tam Nhi có chút cười trên sự đau khổ của người khác.

Sau một giấc tỉnh dậy, Cố Tam Nhi hôn trên nốt ruồi trên vai bến trái của Nam Lịch Viễn.

Thật ra, cô ta rất muốn hỏi chuyện giữa anh ta và Hề Dao là như thế nào.

Nhưng mà khi cô ta mới quen Nam Lịch Viễn, rõ ràng cũng không để ý anh ta và Hề Dao, trái lại còn có chút vui trên sự đau khổ của người khác, hiện nay, cô ta muốn hỏi, lại không mở miệng được.

Cô ta dùng sức cắn vào Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn “Hí” Một tiếng, nhìn sang Cố Tam Nhi.

Tay sờ trên đầu của cô ta, “Sao này một mình ở đây, có sợ nữa không?”

“Anh không có ở đây đương nhiên sợ rồi, Tam Nhi cũng chưa từng sống qua một mình.” Cố Tam Nhi nói.

“Tìm một dì giúp việc cho em?”

“Không cần. Anh ở đây Tam Nhi mới không sợ hãi đó.” Cố Tam Nhi nhõng nhẽo, đầu úp trước ngực của Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn cảm thấy, đây thực sự là một vấn đề đó, nhưng anh ta không biết tạm thời ai sẽ ở đây sống cùng Tam Nhi.

Dù sao, đây là ngôi nhà của anh ta và Tam Nhi.

Chuyện Nam Lịch Viễn mua nhà cho Cố Tam Nhi, rất nhanh Cố Minh Thành đã biết được, đương nhiên là Lục Tịnh Viễn nói cho ông ta biết.

“Xem ra Nam Lịch Viễn đối với Tam Nhi cũng chịu bỏ vốn vào đó.” Cố Minh Thành nói một câu.


Khi ở Cố gia, Khương Thục Đồng luôn đảm nhận vai trò bị người khác cướp đi con gái, mỗi khi nhìn vào Nam Lịch Viễn, cũng cảm thấy như nhìn vào tình địch vậy, “Người đàn ông muốn đạt được mục đích không sợ hy sinh! Nhưng mà đáng tiệc cho con gái xinh như hoa của em.”

Nhớ lại khi Cố Hành Cương kết hôn, Nam Lịch Viễn ngủ trong phòng của Cố Tam Nhi, thì Khương Thục Đồng cảm thấy toàn thân khó chịu.

Đây là mối tình đầu của Cố Tam Nhi, bà ta rất trân trọng.

Bởi vì Nam Lịch Viễn như một hạt giống vậy, từ từ nảy mầm trong lòng của cô ta, mọc rễ, nở hoa kết trái, sau đó thì không thể di dời.

Tính cách của Cố Tam Nhi giống với tính cách của Cố Minh Thành, cô ta rất trung tình.

Không dễ dàng để mắt đến người khác, khi để mắt đến một người, cũng sẽ không dễ dàng rời xa.

Người đó sẽ ở cả đời trong lòng cô ta.

Ở lại Mỹ thêm một tuần, cuối cùng Nam Lịch Viễn cũng phải về nước mở cuộc họp, còn có rất nhiều công việc phải sắp xếp.

Cũng như anh ta nói với Cố Tam Nhi vậy, “Không làm việc, sao mà nuôi em? Em cũng không phải cây đèn tiết kiệm dầu đâu.”

Anh ta nhéo vào mặt của Cố Tam Nhi.

“Sao cảm thấy chuyện anh nói giống như em là người tình bên ngoài của anh vậy?” Cố Tam Nhi kéo lại cánh tay của Nam Lịch Viễn, đang oán trách.

“Chẳng lẽ em không phải người tình của anh sao?”

Trong ngàn lần không nở của Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn đã quay về nước.

Gần đây thời gian luôn thay đổi, rất mệt mõi, sau khi xuống máy bay, vừa bước lên trên lầu, lấy chìa khoá ra mở cửa, tay áo thì bị người khác kéo lại, quả nhiên là Hề Dao.

Anh ta nhăn lại chân mày, giọng dữ dội nói, “Chưa chịu buông ra sao?”

“Gần đây bà Cố luôn cho người theo dõi em, em rất khó mới tìm được cơ hội thoát khỏi những người theo dõi tôi, anh có thể cầu xin bà Cố, đừng cho người theo dõi em nữa được không?” Hề Dao van xin.

Tay đang lấy chìa khoá của Nam Lịch Viễn dừng lại, chỉ đứng trước cửa, anh ta rất mệt mõi.

Từ Mỹ về đây, xem như anh ta đã hai mươi mấy tiếng không có ngủ rồi, thêm vào đó ở Mỹ bên nhau với Cố Tam Nhi, thể lực đương nhiên hao tốn nhiều rồi, sau đó lại rời xa Cố Tam Nhi, tâm trạng đương nhiên không được thoải mái.

“Đừng khiến tôi nổi cáo lên.” Nam Lịch Viễn đã mất đi lòng kiên nhẫn.

Hề Dao ngẩng đầu lên nhìn Nam Lịch Viễn, “Nếu như anh không chịu, thì em sẽ nói ra chuyện đêm đó, cho Cố gia, Cố tam tiểu thư biết được quan hệ giữa em và anh! Cho Cố tam tiểu thư vĩnh viễn rời xa anh!”

Bước chân của Nam Lịch Viễn dừng lại, chăm chút nhìn vào Hề Dao, “Điều kiện của cô!”

“Rất đơn giản, những ngày Cố tam tiểu thư không có ở đây, em sẽ làm người tình của anh. Em không ngại cùng Cố tam tiểu thư chia sẽ anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận