Rất Yêu, Rất Yêu Em

“ Mùng 1 tháng 5 đi đâu?” Nam Lịch Viễn hỏi

“ Mùng 1 tháng 5, không biết, muốn về nhà, nhưng cha em vừa nói với em ông mùng 1 tháng 5 muốn cùng mẹ em đi du lịch, cho nên không về nữa.” Cố Niệm Đồng nói, dù sao mùng 1 tháng 5 được nghỉ liền ba ngày, không đủ để quay đi quay lại.

Trước đây cha rất ít đi du lịch vào những dịp lễ tết này, bây giờ sao vậy nhỉ?

Mặc dù cha cô là kiểu nhân sĩ này, rất ít chịu ảnh hưởng của biển người trong kỳ nghỉ lễ, nhưng 1 tháng 5 họ đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên.

“ Mùng 1 tháng 5 anh phải đi công tác, đi cùng anh nha?”Nam Lịch Viễn lại hỏi.

Mặc dù cô khẳng định chủ động gọi điện thoại cho anh, khẳng định cùng anh ngồi sát nhau tâm sự lâu như vậy, Nam Lịch Viễn nghĩ không ra lý do cô không nguyện ý.

Cố Niệm Đồng dừng lại một chút, nói “ được”

“ Ngày 30 sau khi anh tan làm, sẽ tới trường đón em, trước ở nhà một hôm, ngày hôm sau đi công tác.”

Cố Niệm Đồng đồng ý.

Cố Niệm Đồng thu dọn một chút hành lý của mình, một cái va li hành lý nhỏ nhỏ, rimawa màu đỏ, đại bộ phận đều là quần áo và sản phẩm dưỡng da, quần áo của cô nhìn chung cũng nhiều, nghe nói mấy ngày nay có mưa, cô tự nhiên mang cả quần áo mùa hạ và mùa xuân.

Nam Lịch Viễn nói anh sắp đến rồi, bảo cô xuống gác đợi anh.

Cố Niệm Đồng kéo hành lý xuống dưới ký túc xá, đứng rơi bóng râm, có chút lười biếng vô cùng buồn chán.

Thời tiết rất nóng, cô mặc một chiếc váy thể dục màu hồng có màu trắng ở hai bên, trên người là một bộ quần áo bóng chuyền chạm rỗng, phía trong thắt một cái dây đai nhỏ màu trắng, bộ quần áo bóng chuyền chạm rỗng tương đối rộng, lộ ra cánh tay rất nhỏ của cô, trên tay đeo một sợi dây chuyền nhỏ Nam Lịch Viễn tặng- chiếc dây chuyền trị giá hơn triệu.

Trên đầu mang mũ mỏ vịt, hơn nữa, cô vẫn mang khẩu trang.

Tay của cô nắm tay cầm của va li, đang nhẹ nhàng đẩy đẩy, đẩy đi, lại kéo trở lại, cô đang suy nghĩ vấn đề, từ khi biết mình “ bị kết hôn” đến nay, Cố Niệm Đồng vẫn luôn suy nghĩ về việc kết hôn, cô cảm thấy, vợ chồng hai người, khi bắt đầu là hình dạng gì, có thể về sau đều là dạng này, cha và mẹ chính là như thế, mẹ khi bắt đầu thì bị cha ức hiếp, đã bị ức hiếp cả một đời, Cố Niệm Đồng cảm thấy, cô chịu không nổi ức hiếp, anh muốn ức hiếp cô, thế thì cửa cũng đều không có.

Từ xa xe của Nam Lịch Viễn đến rồi, lúc nhìn thấy bóng một người đứng dưới gốc cây, anh cười nhẹ một chút, giàm chậm tốc độ lái xe sang bên cạnh Cố Niệm Đồng, anh xuống xe, để vali hành lý của Cố Niệm Đồng vào cốp sau xe.

Sau khi Cố Niệm Đồng lên xem anh hỏi một câu, “ Sao đeo khẩu trang?”


“ Có khói mù” Cố Niệm Đồng mới bỏ khẩu trang xuống.

Trong trường bây giờ rất nhiều người biết cô đã kết hôn, Cố Niệm Đồng cảm thấy đặc biệt mất mặt, đeo khẩu trang chỉ là không muốn để người khác không nhận ra cô, mặc dù nhìn thấy cô lên xe của Nam Lịch Viễn, không nhận ra cô đã rất khó, nhưng mang khẩu trang, dù sao bản thân cũng có chút cảm giác an toàn.

Dù sao nữ sinh năm đầu kết hôn, học sinh trong trường học

Đến nhà của Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn kéo va li của cô lên, Cố Niệm Đồng sau khi vào nhà phát hiện trong thư phòng có một người là Miêu Doanh Cửa, cô đang ở trên mạng gì đó đánh cờ vây với người khác.

“ Chị dâu đến rồi?”Miêu Doanh Cửu đặc biệt vui vẻ, đứng dậy, dùng tư thế tiếp đón khách quý đón Cố Niệm Đồng.

“ Chị dâu” cách gọi này vẫn là khiến cho Cố Niệm Đồng cảm thấy đặc biệt xa lạ, lớn như vạy, cô nhiều nhất làm chị của mấy bạn nhỏ, hơn nữa Miêu Doanh Cửu xem ra lớn hơn cô nhiều!

“ Cô là- em của anh ấy?”Cố Niệm Đồng hỏi

“ Nếu không thì sao? Anh trai em vì chị có thể là đã phải chịu khổ rồi, cô ba nhà họ Cố thật là khó theo đuổi! người nhà các chị đều khó theo đuổi sao?” Miêu Doanh Cửu là một người rất thẳng thắn, Cố Tam Nhi lúc gặp cô ấy lần đầu tiên, liền thích cô ấy, hơn nữa cô ấy có khí chất cao quý bức người khác.

A, Lòng Cố Niệm Đồng nghĩ, có thể việc Nam Lịch Viễn chịu khổ bây giờ mới bắt đầu, trước đây nhiều nhất tính là cấp nhập môn.

Ánh mắt Cố Niệm Đồng lại rơi vào máy tính, phát hiện cái cô Miêu Doanh Cửu này cùng với một người gọi là “ Phong Qua vô Hằng” đang đánh cờ vây.

Lòng Cố Niệm Đồng hoài nghi một chút: hả, sao lại là anh ấy?

Có điều nhìn ra được Miêu Doanh Cửu sứt đầu mẻ trán, sắp thua rồi, tên trên mạng của cô ấy gọi là “ Miêu gia tiểu cửu, hai người đánh đến bừng bừng khí thế, bên cạnh còn có một đám khán giả quan sát viên, đưa trận chiến này đẩy lên đến đỉnh điểm.

Vừa nãy Cố Niệm Đồng tiến vào, Miêu gia tiểu cửu hét lên “ tạm dừng”, những người xung quanh đều nói “ đi mời cứu viện sao?” “ thua rồi trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng, cậu chạy trốn như thế không phải là tác phong tốt đâu”

“ Phong Qua Vũ Hằng” trước nay rất ít nói, quần chúng nói chuyện trên màn hình nhiều, anh mới ra nói một câu, “ cho phép đối thủ nghỉ ngơi, tôi cũng muốn đi nghỉ ngơi, sau hai tiếng lại nói..”

Nhìn thấy câu nói này, Cố Niệm Đồng quả thực chút nữa cười ra tiếng.

Miêu gia tiểu cửu nhìn thấy “ Phong Qua Vu Hằng” quả nhiên đi nghỉ ngơi rồi, đập vào bộ ngực, thở một hơi dài.


“ Em muốn đi tìm thầy giáo, còn nữa, em tối nay liền chuyển đi, không làm lỡ hai người động phòng!” Miêu Doanh Cửu đập vai Cố Niệm Đồng nói.

Cái gì gọi là động phòng.

Miêu Doanh Cửu sau khi đi rồi, Cố Niệm Đồng ôm hai cánh tay nói với Nam Lịch Viễn, “ em hôm nay không cùng với anh ngủ một giường nữa, em sợ.”

“ Em sợ cái gì? Nam Lịch Viễn đai qua hỏi Cố Niệm Đồng.

“ Em sợ cái gì, anh sẽ không biết sao?” Cố Niềm Đồng vẫn nhớ lần trước máu ra ẩm ướt, đau như kim châm muối xát, cô không mong đợi cái này, đối với đàn ông cô cũng không mong đợi.

Nam Lịch Viễn phần nhiều chính là nghĩ làm hài lòng sự chờ đợi trong lòng cô, về sinh lý, cô cũng không nghĩ nhiều.

Nam Lịch Viễn đến gần Cố Niệm Đồng, bên tai cô nói một câu, “ Loại việc này lần đầu tiên đau, sau đó em sẽ càng ngày càng thích, sau này sẽ ngứa ngáy, sẽ cầu xin.”

Mặt Cố Niệm Đồng “ bùm” đỏ au, cô quay người trở về phòng của mình.

Lúc hai người ăn cơm, Miêu Doanh Cửu gọi điện đến nói tối hôm nay cô ấy không trở về, muốn ở lại khách sạn.

“ Anh biết rồi” Nam Lịch Viễn cúp điện thoại

“ Ăn cơm xong, anh rửa bát!” Cố Niệm Đồng nói một câu.

“ Biết”

Nghe ý này, amh luôn không dự dịnh để Cố Niệm Đồng rửa bát, việc rửa bát này, chỉ cần có ai làm rồi, vậy nhất định là làm cả đời, trong việc này, Cố Niệm Đồng thắng rồi.

Sau khi ăn cơm, hai người cũng yên ổn không có việc gì, ngày hôm sau mới bảy giờ, Nam Lịch Viễn liền đi tới phòng Cố Tam Nhi gọi cô.

“ Không dễ gì nghỉ lễ lại không để cho người ta ngủ thêm một chút sao?” Cố Niệm Đồng láy cái gối khác ép trên tai của mình, cảm xúc bực bội, tình cảm bộc lộ trong lời nói.


“ Nếu không dậy, là hôn đó” Nam Lịch Viễn nói

Cố Niệm Đồng vẫn mơ mơ hồ hồ ngủ tiếp, bước tiếp theo, Nam Lịch Viễn kéo gối của cô, môi liền hôn lên má cô.

Mềm mềm, rất thơm

Nam Lịch Viễn hôm qua lại nhịn một đêm, nếu cô lại không cho nữa, anh không đảm bảo bản thân cần phải làm sao!

Cố Niệm Đồng dùng gối che mặt, không muốn dậy, cũng là che chắn bối rối của bản thân mình.

Lại lần nữa Nam Lịch Viễn hôn, đích xác rất bối rối.

Cố Niệm Đồng sau khi thức dậy, cả người đều mơ mơ hồ hồ, Nam Lịch Viễn đã kéo vali của cô lên xe.

Lần này Nam Lịch Viễn không tự lái xe, là tìm lái xe, lái là một chiếc xe công vụ, Cố Niệm Đồng trên xe vẫn luôn buồn ngủ, Nam Lịch Viễn ôm đầu cô qua, để cô nằm trên đùi mình ngủ, Cố Niệm Đồng vốn dĩ không nguyện ý, dù sao vẫn có lái xe ở đây.

“ Quan hệ của Nam Tổng và bà Nam rất tốt nhỉ!” lái xe không thể không ngưỡng mộ nói ra.

Vốn dĩ Cố Niệm Đồngvẫn còn chút khó chịu, nhưng nghe nói thế, trong lòng nghĩ, dù sao người khác đều biết cô là vợ của Nam Lịch Viễn rồi, cô lại không phải là tiểu tam, già mồm cãi láo cái vấn đề gì?

Cho nên, cô cởi mở nằm trên đùi Nam Lịch Viễn ngủ luôn!

Phanh xe một cái, Cố Tam Nhi từ trong mơ giật mình tỉnh lại, cho dù Nam Lịch Viện ôm cô, nhưng cô vẫn bị dọa sợ.

Cô lật ngưởi, hướng về phía Nam Lịch Viễn, hai tay ôm chặt anh

Lúc ngủ không lâu, Cố Tam Nhi liền cảm giác dưới thân có thứ đồ gì, cứng cứng chọc vào cô

Rất dài, rất cứng!

Mặt Cố Tam Nhi đỏ lên, ánh mắt lộ ra sự tức giận ngửng đầu nhìn Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn cũng cúi đầu nhìn cô.

Lái xe trên xe, cô lại không thể nói gì

Vừa muốn lật người, Nam Lịch Viễn lại giữ chặt người cô, không cho cô lật.

Đều đã ra cái dáng vẻ vậy rồi, anh đương nhiên cũng không cảm thấy xấu hổ? ngược lại nhìn ánh mắt Cố Tam Nhi cực kỳ tà.


Dường như để Cố Tam Nhi nhìn thấy anh rốt cuộc giãn nở thành cái gì rồi!

Trên dường, Cố Tam Nhi muốn đứng dậy, nhưng anh không cho, Cố Tam Nhi chịu khổ đủ rồi.

Trải qua hành trình lần này, hai người giao lưu không bằng ngôn ngữ, Cố Tam Nhi cảm thấy, dường như giữa cô và Nam Lịch Viễn có chỗ nào càng không giống hơn, càng thân thiết hơn.

Công ty con của Nam Lịch Viễn ở thành phố này, người bên này đã đặt cho Nam Lịch Viễn một căn phòng tổng thống, biết phu nhân cũng muốn đến, cho nên đặt một căn phòng hào hoa nhất.

Người của công ty con đến đón Nam Lịch Viễn nhìn cách trang điểm ăn mặc của Cố Niệm Đồng, có chút kinh ngạc, đại khái không nghĩ tới Nam Lịch Viễn sao lại ăn cây cỏ non này.

Nam Lịch Viễn vừa tới nơi liền phải bắt đầu đi họp

Nam Lịch Viễn để Cố Niệm Đồng tùy tiện làm chút gì đều được, tầng cao nhất có phòng tập thể dục, cô thích bơi, nhưng đi bơi.

“ Nhưng em không mang đồ bơi!” Cố Niệm Đồng không nghĩ ra còn có thể đi bơi, có một chút hối hận, lần trước Nam Lịch Viễn mua cho cô bộ hai mảnh, cô vẫn chưa kịp mặc.

“ Mang cho em rồi!” Nam Lịch Viễn từ balo của mình lấy tra một bộ đồ bơi không liền thân kiểu ba mảnh, đưa cho Cố Tam Nhi, nhẫn hiệu maaji, Cố Tam Nhi rất ngạc nhiên, “ Loại quần áo này, anh không phải không cho mặc?”

Cho dù chậm chạp hơn, nhưng xem ra mục đích hôm nay của Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi cảm thấy, sở dĩ anh lúc đầu tặng cho cô bộ đò hai mảnh liền thân, chắc là không muốn để người khác nhìn dáng vẻ cô mặc kiểu ba mảnh.

Cố Tam Nhi thì không sao, ở Mỹ thường xuyên mặc.

“ Không sao! Người của khách sạn rất ít, đi bơi đi.” Đưa quần áo bơi cho Cố Niệm Đồng.

Hình thức không liền thân màu đỏ, áo là loại thắt dây đằng sau đó, chỉ có một cái dây nhỏ nhỏ, hầu như giống không mặc, quần áo như thế này, Cô Niệm Đồng cũng đã từng mặc qua, cho nêm cô không cảm thấy gì.

“ vậy lúc nào anh quay lại?” Cố Niệm Đồng hỏi.

“ Không biết, họp xong sẽ quay lại.”

Cố Niệm Đồng gật đầu, đi lên tầng nóc của khách sạn.

Bể bơi ở đây, thật sự rất lớn, hơn nữa thật sự như Nam Lịch Viễn nói, hầu như không có người.

Cố Niệm Đồng rất vui vẻ, bơi trong nước rất lâu.

Lúc bơi trong một đường bơi, Cố Niệm Đồng cảm thấy có người đang nhìn cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận