Khương Thục Đồng quay về biệt thự giữa eo núi, là buổi chiều.
Biết được chuyện kết hôn rõ ràng không giải quyết được, cô ta rõ ràng cũng không muốn đi giải quyết, chỉ là muốn kể ra thôi, đúng lúc đúng ngay thời điểm sinh nhật của mình, khóc hơn cả buổi chiều, trong lòng đã thoải mái nhiều.
Chuyên gia từng nói, bạn thân mỗi tháng cũng phải hẹn nhau mấy lần, đi uống trà chiều, đi dạo phố, rất có hiểu quả để giảm bớt áp lực, Khương Thục Đồng cảm thấy cũng đúng.
Bước vào trong phòng khách, nhìn thấy Cố Minh Thành nằm nữa người trên ghế sofa, có thể đang ngủ.
Hôm nay anh ta không có đến công ty.
Khương Thục Đồng quỳ trên tấm thảm dưới sàn bên cạnh anh ta, rõ ràng đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, giọng nói cũng khàn, cô ta vẫn hôn trên tai của Cố Minh Thành, mũi vẫn còn đang hít lại.
Mấy năm nay, không danh không phận đi theo anh ta, nếu như không phải vì yêu, vậy đó chính là bản thân đê tiện.
Cố Minh Thành bị cô ta hôn đến tỉnh.
Mấy hôm nay tâm trạng của anh ta không tốt.
Cố Minh Thành nhìn thấy bộ dạng của cô ta, nhẹ nhàng nhăn lại chân mày, “Sao vậy?”
“Không có gì. Chỉ là nhớ anh thôi!” Khương Thục Đồng cười nhẹ một cái.
Cô ta rất biết tận dụng những tâm tư nhỏ này của phụ nữ để chiếm lấy trái tim của người đàn ông, vô cùng độc ác.
Cố Minh Thành xưa nay cũng không thể chống đỡ lại những tâm tư nhỏ này.
Cố Minh Thành đưa tay lên, sờ vào đôi mắt của cô ta, “Khóc đến vậy sao?”
Khương Thục Đồng nhanh chóng dũi vào đôi mắt của mình, “Khóc rất lợi hại sao? Đó chính là người ta nhớ anh đến nổi không thể tự dứt được!”
Khương Thục Đồng dựa trước ngực của Cố Minh Thành nói.
“Bộp” Một tiếng vang lên, có gì đó đã rơi xuống sàn, Khương Thục Đồng vẫn chưa ý thức được đó là gì.
Cánh tay của Cố Minh Thành đã từ trên sofa thò xuống dưới sàn, nhặt lên lại.
Nhìn thấy một chiếc đồng hồ bỏ túi của Đức, không cần hỏi, là Adam tặng cho cô ta.
“Anh ta tặng sao?” Cố Minh Thành giơ chiếc đồng hồ lên hỏi Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng “Ừ” Một tiếng, vốn dĩ để vào trong túi, lúc nãy công người xuống, quả nhiên lại rơ ra, “Khi anh ta đến đây, anh đang ở trên lầu, anh ta phải quay về Đức rồi!”
Vốn đi bộ dạng đã dịu lại của Cố Minh Thành đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Cho nên, em khóc là vì anh ta sao?”
Khương Thục Đồng không ngờ anh ta lại nghĩ như vậy, có chút sửng sờ, “Anh ta đối với em, không phải loại tình cảm mà anh đã suy nghĩ!”
“Anh biết là anh ta không có, em đối với anh ta đó? Là tình cảm gì?” Cố Minh Thành đội nhiên hỏi.
Cố tình không nói cho anh ta biết tình trạng của tiểu Cù, chỉ một lát thì nắm lấy tay của Adam, người tình trong mộng cũng là bộ dạng của Adam, đặc biệt là bốn năm bên nhau đó, đã xảy ra chuyện gì? Cố Minh Thành cũng không biết.
“Nếu như em thích anh ta, tại sao em phải bỏ không bốn năm đó, không đi lợi dụng, cứ muốn đợi đến hiện nay chứ?” Khương Thục Đồng nói có vẻ rất gấp.
Cố Minh Thành quan sát trên mặt cô ta, sau đó từ từ ung dung nói, “Có chút tình cảm, là cần phải lên men đó! Một sợi dây dẫn lửa, mới có thể dẫn ra được!”
Khương Thục Đồng trầm lặng.
Cố Minh Thành từng cảnh cáo bản thân mình, không nên trước mặt Khương Thục Đồng chỉ rõ chuyện này, một khi đã chỉ ra, cố ta sẽ chú yếu về mặt này.
Hiện nay anh ta không chỉ chỉ rõ ra, hơn nữa còn dùng thủ đoạn phô trương chỉ rõ ra, anh ta biết bản thân làm như vậy không được lý trí cho lắm, nhưng mục đích của anh ta vô cùng rõ ràng: Muốn Khương Thục Đồng phản bác lại anh ta, sau cùng phản bác đến anh ta phải câm miệng lại, chứng minh cô ta và Adam là trong sạch.
Nhưng Khương Thục Đồng đã im lặng, cúi đâu xuống một câu cũng không nói.
Cố Minh Thành cứ như vậy nhìn cô ta, từ từ trái tim đã phát lạnh, rất lâu sau mới nói một câu, “Nhẫn tâm cũng thôi đi, miệng cũng rất cứng đó!”
Anh ta bước lên lầu, trên đường lên lầu đều xuất hiện bộ dạng của Adam, gương mặt như một vị thần vậy, nếu như Cố Minh Thành là một người phụ nữ, anh ta cũng sẽ yêu Adam, tuyệt đối không thể yêu người như mình, anh ta quá bá đạo, đối với phụ nữ không đủ ấm áp, thể lực trên giường rất nhiều phụ nữ cũng không chịu nổi, nghĩ đó sự giày dò.
Những điều này anh ta biết được, nhưng anh ta không muốn đi sửa.
Khi đang queo qua cầu thang, anh ta nhìn xuống dưới, người phụ nữ đó vẫn còn ngây người ra quỳ ở đó, cúi đầu đang chơi đùa những ngón tay, mặt mày ủ rủ.
Cô ta không hề có sự kiêu ngạo khi cô ta sợ hữu gương mặt như vậy của người phụ nữ, trái lại có chút tự bị.
Có khi kiêu ngạo do anh ta chiều chuộng mà ra, điểm này anh ta thừa nhận.
Kiêu ngại chỉ là thỉnh thoảng, phần lớn thời gian đều là tự bi.
Trái tim của Cố Minh Thành như bị thắt lại vậy.
Khương Thục Đồng đang ở dưới lầu, đưa tay lên lau đi nước mắt của bản thân.
Là nghĩ khi như vậy, anh ta không đau lòng sao?
Khi ăn cơm tối, Ken nói còn mấy ngày nữa phải nhập học rồi.
Khương Thục Đồng nói cặp xách cô ta đã mua rồi.
“Vậy cha và mẹ có đưa con đi học không?” Ken hỏi.
Muốn cha mẹ cùng nhau đưa Ken đi học, Ken sẽ cảm thấy hạnh phúc, trước đây thì đã nhắc qua.
“Được đó!” Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên nhìn vào Cố Miinh Thành, anh ta đang cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Sau khi ăn cơm tối, thì Cố Minh Thành quay về phòng.
Khương Thục Đồng cũng bước vào.
Mấy hôm nay cô ta cảm thấy bản thân luôn có lỗi với Cố Minh Thành, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn, chỉ là sờ vào tay của Adam thôi, sau đó thì dẫn đến chuyện như vậy, bản thân cô ta, cũng không hiểu rõ vì sao bản thân lại không nói cho Adam biết về chuyện của tiểu Cù, tóm lại, nhắc đến tiểu Cù, thì cô ta cảm thấy muốn nôn ói, cô ta không xứng với Adam, trên đời này không ai có thể xứng bằng.
Trong phòng đã tắt đèn, Khương Thục Đồng hôn Cố Minh Thành, cứ như lúc nãy ở dưới lầu vậy, Cố Minh Thành cũng không có phần ứng.
Giống như người làm sai chỉ có cô ta vậy.
Nhưng người bên Đức một mình bên cạnh đứa con là cô ta, người luôn trung thành là cô ta, bao năm nay người không có thay đổi tình cảm là cô ta.
Có khi, cô ta sẽ nghĩ, cố ta cuối cùng có gì sai chứ?
Sau đó, cô ta ngồi trên người của Cố Minh Thành, khi đang dưng trào, cô ta cởi đi áo trên của cô ta.
Cố Minh Thành dùng sức đè cô ta dưới người, sau khi một trận giày dò hoang dã, anh ta dùng sức nắn lại chiếc cằm của cô ta, tay sờ đến ngực bên trái của cô ta, “Trong lòng em cuối cùng đã chứa đựng bao nhiêu đàn ông vậy?”
Những lời này khiến Khương Thục Đồng có chút tổn thương, “Chỉ một mình anh!”
Cố Minh Thành hanh lạnh một tiếng.
Trong lòng anh ta trong sáng như gương vậy, bởi vì cảm thấy hổ thẹn với anh ta, cho nên mới chủ động hôn anh ta, chủ động làm tình với anh ta, từ khi nào cô ta ở bên trên lại chủ động như vậy chứ?
Bởi vì trong lòng cô ta có ma.
“Nếu như đã làm phụ nữ của anh, thì sẽ là suốt đời, chuyện mà nữa đường bỏ cuộc, em nghĩ cũng không cần nghĩ đến! Anh nói rồi, nếu như em đi nữa, anh với em, cả đời này, cũng sẽ không gặp nữa! Có nghe thấy không?”
Khương Thục Đồng gật đầu, trong màn đêm mù mịt, anh ta trần chuồng thân trên, trên người mồ hôi đầm đìa, Khương Thục Đồng ôm ngược lại sau lưng của anh ta.
“Em sẽ không rời đi! Em yêu anh, sao em lại rời đi chứ?”
Cố Minh Thành không nói gì nữa, từ từ ngủ đi.
Mấy ngày sau, Ken đã nhập học, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng cùng nhau đưa Ken đi học, sau khi xuống xem hai người nắm lại tay của Ken, Ken có khi ngẩng đầu lên nhìn cha, có khi ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
Khi đưa tay con cho cô giáo, đứa con cũng không bướng bỉnh như những đứa trẻ khác, bởi vì trong lòng con rất hạnh phúc.
Sau khi quay về, Khương Thục Đồng chủ động nói những chuyện vui, dù sao mấy hôm nay tâm trạng của Cố Minh Thành cũng không tốt lắm.
“Sắp đến sinh nhật của em rồi?”Cố Minh Thành đột nhiên hỏi một câu.
“Ừm.”
“Mấy tuổi rồi?” Anh ta lại hỏi.
Tuổi của Khương Thục Đồng, anh ta biết, anh ta chính là muốn Khương Thục Đồng tự nói ra.
“Tuổi mụ - - Ba mươi tuổi!” Sau khi Khương Thục Đồng trả lời xong, đôi môi bụm lại, nhìn ra ngoài hướng cửa sổ, “Anh muốn cho em quà gì sao?”
“Muốn. Không biết em thích gì.” Cố Minh Thành vừa lái xe, vừa nói.
“Em không muốn qua sinh nhật. Lớn tuổi rồi, càng ngày càng không muốn qua sinh nhật.”
Cố Minh Thành không nói gì.
Ba ngày sau, Khương Thục Đồng nhận được điện thoại của Cố Minh Thành, muốn cô ta đến công ty.
Khương Thục Đồng đến công ty mới nhìn thấy, trên cả toà nhà đều treo đầy những bang rôn có lòi chúc phúc, “Chúc bà Cố sinh nhật vui vẻ!”
Tập đoàn Minh Thành tọa lạc tại vị trí tất đất tất vàng, dưới dầu đương nhiên cũng có rất nhiều người dừng lại xem.
Đây là Khương Thục Đồng lớn như vậy, lần đầu tiên nhận được sự đối đãi như vậy, đương nhiên thấy ngạc nhiên.
Tấm bang rôn dài như vậy từ trên sân thượng đến dưới lầu, đến ngay trước mắt, giống như từ trên trời rơi xuống vậy.
Cả đời này Khương Thục Đồng cũng chưa nếm qua mùi vị hạnh phúc này, cô ta không dám tin vào che miệng lại, bước vào trong tập đoàn Minh Thành, ai nấy đều cúi chào cô ta, “Chào bà Cố”, “Bà Cố sinh nhật vui vẻ!”
Có thể chủ tịch phí nhiều tâm tư như vậy, mọi người đều biết được hôm nay là sinh nhật của Khương Thục Đồng, cho nên đều rất cung kính, người trong lòng của chủ tịch đó.
Khương Thục Đồng bước vào trong phòng làm việc của Cố Minh Thành, mới nhìn thấy có một bó hoa hồng lớn, xem ra cũng không ít đó, có thể có mấy ngàn cây đó, đóa hoa rất lớn, vốn dĩ trong phòng đã rất lớn, có thể vì bó hoa này được đặt ngay chính giữa, phòng làm việc lại thấy nhỏ lại, thật tình mà nói - - Rất chiếm chỗ đó.
“Bà Cố có thích không?” Bộ dạng như không chuyện gì của Cố Minh Thành, vẫn còn ngồi trên bàn viết chữ.
Giống như người bố trí hoa không phải là anh ta vậy, anh ta giống như cũng không liên quan đến băng rôn đó.
Đây có thể là lần thứ hai Khương Thục Đồng nhận được hoa của anh ta đó, lần đầu tiên là quan hệ giữa hai người chưa được trong sáng, tặng bó hoa nhỏ hơn, đương nhiên, toàn bộ hoa so với bó hoa hồng lớn này, đều là hoa nhỏ.
Phụ nữ là một sinh vật rất cảm tính, vốn dĩ cũng rất ghét khi qua sinh nhật, nhưng mà hiện nay cùng anh ta ở bên nhau, cô ta cảm thấy, qua sinh nhật cũng không tệ vậy.
Cố Minh Thành ép Khương Thục Đồng đến gần cửa, đưa một tay lên, lòng bàn tay đè trên cửa.
“Cố tổng cũng dùng tâm theo đuổi một phụ nữ hay sao?” Khương Thục Đồng hỏi.
“Luôn muốn hâm nóng lại trái tim của em, hiện nay thì, có nóng chưa?” Tay của Cố Minh Thành một lần nữa từ trên má quét đến dưới cằm.
Ám muội mà khiêu khích.
Khương Thục Đồng phải nói với anh ta như thế nào đây, cô ta luôn thiếu hụt cảm giác trong hôn nhân?
“Trái tim của em luôn nóng mà!”
“Đối với anh ta đó?” Cố Minh Thành lại hỏi.
Ánh mắt của Khương Thục Đồng quan sát trên mặt của Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành chỉ “Anh ta ” Là ai.
Anh ta có hiềm khích với Adam.
Là sự hiềm khích mà đàn ông đối với đàn ông.
Không giống với Cảnh Thụy, Cảnh Thụy anh ta chỉ cần nhắm lại thì có quét sạch anh ta.
Adam- -
Khi Khương Thục Đồng đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, điện thoại của cô ta reo lên, vốn dĩ giấy phút này, cô ta không nên xem điện thoại.
Nhưng cô ta không biết phải nói sao, vẫn là lấy điện thoại ra.
Do Adam gửi hình qua, nhiều tấm hình lắm, bên trong có một tấm hình ghi là: Khải Lí hoang nghênh bạn!
Quý Châu Khải Lí, đó là nơi ở của tiểu Cù!
Sắc mặt của Khương Thục Đồng đột nhiên có sự thay đổi lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...