Đôi tay của Cố Minh Thành nắm ngược lại đôi tay của Khương Thục Đồng trên tấm ga giường, chặt chẽ nắm lại mười ngón tay của cô ta.
Anh ta muốn cho Khương Thục Đồng biết, khi cô ta nắm lại bàn tay của anh ta, rốt cuộc là cảm giác như thế nào!
Năm ngón tay của anh ta nắm lại với nhau, kẹp năm ngón tay của Khương Thục Đồng ngay chính giữa, dùng sức kẹp lại.
Anh ta chính là muốn cô ta cảm thấy đau!
Người phụ nữ này, luôn ỷ vào được chiều chuộng mà kiêu ngạo, sớm đã muốn được dạy dỗ rồi.
Anh ta hôn bừa bãi trên mặt của Khương Thục Đồng, rất hoang dã rất bực mình.
Khương Thục Đồng không có phản ứng lại, chỉ là hờ hửng nói một câu, “Tạo sao anh phải nói em như vậy chứ?”
Cố Minh Thành sửng người, mới hiểu được câu nói của Khương Thục Đồng.
Câu nói này, cô ta dùng tâm mà nói!
Không phải nhõng nhẽo, không phải như được chiều chuộng mà kiêu ngạo.
Cả đời này của Khương Thục Đồng, rất ghét người ta nói cô ta có tính lăng nhăng, đã từng, cô ta đã tự bi sống trong bốn chữ này.
Trái tim của Cố Minh Thành như bị ai giật một cái vậy, níu lại đến khó chịu, thấy nuối tiếc cho những lời bản thân lúc nãy nói, nhưng anh ta chưa từng mở lời xin lỗi cô ta.
Thì cứ như vậy dùng sức ra làm cô ta.
Không nhẫn tâm không đủ để trút giận.
Sáng mai khi Khương Thục Đồng tỉnh lại, đã dậy rất muộn, màn cửa sổ chưa kéo ra, nhưng ánh nắng của mùa hè rất nóng nực, cô ta lấy tay lên che lại.
Cố Minh Thành ngồi vào ghế sofa dưới lầu, anh ta đang xem xấp hồ sơ mà Từ Mậu Thận đưa cho anh ta, hiện nay căn biệt thự mà Từ Mậu Thận sinh sống là căn biệt thự xưa kia của Lục Chí Khiêm và Khương Thục Đồng, lần này, Từ Mậu Thận đã diện tích lớn sữa sang lại, thu dọn đồ đạc, thu dọn ra được đó.
Một Xấp rất dày.
Khi đó cô ta không đi làm, có một cuốn sổ sách, chủ yếu ghi chép lại những chi tiêu mua quần áo, mỗi một con số cô ta cũng chi tiết ghi chép lại.
Bên trong đó có một trang ghi là: Lại cãi nhau rồi! Anh ta lại đi ra ngoài tìm phụ nữ! Từng thử qua yêu anh ta, nhưng sao cũng không yêu được!
Đang nói có thể là Lục Chí Khiêm.
Bên dưới còn có dấu tích làm nhoè của nước mắt.
Khi đó, trong cuộc sống của cô ta không có Cố Minh Thành.
Mấy hôm nay tâm trạng của Cố Minh Thành không được tốt lắm, không muốn nói chuyện, trái lại muốn từ những lời nói trước đây của cô ta tổng kết ra rốt cuộc Khương Thục Đồng là một người như thế nào.
Có một trang còn ghi lại: Anh ta cưởi trên một con ngựa trắng, anh ta tuấn tú nho nhã, nụ cười của anh ta dịu dàng, tính tình không được giống anh ta.
Đây có thể là mơ tưởng mà cô gái hai mươi tuổi đối với bạch mã hoàng tử trong tương lai, một cô bé thích mơ mộng.
Nhưng xem như thế nào đi nữa, sao vẫn cảm thấy bạch mã hoàng tử của Khương Thục Đồng vẫn là Adam.
Cách xa mười vạn tám ngàn dặm với Cố Minh Thành.
Ít ra, anh ta không nho nhã, anh ta rất lạnh lùng, anh ta ít khi có được, khi cười lên có nụ cười dịu dàng, nụ cười đó chỉ có cười với cô ta thôi.
Cố Minh Thành mang những đồ đạc này cất giữ lên, để trong tủ dưới của bàn trà.
Vốn dĩ muốn tận tay đưa cho Khương Thục Đồng, thôi đi, cô ta xem được thì xem, không xem được thì thôi, dù sao cũng ở trong nhà anh ta.
Không quan trọng gì.
Sau khi Khương Thục Đồng thức dậy, Cố Minh Thành bước lên lầu.
Bởi vì đêm qua làm tình do anh ta ép buộc mà làm, nhưng Khương Thục Đồng không muốn tha thứ cho anh ta.
Hơn nữa đêm qua, anh ta còn nói với Khương Thục Đồng những lời đó, Khương Thục Đồng không muốn nói chuyện với anh ta.
Sợ là lại khiến anh ta tức giận, anh ta lại giày vò bản thân.
“Em xuống dưới lầu trước đấy!” Cố Minh Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng ngủ, Khương Thục Đồng nói với anh ta một tiếng.
“Sao không gọi chồng nữa vậy?” Cố Minh Thành hỏi cô ta.
Có thể thấy được hai chữ “Chồng ơi” chỉ là kế hoãn binh khi cô ta van xin sự tha thứ của Cố Minh Thành mà thôi, trong ngày thường, cô ta không hề gọi như vậy.
Khương Thục Đông không nói gì, chỉnh trang lại quần áo, bước xuống lầu.
Khương Thục Đồng ngây người ra nhìn vào trong lịch, ngày hai mươi tám tháng tám, Ken phải đi học rồi, cách xa ngày sinh nhật của cô ta còn thời gian một tuần, tính đúng ngày tháng cô ta là hai mươi chín tuổi, còn tuổi mụ là ba mươi tuổi.
Ba mươi tuổi.
Vẫn không có người chịu lấy!
Hôn lễ chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Adam đã đến.
Nói là biết được sắp đến ngày sinh nhật cửa Khương Thục Đồng, đến đây trước tặng quà sinh nhật cho cô ta.
Người nước ngoài đối với tặng quà gì đó, cũng không để ý cho lắm, mấy năm trước, mỗi năm Adam đều tặng một món quà nhỏ cho Khương Thục Đồng, có khi là tấm thiệp nhỏ, có khi là vật dụng ngày thường mà Khương Thục Đồng cần đến, hôm nay anh ta tặng cho Khương Thục Đồng chiếc đồng hồ bỏ túi, là cha của Adam tặng cho anh ta đó.
Đây thì có chút quý giá rồi.
Khương Thục Đồng hỏi Adam có thu hoạch gì không, có tìm được thứ gì đó mà bản thân muốn tìm hay không.
Adam nói không có, nhưng anh ta nhớ mại mại trong đầu có một người phụ nữ, anh ta muốn tìm người phụ nữ đó, nếu như có thể, sẽ dẫn phụ nữ này quay về Đức, không trở ngại gì thì sẽ kết hôn.
Nghe được hai chữ “Kết hôn”, trong đầu của Khương Thục Đồng kêu vù vù.
Nếu như người phụ nữ đó là loại người mà cô ta yêu thích vẫn còn được, nhưng rõ ràng cô ta không thích người đó.
“Khương, cô thực sự không có ấn tượng gì hay sao?”
Khương Thục Đồng nghiêng đầu, “Không có!”
Cô ta chính là không nói cho Adam biết, chuyện anh ta và tiểu Cù.
“Cố có ở đây không?” Adam lại hỏi Khương Thục Đồng.
“Trên lầu!” Khương Thục Đồng buồn phiền trong lòng.
Báu vật trong lòng sắp bị người khác cướp đi rồi, Khương Thục Đồng đang dồn lại sức mạnh cuối cùng, muốn nắm bắt lại, sự thật cô ta biết cũng chỉ là không có tác dụng.
Adam mang chiếc đồng hồ bỏ túi để trên bàn.
“Vì sao phải tặng cho tui chiếc đồng hồ bỏ túi này?” Khương Thục Đồng hỏi một câu.
“Mấy ngày nữa tôi có thể sẽ trở về Đức. Tôi hy vọng cô và Cố có thể sống vui vẻ, thời gian trôi qua như nước chảy vậy, tích tắc tích tắc trốn đi, những năm tháng cũng vậy, nhưng mà trên mặt đồng hồ, vĩnh viễn cũng không thấy được thời gian trôi đi, tạm biệt, Khương!” Adam nói xong thì bước đi.
Adam ít khi nói chuyện dài dòng với Khương Thục Đồng như vậy, như có triết lý như vậy thì càng ít hơn.
Trong tay Khương Thục Đồng cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua sống tại Đức.
Anh ta là người thân nhất của cô ta!
Có thể bởi vì tính cách của anh ta, quang minh lỗi lạc của anh ta, anh ta- -
Khương Thục Đồng nhìn vào chiếc đồng hồ này, Zentradoublegold, sản xuất vào năm một ngàn chín trăm ba mươi bốn.
Là cổ vật đó.
Nhưng Khương Thục Đồng biết được, loại đồ vật này, phải xem chiếc đồng hồ này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đã chứng kiến lịch sử nào.
Lời nói của Adam, luôn vọng lại trong lòng của Khương Thục Đồng.
Bổng dưng muốn khóc.
Khương Thục Đồng cầm trên tay chiếc đồng hồ bỏ túi đó, cuối cùng, cô ta bước ra ngoài.
Khương Thục Đồng đi đến nhà của Từ Mậu Thận, tìm Bạch Mi.
Vừa nhìn thấy Bạch Mi, cô ta đã ập vào trong lòng của cô ta khóc lên, nói không rõ vì sao lại khóc.
Gần đây tâm trạng của Khương Thục Đồng rất yếu đuối, không biết rốt cuộc là cây cỏ dại nào đã đè đến phòng thủ cuối cùng của cô ta.
“Sao vậy? Thục Đồng?” Nhìn vào Khương Thục Đồng đang trong lòng mình, cứ khóc thút thít như một búp bê vậy, Bạch Mi hỏi.
“Tôi sắp ba tuổi rồi, nhưng anh ta vẫn không cưới tôi, chúng tôi chỉ là đã làm hôn lễ, không có đăng ký kết hôn!” Nói xong, Khương Thục Đồng lớn tiếng khóc oà lên.
Không có người phụ nữ không quan tâm đến kết hôn.
Bình thường giấu lại trong lòng, tuy là không nói ra, nhưng mà, một khi đã bị khiêu dậy, đó chính là sự đau thương trong lòng.
“Chị cũng đã gần ba mươi tuổi rồi! Minh Thành vẫn chưa làm giấy kết hôn với cô sao? Để tôi đi tìm anh ta nói chuyện!” Bạch Mi có lòng dạ nghĩa hiệp can đảm.
“Không cần đâu, cũng không có tác dụng, nếu như anh ta muốn cưới, thì sớm đã cưới rồi. Có thể anh ta nghĩ là tôi sẽ như vậy với anh ta sống hết cả đời, nhưng đứa con phải đi học, trên phiếu báo danh của con, tôi làm sao viết thân phận độc thân của tôi đây? ”
Khương Thục Đồng biết chỗ khó xử của Cố Minh Thành, cho nên cô ta xưa nay chưa một lần ép hôn, khiến cho Cố Minh Thành phải khó xử.
Chuyện này cô ta cũng không nhắc đến.
Tuy là anh ta có thể làm được tất cả, nhưng mà dù sao Cố Thanh Nguyên cũng là cha của anh ta.
Sau lần trước Bạch Mi nói với cô ta tập đoàn Minh Thành sẽ di dời, Khương Thục Đồng đã nhanh chóng hiểu được, cuộc chiến tranh lạnh giữa hai cha con họ.
Cũng chính là nói, cuối cùng, Cố Minh Thành vẫn chọn lựa cha của anh ta.
Vốn dĩ chính là tình thần, dù vẫn có sự thiếu sót nhưng vẫn có thể tha thứ được.
Anh ta đã khẳng định Khương Thục Đồng sẽ như vậy đi theo anh ta suốt cuộc đời.
Khi Khương Thục Đồng sắp bước qua tuổi ba mươi, cảm giác an toàn càng ít lại.
Cô ta không còn là hai mươi chính tuổi, không phải là cái tuổi có thể vì tình yêu mà bỏ mạng.
Cô ta muốn ổn định cuộc sống của bản thân, chăm sóc chồng dạy dỗ cho con, từ đây về sau yên thân an phận, cuộc sống bình yên.
Khương Thục Đồng ở trong lòng của Bạch Mi, đôi mắt híp nhẹ lại, đang khóc thút thíy, Bạch Mi là bờ vai dựa dẫm của phụ nữ.
Adam vẫn là bờ vai dựa dẩm của cô ta.
Hơn nữa bản thân cô ta biết, sự ỷ lại của cô ta với Adam khác xa với Bạch Mi.
Bởi vì sự nghiệp của Adam, bởi vì tính cách của anh ta, cứ như những lỗ trên cây vậy, không cần Khương Thục Đồng nói gì cả, thì anh ta biết, hơn nữa, còn hiểu rất rõ.
Anh ta hiểu cô ta, cho nên, anh ta cho cô ta từ Đức quay về, cho nên, khi tiểu Cù làm náo loạn, anh ta đã một tay đè xuống tiểu Cù, không hề cho Khương Thục Đồng hay biết, là sau đó Khương Thục Đồng từ từ suy nghĩ ra đó, anh ta vì cứu cô ta mà bị hôn mê bất tỉnh, nhưng không có một câu oán trách.
Vẫn còn nhớ, khi cô ta mới đến Đức, mới sinh con xong, cái gì đều không biết, ăn không được tốt, thường xuyên bị bệnh.
Đêm khuya mơ mộng, cô ta thường hay không nắm bắt được người đó, nắm được chỉ là sự trống vắng.
Sự cô đơn trống vắng kích cỡ lớn đó, khiến cho cô ta không ngủ được.
Sau đó, đứa con lớn lên, cô ta lại bị cảm một lần.
Là Adam đưa cô ta đến bệnh viện, trong mộng lại mơ thấy người đó, cả đời này sao cũng không thoát khỏi được anh ta.
Trong mộng, cô ta theo bản năng đưa ra bàn tay, đi tìm kiếm ngươi đó.
Lần này, bàn tay của cô ta bị một người nắm lại.
Bàn tay của cô ta yên ổn lọt vào trong lòng bàn tay của người đó, rất giống với bàn tay của Cố Minh Thành, rất nóng, mềm mại.
Khương Thục Đồng ôm lại đôi tay này khi khóc.
Cứ nghĩ là người đó cơ!
Sau đó, mỗi lần bị bệnh, nằm viện, nắm lại bàn tay của Adam đã trở thành thói quen, bởi vì bàn tay đó xác thực đã cho cô ta cảm giác an toàn, thêm vào tính cách của Adam!
Adam ở trong lòng của Khương Thục Đồng, chỉ như một người anh trai, còn là người thân, là người bạn tốt.
Là tình bạn, xem tí nữa đã phát triển thành tình yêu.
Khi trong tình yêu không nhận được cảm giác an toàn, trái tim của Khương Thục Đồng lại theo bản năng đi tìm kiếm cảm giác đó an toàn trong tình bạn.
Nhưng người đó trong tình bạn, lại đi tìm tiểu Cù, muốn kết hôn rồi.
Điều này khiến cho trái tim của Khương Thục Đồng chịu sự tổn thương.
Bởi vì từ nay Adam không còn là chỗ dựa của cô ta nữa, cô ta lại không thích tiểu Cù gì mấy.
Điều này khiến cho Khương Thục Đồng muốn phát điên.
Cho nên, hôm đó cô ta không nhìn thấy được, dưới tình thế cấp bách đi tìm đôi tay đó lần nữa, nhưng đã quên đi, Cố Minh Thành chỉ ở bên cạnh.
Là cô ta không đúng!
Nhưng mà người đó, lại không cưới cô ta.
Cô ta đã ba mươi tuổi rồi!
Năm ba mươi tuổi này, Khương Thục Đồng nhận được món quà từ Adam.
Bốn năm trước vẫn luôn nhận được.
Người đó, chưa từng cùng cô ta trải qua ngày sinh nhật! Hơn nữa, năm nay cô ta cũng không muốn trải qua, phụ nữ tuổi tác lớn rồi, sinh nhật sẽ trở thành một điều cấm kỵ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...