Cặp mắt lạnh lùng của Cố Minh Thành nhìn chằm chằm vào bàn tay của Adam, bàn tay này bị Khương Thục Đồng nắm chặt lại.
Đôi bàn tay này, rất thon, rất mền mại, giống như đang nói ra cá tính của Adam vậy, rất dịu dàng, rất nho nhã.
“Thục Đồng, tôi thấy chắc đầu óc của cô bị hồ đồ rồi, đó không phải là tay của Minh Thành, đó là của Adam!”
Bạch Mi nhìn thấy xảy ra màn ngại ngừng như thế này, nhìn thấy sắc mặt của Cố Minh Thành không tốt rồi, liền nhanh chóng giải thoát giúp cho Khương Thục Đồng, nói cô ta bị sốt đến hồ đồ.
Khương Thục Đồng hoảng sợ buông ra bàn tay của Adam, giống như rất cố tình vậy, sau đó nắm lại bàn tay của Cố Minh Thành.
Là bàn tay bản đầu cô ta đã buông ra đó.
Phản ứng tiềm thức là bản năng của con người, Cố Minh Thành rất hiểu về điểm này.
Adam và Cố Minh Thành thay đổi vị trí, hỏi, “Tay đang nắm là của ai?”
“Minh Thành!” Khương Thục Đồng nói.
“Tên của cô?”
“Khương Thục Đồng.”
Adam nói với Cố Minh Thành là cô ta không bị mất trí nhớ, chỉ là tạm thời không nhìn thấy được, có thể hai ba ngày sẽ khỏe lại, kêu Cố Minh Thành yên tâm.
Cố Minh Thành buồn phiền“Ừ” Một tiếng.
Giống như muốn bù đắp lỗi lầm của ngày hôm nay, hôm nay Khương Thục Đồng luôn rất ngoan, thực sự là “ Nhắm mắt nhắm mũi” Phối hợp với Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành nhờ dì giúp việc ở nhà chuẩn bị cháo, mang qua cho Khương Thục Đồng.
Anh ta từng muỗng từng muỗng đút cho cô ta ăn.
Khương Thục Đồng vẫn còn vì chuyện nắm nhầm bàn tay mà có chút áy náy.
Cố Minh Thành lạnh mặt, không nói chuyện.
Bạch Mi và Từ Mậu Thận đứng bên cạnh, họ đã nhận ra giữa hai người có chút mẫu thuẫn rồi.
Adam nói mới đến Trung Quốc, biết được Khương Thục Đồng không có chuyện gì nữa, thì anh ta quay về khách sạn trước để thu dọn đồ đạc.
Rời đi.
Ánh mắt của Cố Minh Thành luôn nhìn vào Adam.
Đến khi anh ta rời khỏi bệnh viện, Cố Minh Thành mới tiếp tục đút cháo cho Khương Thục Đồng.
Những nhịp đút cháo của anh ta chậm lại, Khương Thục Đồng có thể cảm giác được.
Cô ta liền một tay nắm lấy tay của Cố Minh Thành, không biết nên xin lỗi như thế nào nữa.
Cố Minh Thành thấy đau lòng không muốn nói chuyện.
“Xin lỗi, Minh Thành, em không phải cố ý! Em thật tình không phải cố ý. Em không biết đó không phải là tay của anh!” Bộ dạng đáng thương của Khương Thục Đồng nói xin lỗi, nắm chặt lại tay của Cố Minh Thành.
Lúc nãy đã nắm nhầm, hiện nay nắm lại tay của anh ta để bù đắp.
Với anh ta sống lâu như vậy, không biết là của anh ta?
Khi trên giường với anh ta nắm lại mười ngón tay, không biết là anh ta?
Anh ta ngồi trên ghế sofa, cô ta thường hay qua đó chơi đùa những ngón tay của anh ta, không biết là anh ta?
Sự ngại ngùng đó, giống như trên hôn lễ mà chọn nhầm chú rễ vậy, cũng chính vì không ý thức, càng biểu hiện được sự quan trọng của chuyện này.
Trái tim của anh ta thấy lạnh.
“Chồng ơi, anh đừng giận mà!” Khương Thục Đồng không nhìn thấy phản ứng của Cố Minh Thành, chỉ biết là anh ta không nói chuyện.
Không nói chuyện cô ta càng nôn nóng hơn.
Muốn nhận được sự tha thứ của anh ta, cho nên, luôn không chịu gọi “Chồng” Cuối cùng cũng sử dụng đến.
Có chút giống như bị bệnh rồi khắp nơi tìm kiếm bác sĩ.
Bạch Mi và Từ Mậu Thận luôn đứng bên cạnh, nhẹ tiếng ho lên, nghĩ là hai người chỉ là đang thể hiện tình yêu thôi.
Nhưng với Cố Minh Thành xem ra thì, không phải là chuyện như vậy.
Nắm nhầm bàn tay của Adam, đến “Chồng” Cũng gọi luôn rồi, có thể thấy được cô ta đối với chuyện này là rất để ý.
Nhưng vì sao cô ta lại để ý như vậy chứ?
Cố Minh Thành cũng không phải là kẻ khờ!
Anh ta vẫn còn từng muỗng từng muỗng đút cho Khương Thục Đồng ăn, Khương Thục Đồng ăn mà không có mùi vị.
Bác sĩ bước vào, muốn giúp Khương Thục Đồng rửa vết thương.
Khương Thục Đồng nói với Cố Minh Thành một câu, “Chồng ơi, anh không được đi!”
Thì Cố Minh Thành cũng không có đi.
Cái từ chồng này, nếu là khi gọi trên giường, hay là gọi khi anh ta muốn nghe, Cố Minh Thành nhất định sẽ chiều chuộng cô ta lên trời.
Nhưng mà, hiện nay, cuối cùng cô ta cũng chịu gọi, nhưng vì người đàn ông khác.
Cố Minh Thành không đồng ý.
Khương Thục Đồng nằm trên giường, bác sĩ giúp cô ta xử lý vết thương trên mặt, khi bôi lên thuốc tím, thì cô ta cắn răng lại, gọi “Chồng ơi”, nắn chặt tay của Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành biết được do cô ta cố ý đó, cô ý nắm lại tay của anh ta, để biểu hiện lời xin lỗi của mình, biểu hiện vị trí hiện nay của anh ta trong lòng của cô ta.
Dù cho sau khi cô ta tỉnh lại, người vô tình nắm lại không phải là anh ta, hơn nữa còn bực vội đẩy tay của anh ta ra.
Cô ta một khi đã gọi, thì cứ gọi mãi khổng ngừng“ Chồng ơi” “Chồng ơi”.
Càng gọi, trong lòng Cố Minh Thành càng thấy phiền.
“Ken, con không qua đây nói chuyện với mẹ sao?” Cố Minh Thành nhìn sang bên cạnh, Ken đang ngồi trên ghế, đang ung dung tự tại nhìn vào cảnh này.
“Daddy đã nói mummy không có gì rồi, vậy thì mẹ chắc chắn sẽ không sao, trước đây luôn như vậy mà.” Ken lại nói một câu.
Adam trong lòng mẹ con họ, đích thật là một vị thần.
Nhưng thân phận này nên là của Cố Minh Thành mà.
Bởi vì tác dụng của thuốc, Khương Thục Đồng chặt chẽ nắn lại tay của Cố Minh Thành.
“Em đau.” Cô ta nói.
“Em bị thương rồi, em nghĩ anh không đau lòng sao?Anh còn đau hơn em đó!” Cố Minh Thành nói một câu.
Giống nữa một nắm đấm đánh vào trong bông gòn vậy, phát ra tiếng “Bụp”.
Cô ta luôn nhấn mạnh cô ta không phải cố ý, thái độ nhận lỗi rất tốt.
Khương Thục Đồng đã bôi xong thuốc, lúc nãy khi may lại vết thương, thuốc tê mới hết, giờ đây lại đau, Cố Minh Thành giúp cô ta đắp mền, vỗ vào cô ta, cô ta đã ngủ.
Cố Minh Thành nhờ Bạch Mi và Từ Mậu Thận chăm sóc cho cô ta, anh ta phải quay về nhà lấy đồ, đêm nay anh ta phải ở lại đây chăm sóc cho cô ta.
Bạch Mi vẫn còn giải thích giúp cho Khương Thục Đồng, “Minh Thành, anh đừng để ý, cô ta mới tỉnh lại, ý thức vẫn chưa rõ ràng!”
Từ Mậu Thận kéo lại tay của Bạch Mi, ý là nói cô ta nhiều chuyện.
Cố Minh Thành không lên tiếng, những người này vĩnh viễn cũng không hiểu được, sự tin tưởng trong ý thức với Adam, không tin tưởng đối với anh ta, đây là chuyện rất đáng sợ!
Cố Minh Thành dẫn theo Ken, đề máy xe.
“Ken, khi mẹ con ở bên Đức, khi nằm viện cũng thường xuyên nắm lại tay của Adam sao?” Trên xe, Cố Minh Thành hỏi Ken.
Ken suy nghĩ rất lâu, rất lâu sau mới nói, “ Ừ, Đúng đó! Có một lần, mẹ bị cảm nặng, bị sốt đến mê mang, đã vào trong bệnh viện, khi tỉnh lại, nắm lại tay của Adam thì khóc! Con luôn cảm thấy mẹ rất đáng thương đó, không có cảm giác an toàn!”
Cố Minh Thành nhẹ nhàng nhăn mày, cảm giác an toàn, anh ta không có cho cô ta sao?
Là Adam đã cho cô ta cảm giác an toàn.
Cố Minh Thành đã về nhà lấy những loại vật dụng cá nhân, để Ken ở nhà, đêm nay nhờ dì giúp việc cho Ken ngủ, anh ta phải ở lại trong bệnh viện.
Lúc mới bước đến trước cửa phòng bệnh, thì nghe được tiếng khóc hu hu, là của Khương Thục Đồng.
Adam ngồi bên cạnh cô ta, quay lưng lại với Cố Minh Thành.
Đôi mắt của Khương Thục Đồng có miếng gạc che lại, dùng tiếng Đức hoảng lên nói, “Anh không có để lại gì ở Trung Quốc, thật đó, anh cứ tưởng bản thân anh đã mất trí nhớ, sự thật là không có, đó là ảo giác của anh!”
Khương Thục Đồng cứ không muốn cho anh ta biết sự tồn tại của tiểu Cù!
Đây là một tâm trạng gì vậy?
Khương Thục Đồng bị thương, Cố Minh Thành có một cảm giác, anh ta giống như nhìn thấy một Khương Thục Đồng khác với ngày thường.
Khác với Khương Thục Đồng trong ngày thường.
“Nhưng mà Khương, vì sao tôi cứ cảm thấy người đó đang nhảy trong trái tim của tôi?” Adam lại hỏi.
Khương Thục Đồng chặt chẽ cắn môi lại, giống như không biết lời nói dối của mình sẽ duy trì được bao lâu, cô ta cắn răng lại nói câu, “Trong lòng anh không có ai hết!”
Cố Minh Thành gõ cửa, bước vào trong.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Cố Minh Thành giả vờ thanh thãn hỏi một câu.
Khương Thục Đồng nhanh chóng lui vào sau giường, nhưng cô ta vốn dĩ là dựa vào tường mà, lui đi đâu được chứ?
Lúc hãy Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành đứng ở ngoài cửa, Adam nói câu, “Cố đến rồi, vậy tôi về trước đây!”
Khương Thục Đồng gật đầu.
Cố Minh Thành lấy con dao ra gọt trái cây cho Khương Thục Đồng, hiện nay trong phòng bệnh chỉ có hai người.
“Lúc hãy Adam đến làm gì vậy?” Anh ta hỏi.
“Ờ, không có gì, chỉ là cái đó - - Anh ta muốn đến một lần bệnh viện quốc tế, dù sao lần trước chưa nói tạm biệt đã đi rồi!” Khương Thục Đồng nói, cũng may anh ta không nhìn thấy đôi mắt của bản thân, nếu như Cố Minh Thành nhìn thấy, nghĩ là cô ta thực sự đang nói dối đó.
Thực sự, cô ta cũng đích thật là đang nói dối mà!
Khoé mối của Cố Minh Thành nhấc lên một tí, không muốn cho Adam tìm người tình trong mộng của anh ta, trong lòng không biết nghĩ như thế nào nữa.
Cố Minh Thành đưa trái cây cho Khương Thục Đồng, trong lòng Khương Thục Đồng không tập trung mà ăn!
Mấy ngày nay, Cố Minh Thành luôn bên cạnh Khương Thục Đồng, đợi khi ba ngày sau, đôi mắt của cô ta đã nhìn thấy được, đã xuất viện!
Khương Thục Đồng biết hiện nay cô ta không đẹp như trước đây nữa, khi soi trong gương, mặt mày ủ rủ, lấy hai tấm gương soi vào mái tóc phía sau gáy bị cắt đi của cô ta, vết thương trên mặt.
Cô ta xưa nay thích đẹp.
Khi cô ta soi gương, Cố Minh Thành luôn ngồi vào phía sau nhìn chằm chằm vào cô ta.
Con người có rất nhiều bộ mặt, Cố Minh Thành càng ngày càng không hiểu rõ cô ta.
“Xấu quá đi, sao em lại xấu như thế này chứ?” Khương Thục Đồng lấy những sợi tóc che vào nơi bị trầy xước.
“Đẹp như vậy, cho ai xem?” Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa phía sau, quan sát Khương Thục Đồng trong gương.
“Lòng thích đẹp, ai nấy đều có hết.” Khương Thục Đồng không hề mang sự nghi vấn của Cố Minh Thành để vào trong lòng, tiếp tục soi gương.
Mấy hôm nay Cố Minh Thành bị đã kích, không muốn nói nhiều, Khương Thục Đồng không chú ý đến.
Nhìn thấy bản thân trong mắt người phụ nữ này, từ từ trở nên như “Không”, thì Cố Minh Thành mất hết tinh thần.
Anh ta từ trên sofa đứng lên, bước đến trước ôm lại Khương Thục Đồng, đá ra cánh cửa trong phòng ngủ, kéo lại tấm màn, dùng sức đè Khương Thục Đồng dưới người.
Khương Thục Đồng luôn nũng nịu la lên, “Chồng ơi, chồng ơi......!”
Cô ta càng như thế này, Cố Minh Thành càng muốn làm chết cô ta, càng muốn mang những hoóc môn trong người trút hết trên người của cô ta.
Anh ta càng ngày càng dùng sức.
Khương Thục Đồng ôm lấy cổ của Cố Minh Thành, mồ hôi cha mồ hôi con đều đỗ ra hết, trong miệng luôn ren rỉ, “Chồng ơi, chồng ơi - -”
Gọi chồng gọi rất ân cần.
Cứ bộ dạng “Trong lòng người ta chỉ yêu có mình anh mà thôi ” Như lần trước vậy, Cố Minh Thành cảm thấy cô ta gọi hai chữ này không giả dối và lại rất thành thật, chỉ là tuỳ ý gọi như thế này, đã khiến cho Cố Thành ê ẩm.
“Cả đời này của em, cuối cùng đã lên giường với bao nhiêu đàn ông rồi? Người phụ nữ lăng nhăng!” Cố Minh Thành cắn răng hỏi.
Lúc Khương Thục Đồng say mê rối loạn, không biết Cố Minh Thành đang chỉ là người đàn ông nào nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...