Đỗ Thành Nguyệt lắc đầu nhưng vẫn kéo Ngân Tước vào lòng bế lên, hàm ý tuyên bố: không được đụng vào Lương Quang Ngân Tước, ai dám khiêu chiến thì chờ nhặt xác. Vẻ mặt cực kì bất đắc dĩ, ai bảo cô với con ngố này là bạn thâm niên? Huống chi trong trường ngoài cô và Hạ Diệp thì chẳng còn ai ngăn được Lương Quang Đinh La Khắc khi tên này nổi giận với Tước Tước. Hạ Diệp mới quay qua quay lại đã biến mất, chắc đã ra sau cánh gà để đại diện phát biểu.
Ngân Tước cực kì thỏa mãn cọ cọ vào bộ phận nào đó của nữ chính. Mà nữ chính là ai, là Đỗ Thành Nguyệt đó. Người có uy quyền nhất đó. Có nữ chính che chở, cho dù nam chính có bạo phát cô cũng chắc chắn vượt qua khó khăn, tiếp tục vươn lên và phát triển. Ê khoan, sao giống như đang học Sử vầy nè???
Nhìn động tác háo sắc cùng vẻ mặt ngu ngốc của ai đó Thành Nguyệt bóp trán, quyết định lôi con ngố này đi trước khi ai đó bạo phát. Lúc nãy nhìn họ Hạ kia đã cho cô một trận đủ rồi, giờ cũng nên làm người tốt. Nghĩ đến đây Đỗ tráng sĩ ôm người bỏ đi, tiện thể đá chân lão đệ của mình ra lệnh:
- Minh Lãm, cậu với mọi người mau theo tôi xếp hàng nhanh lên.
Lương Quang Ngân Tước trong lòng người nào đó sờ mũi, lòng tung hô vạn lần: Thành Nguyệt vạn tuế! Cô từ nhỏ do đột biến gien nên người rất nhỏ, dù đã cuối năm lớp Mười nhưng chỉ cao cỡ một mét bốn sáu, đứng chưa đến vai mọi người nữa. Điều này làm cô rất phiền, ai đột biến cũng có siêu năng lực như bay, phóng lửa hay đóng băng gì đó như trong biệt đội siêu anh hùng, còn cô chỉ có một khúc, đánh chẳng lại ai. Đã vậy thêm tật kén ăn nên nhẹ hẫng, gặp ai cũng đu như gấu Koala trông đến buồn cười.
Ngân Tước vui vẻ nháy mắt với Minh Lãm ra vẻ quyến dzũ, Thành Nguyệt rất không hài lòng, đưa tay véo véo má cô cảnh cáo. Ừm, thật mềm! Cô chun chun mũi làm nũng, đu người lợi dụng ai đó đang cáu “chụt” một phát lên má bạn mình rồi hì hì như con ngố. Cô biết chỉ cần làm thế là bà chị này nguôi giận ngay nên áp dụng tức thì để bảo tồn sinh mạng. Thành Nguyệt hài lòng, hơi lườm cô rồi đi thẳng về vị trí lớp, lúc ngang qua Đinh La Khắc ném lại một câu không cho phép cãi lời:
- La Khắc, Vĩnh Hoa có chuyện cần nói với cậu, mau ra “bồi” cậu ấy. Hôm nay không cần biết cậu dùng “thủ đoạn” gì cũng phải làm cho tập đoàn Viễn Dương chú ý đến Tước Tước, đừng làm hỏng kế hoạch đó.
- Biết rồi, chị cho Tước uống cái này, sáng giờ chị ấy mới ăn được bánh mì chưa đủ chất. Còn Tước, chị mau ngoan ngoãn uống cho hết, về nhà em sẽ tính sổ với chị.
Nói rồi Đinh La Khắc không câu nệ gì, đến gần Vĩnh Hoa. Mọi người rất thức thời nhường lại không gian riêng cho hai người đó, lũ lượt theo Đỗ Thành Nguyệt xếp hàng. Lương Quang Ngân Tước đánh chết cũng không bỏ tật tò mò, nhoài người ra đằng sau ôm cổ Thành Nguyệt thì thấy Vĩnh Hoa đang nói chuyện với em trai cô, bộ dạng thẹn thùng mà theo lời Minh Minh nói đó chính là “tỉnh tò”, còn Đinh La Khắc vẻ mặt trầm xuống, khẽ nhếch môi nói gì đó. Vĩnh Hoa nghe xong hốc mắt hồng hồng nhưng sau đó lại tươi cười trở lại.
Ngân Tước than thầm, xong rồi xong rồi, lần này xong thật rồi, kế hoạch “bể dĩa” một cách oanh liệt, quân cờ của cô đã thua ngay từ trong trứng nước. Bây giờ thì chẳng còn ai giúp cô kìm hãm hung thần “đinh búa” này nữa. Nói đi cũng phải nói lại, tội nghiệp Tạ mỹ nhân, trước giờ cũng chưa phải chưa là tỏ tình nhưng chưa từng bị ai từ chối thẳng thừng thế, coi như thằng nhóc xấu tính nhà cô có mắt không đồng tử, mĩ nữ dâng lên miệng cũng không ăn. Hừ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...