Edit: Hoàng Bích Ngọc
Trình Lãng không thể nhịn cười thêm nữa, cúi gục xuống cười thành tiếng: "Sao anh lại không thể lương thiện hơn phụ nữ chứ? A, cũng khó trách, Tuyết Thuần tiếp xúc với đàn ông đúng là quá ít rồi, nên đem vòng tuần hoàn sinh hoạt của mình mở rộng một chút, biết nhiều người đàn ông ưu tú hơn nữa. Thật ra thì, trong mỗi người đàn ông đều có một phần dịu dàng lương thiện."
Trình Lãng tận tình khuyên nhủ, nói một câu thật lòng, Lại Tư đánh anh thành ra như vậy, không hận là điều không thể nào. Nhưng ai bảo người ta là tảng đá cứng, anh chỉ là trứng gà đây? Chỉ cần anh ta đối tốt với Tuyết Thuần là được, như vậy anh cũng không có gì đáng để so đo cả. Hiện tại, anh chỉ muốn quý trọng cuộc sống và sinh mạng của mình, có muốn hiếu thuận với mẹ nữa.
Không thể phủ nhận, anh thật ra rất thích cô gái này. Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Tuyết Thuần, đã có cảm tình tốt với cô rồi. Trong nháy mắt đó, anh còn cảm thấy cô chính là thiên sứ gãy cánh mà ngã xuống đây, không dính một hạt bụi trần nào, cứ khác biệt như vậy đấy, cứ như vậy mà tĩnh mịch bi thương. Anh chỉ muốn làm vương tử cứu vớt cô mà thôi.
Đấy là chuyện của nhiều năm trước, hiện tại, đã có người đàn ông khác bảo vệ cô, nhưng anh vẫn muốn nhìn cô tận hưởng hạnh phúc. Thiên sứ nên sống ở trong thiên đường, chứ không phải là địa ngục bi thương. Lần này anh bị thương không phải lỗi do cô, là chính bản thân anh có lòng riêng trước, mới hại Lại Tư sinh ra hiểu lầm như vậy.
Người đàn ông khi chìm đắm vào tình yêu, cho dù người phụ nữ của mình chỉ lộ một chút chân thôi, cũng sẽ ghen. Mà sống ở thế giới hắc đạo, Lại Tư có lòng tự ái cực mạnh như vậy, lại có điều kiện không thể tưởng tượng nổi, làm đến bước này, cũng không có gì là lạ cả.
"Về sau chúng ta vẫn sẽ là anh em chứ." Trình Lãng bỗng nhiên nói, anh em dù sao cũng thân cận hơn bạn bè, nếu như đây là lý do duy nhất để có quan hệ với cô, anh nguyện ý. Cho dù giờ phút này lòng như đao cắt.
Tuyết Thuần sững sờ một chút, chợt khẽ mỉm cười: "Được." Trong lòng liền thả lỏng hơn rất nhiều, cô cho rằng, muốn khuyên Trình Lãng buông tay, phải bỏ ra rất nhiều tâm tư. Chuyện này so với dự đoán của cô đơn giản, dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn cảm xúc của Tuyết Thuần đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng hơn nhiều, trong lòng Trình Lãng có chút an ủi. Đúng, chính là như vậy, không cần gánh nặng, chỉ cần Công chúa Bạch Tuyết hạnh phúc là tốt rồi.
"Em, rất yêu Lại Tư?" Cuối cùng cũng hỏi ra, gân xanh trên trán khẽ nổi lên. Đây là vấn đề mà anh rất sợ phải đối mặt. Vì nó làm đứt đoạn chút hy vọng cuối cùng của anh.
Tuyết Thuần tay đặt trên đầu gối cứ nắm chặt rồi lại buông ra, cứ như vậy lặp lại hơn mười lần, cô nói bé đến nỗi không thể nghe rõ chữ: "Vâng."
"Thật xin lỗi, bởi vì không muốn mất đi anh ấy, cho nên bây giờ mới đến thăm anh." Tuyết Thuần giống như một con đà điểu, nói mỗi một chữ, đầu liền chôn xuống dưới một chút: "Mấy ngày nay, em đã làm cho Lại Tư có thể tiếp nhận hai người. Anh yên tâm, anh ấy sẽ không làm anh bị thương nữa, anh ấy đã đồng ý chuyện này với em, nhất định sẽ không nuốt lời đâu."
Trình Lãng liếc qua cái eo của cô, có chút mất hồn, con ngươi đen nhánh lướt qua một tia đau đớn.
"Như vậy.......cũng tốt. Lúc trước anh còn lo lắng, em là bị ép buộc phải ở bên cạnh anh ta. Cho nên lần này anh thật sự buông tay rồi, Tuyết Thuần nhớ phải thật hạnh phúc." Trình Lãng cố gắng nặn ra vẻ mặt thoải mái mà mỉm cười. Thật ra thì trong lòng để ý muốn chết! Thời gian ơi, để thời gian tới chữa lành vết thương.
"Trong một tháng này, mỗi ngày em sẽ đến đây cùng anh làm vật lý trị liệu."
"Thật tốt quá, anh ngày ngày ở trong bệnh viện nhàm chán muốn chết, Tuyết Thuần chịu vào thăm anh, không có gì tốt hơn."
... ...
Nghe thấy âm thanh nói chuyện ấm áp hoàn hoãn bên trong, Thiến Sở Sở vô lực dựa vào cửa.
Ánh mắt của cô mất hồn nhìn chằm chằm vào vô định, trong lòng chỉ có một ý niệm: cho dù là ở đâu, người Trình Lãng yêu nhất, đều là Tuyết Thuần. Cho dù Tuyết Thuần làm ra chuyện không thể tha thứ, Trình Lãng vẫn như cũ không có trách cứ cô ta.
Không chỉ có như thế, vì để cô ta cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, còn cố ý nói những lời làm mình đau khổ. Tại sao còn đối với Tuyết Thuần tốt như vậy? Mà cô yêu Trình Lãng như vậy anh cũng không thèm ngoảnh lại nhìn cô một cái, thời điểm anh khó khăn nhất, người luôn ở bên cạnh chăm sóc anh là cô, Trình Lãng cũng không đối tốt với cô bất cứ mặt nào.
"Có nhớ anh không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng ấm áp của Lại Tư.
Tuyết Thuần cơ hồ có thể thấy được trên mặt anh là nụ cười tươi rói, nhưng trong mắt là vẻ mặt của người chồng nhỏ bị bỏ mặc.
Tuyết Thuần một tay cầm một túi táo đỏ, một tay cầm điện thoại di động, đang đi về phía phòng bệnh của Trình Lãng.
Câu nói này, hơn nửa tháng nay cô nghe không dưới 100 lần, mắt không khỏi trợn trắng, nói không cần nghĩ: "Ngày nào cũng nhớ."
"Nhớ nhiều không?" Khóe môi đỏ mọng nâng lên thật cao, tựa như hoàn toàn nghe không ra câu trả lời bất đắc dĩ của Tuyết Thuần.
"Sâu hơn biển, cao hơn trời, so với không khí còn không có chỗ chen vào." Tuyết Thuần nửa đùa nửa thật áp vào điện thoại cười một tiếng.
"Về sớm một chút, chồng nhớ em."
"Còn ba ngày nữa mới tròn một tháng."
"Xem ra bảo bối nghĩ người chồng như anh ra ngoài tìm phụ nữ rồi." Ở đầu bên kia Lại Tư cười đến gian trá.
Tuyết Thuần gãi gãi gáy, với Lại Tư vô lại rất bất đắc dĩ: "Em sẽ về sớm." Không chỉ có anh nhớ cô, cô cũng rất là nhớ anh nha! Lúc trước ngày ngày ở cạnh nhau phát chán có thấy gì đâu, mấy ngày này xa nhau, cô thật sự nếm trải cái gì gọi là nỗi nhớ tương tư. Thật là hạnh phúc viên mãn mà.
"A, em đến rồi, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nha."
"Đợi chút, em đừng quên ... ..."
"Được rồi, được rồi." Tuyết Thuần bấm điện thoại di động, nhìn sang trái, lại nhìn sang phải, xác định là không có người mới hướng điện thoại hạ môi đỏ mọng xuống hôn một cái rõ kêu.
Không đợi Lại Tư nói tạm biệt, Tuyết Thuần đỏ mặt, vội vã cúp điện thoại. Nếu không phải là Lại Tư, cô cũng không biết, thì ra là cô cũng có thể nấu cháo điện thoại. Trước kia cô chưa đừng một lần nói chuyện điện thoại quá hai mươi phút. Lại Tư lại có thể để cô phá vỡ kỷ lục, có lúc thậm chí từ gần tối hàn huyên tới tận đêm khuya, ăn một bữa cơm cũng có thể trở thành đề tài để nói chuyện, vừa ăn vừa nói chuyện.
Cô đang muốn đẩy cửa phòng bệnh của Trình Lãng, lại nghe được từ bên trong nói đến tên của mình, tay của cô dừng lại, vẻ mặt đều chấn động.
"Tuyết Thuần, lại là Tuyết Thuần! Từ lúc biết anh đến giờ, từ trong miệng anh em nghe được nhiều nhất chính là Tuyết Thuần hai chữ này! Rốt cuộc anh còn định sống vì cô ta đến bao giờ nữa?"
Thiến Sở Sở không chịu nổi rống to, hai con ngươi phiếm hồng tràn đầy vẻ không cam tâm cùng với thương tâm.
Trình Lãng chau mày: "Sở Sở em lại lên cơn điên gì thế! Chia tay với Tom không vui như vậy, em phải cố gắng theo đuổi, nói không chừng anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý."
"Đừng nói với em Tom cái gì đó, em đều quên cái người tên như vậy rồi. Em vẫn luôn một lòng yêu anh, anh có biết không!"
Thân thể to lớn của Trình Lãng chấn động, tựa như nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng nổi, so với chuyện Tuyết Thuần gả cho Lại Tư, càng làm anh thêm khiếp sợ.
Thiến Sở Sở nổi điên mà rống lên, nhịn nhiều năm như vậy nước mắt như lũ tràn bờ đê mà trào ra: "Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, tại sao anh không thể quay lại liếc em chỉ một cái thôi chứ?"
Tay cầm nắm cửa của Tuyết Thuần cứng đờ, túi trái cây trong tay bịch một tiếng rơi xuống đất, có mấy quả táo cô đơn lăn ra rất xa.
Trình Lãng khiếp sợ nhìn, im lặng nửa ngày, anh cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình, cố gắng làm giọng nói bình tĩnh trở lại: "Em đừng đùa nữa. Nếu như em thật sự yêu anh, dựa vào tính tình của em, lẽ ra đã nói từ mấy năm trước rồi, che giấu như vậy thật không giống phong cách của em."
"Ai thèm đùa với anh!" Thiến Sở Sở quật cường gạt nước mắt, vừa oán hận nói, "Bằng không, anh cho rằng nửa năm qua, em tận tâm tận lực chăm sóc anh là vì cái gì? Năm đó em đã thích anh mất rồi, thích cái kiểu thích giữa nam và nữ đấy... Thích, nhưng mà ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo Tuyết Thuần, căn bản không có phát hiện ánh mắt ái mộ của em. Em luôn dành cho anh những thứ tốt nhất, anh đều không quý trọng, tất cả những thứ tốt đều cho Tuyết Thuần. Thấy các người như thế, em chỉ có thể chán nản lui về phía sau, nếu không còn có thể làm gì? Em không được xinh đẹp như Tuyết Thuần, không được dịu dàng như cô ta, không có người thương yêu như cô ta, nói ra để cho các người cười nhạo nói em là không tự hiểu bản thân mình sao?"
"Anh......anh thật sự không biết." Trình Lãng nhìn chằm chằm vẻ mặt cô đau lòng mà rơi lệ, thật lâu sau mới tính tiếp thu được rằng cô đang tỏ tình với mình, vẫn có cảm giác không thật.
"Trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có một mình Tuyết Thuần, làm sao có thể thấy được tâm ý của em." Thiến Sở Sở hung hăng lau nước mắt: "Chia tay với Tom là do em chủ động đề xuất, nếu Tuyết Thuần đã không cần anh, tại sao em không thể cố gắng lấy một lần?"
Trình Lãng cảm thấy hơi lúng túng, làm anh trai của một người phụ nữ lâu như vậy, đột nhiên có một ngày cô ấy nói là yêu mình, anh phải làm như thế nào đây?
"Anh thì sao? Cho tới bây giờ, anh đối với em chưa từng có một lần rung động sao?" Thiến Sở Sở tròng mắt tập chung giọng nói yếu ớt mong chờ, cho dù một chút cũng tốt, chứng minh ở trong lòng Trình Lãng cô vẫn là một người quan trọng.
Mặc cho Thiến Sở Sở đánh trở không kịp tay, nhưng Trình Lãng cũng là kẻ kiên cường phân biệt rõ tình cảm cá nhân, giống như Tuyết Thuần vậy, cho dù đau đến quặn tim, nhưng vẫn biết đường lui ở đâu.
Có lẽ trong lòng anh Thiến Sở Sở so với Tuyết Thuần là một người phụ nữ kiên cường hơn, lời anh nói ra khỏi miệng không chút giả dối nhưng lại mang đầy tàn nhẫn: "Thật xin lỗi, anh vẫn luôn coi em như em gái ngoan. Anh không có tốt như em nghĩ, trái lại Tom là một người đàn ông rất tốt."
"Đủ rồi!" Thiến Sở Sở vừa mất khống chế vừa hô to, ngay sau đó hít vài hơi thật sâu: "Dù sao em cũng chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ tiếp nhận em. Em chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh một câu, Tuyết Thuần cô ta không có tốt như anh nghĩ đâu."
Trình lãng nhíu nhíu mày: "Chuyện này thì liên quan gì đến Tuyết Thuần? Anh không thích em, căn bản không phải vì Tuyết Thuần, chuyện tình cảm không nói rõ ràng được." Anh yêu Tuyết Thuần là chuyện của một mình anh, anh không thích cô, không liên quan gì đến Tuyết Thuần. Yêu là một loại tình cảm rất đặc biệt, không phải nói có thể khống chế liền khống chế được.
"Sao lại là chuyện không liên quan đến cô ta? Thương thế trên người anh không phải là có liên quan đến cô ta? Em đã sớm biết rồi." Thiến Sở Sở lau một chút nước mũi, nước mắt tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, so với Tuyết Thuần thì dứt khoát hơn.
Cũng bởi vì như vậy, cho nên ở trong lòng Trình Lãng, cô vẫn luôn luôn kiên cường hơn Tuyết Thuần. Nếu như dùng lời nói để hình dung, anh nghĩ, Tuyết Thuần chính là hoa ly trong gió cần đến bến cảng để tránh gió, mà Thiến Sở Sở chính là hoa bìm bịp kiên cương nhất ở vùng rừng núi, anh không cho rằng Thiến Sở Sở kém Tuyết Thuần, ngược lại đối với cô càng thêm khâm phục, cầm lên được, bỏ xuống được rất thoải mái.
Có lẽ chính vì nguyên nhân như thế, yêu người có vẻ ngoài tương đối yếu đuối như Tuyết Thuần, những người đàn ông như vậy chính là để thỏa mãn khát vọng bảo vệ người yêu mà trời sinh trong lòng bọn họ.
"Hôm đó em nghe lén bọn anh nói chuyện?" Trình Lãng con mắt run sợ nhìn chằm chằm cô, như đang từ trên người cô chằm chằm tìm ra một lỗ hổng. Đối với chuyện bị thương, tới bây giờ anh vẫn chưa hé răng đến một lời nào, đến cả mẹ ở nước Mỹ xa xôi anh vẫn chưa báo. Lúc đầu mẹ anh cũng chưa biết anh nằm viện, chỉ là thời gian nằm viện quá lâu, không thể gạt được, bất đắc dĩ mới nói ra, nguyên nhân là do tai nạn xe cộ.
Lấy cớ như vậy, cuối cùng cũng lừa được mẹ, nhưng không ngờ Thiến Sở Sở cũng biết nội tình trong câu chuyện.
Thiến Sở Sở nghiêng đầu sang chỗ khác: "Vậy thì sao?" Cô không có quên giao dịch với Trù Nhiên, biết nguyên nhân của chuyện này thì không cần phải nói ra nữa.
"Anh không biết em có thành kiến gì với Tuyết Thuần, nhưng anh phải nói rõ ràng cho em biết, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, em chú ý thái độ của mình một chút, đừng làm cho cô ấy đau khổ." Trong đầu Trình Lãng chợt hiện lên một suy nghĩ, Tuyết Thuần nặng về tình cảm như vậy, cũng chỉ có hai người bạn tốt là bọn họ thôi, nếu sau khi biết ý nghĩ của Thiến Sở Sở, nhất định còn khó vượt qua hơn cả chuyện của anh.
"Lại là Tuyết Thuần! Cái gì anh cũng là vì cô ta, còn em thì sao? Anh có thể dành một chút sự quan tâm đối với em có được không? Cô ta cũng đã lấy chồng rồi, anh còn lấy mặt nóng dán mông lạnh, lòng tự ái của người đàn ông anh có còn muốn hay không? Còn muốn là người bám váy cô ta đến bao giờ!" Thiến Sở Sở mắng xong, lao ra ngoài cửa.
Thiến Sở Sở kéo thanh cửa ra, lại kinh sợ mà run lên ngay tại chỗ.
"Sở......Sở......" Tuyết Thuần chậm chạp hô lên một tiếng, tay vẫn duy trì tư thế nắm cửa.
Trên mặt Thiến Sở Sở bỗng chốc vặn vẹo tại chỗ: "Cô nghe hết tất cả rồi?"
"Phải" Tuyết Thuần nhẹ giọng đáp, ánh mắt có chút thương cảm, lại có chút mơ hồ nhìn Thiến Sở Sở phía trước, giống như đây là ngày đầu tiên cô hiểu rõ người chị em tốt bây lâu nay.
"Vậy cũng đừng nói gì nữa, nếu cô đã biết hết, từ nay về sau tôi cũng không còn là bạn của cô nữa." Thiến Sở Sở nói xong lạnh lùng đi ra, từ người của cô mang theo một cơn lạnh lẽo của gió bão.
Tuyết Thuần đột nhiên cảm thấy rất lạnh, trong lòng có cái gì như đang biến mất, rất đau đớn, rất khổ sở.
Chuyện Thiến Sở Sở thích Trình Lãng, người làm bạn tốt như cô, vậy mà hoàn toàn không biết một chút nào, đúng là mỉa mai. Chỉ dựa vào điểm này, cô chưa có tư cách để nhận là chị em tốt với cậu ấy.
Tuyết Thuần nhìn Thiến Sở Sở vội vã chạy đi, trực giác muốn đuổi theo cậu ấy.
"Để cho cô ấy một mình tỉnh táo lại đi." Lời của Trình Lãng đúng lúc ngăn cản cô lại.
Tuyết Thuần nhíu đôi mắt đen thật đẹp, giống như hơi sức xung quan cô bị rút sạch, có chút tội lỗi nói: "Là chúng ta không quan tâm tốt đến cậu ấy."
Không những Trình Lãng khiếp sợ, cảm giác của cô không phải giống vậy sao? Một đứa trẻ mồ côi như Thiến Sở Sở trong quá trình lớn lên làm sao có thể được nếm trái ngon quả ngọt, cô đâu có nghĩ tới, cậu ấy lại có chôn giấu tâm tư sâu như vậy.
"Đừng lo lắng quá, tính cách cô ấy là vậy, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh." Trình Lãng chống nạng xuống giường, những ngày qua anh khôi phục thần tốc, đã có thể tự mình cử động. Không quá hai tháng, lại có thể bỏ nạng ra rồi.
"Nhưng mà cậu ấy chưa từng trải qua chuyện như thế này? Nhất định lúc này cậu ấy rất khổ sở." Tuyết Thuần không khỏi lo lắng.
"Ai cũng không giúp được cô ấy, chỉ có thể chính cô ấy tự giúp mình thôi." Trình Lãng không muốn nói tiếp cái đề tài này nữa, đột nhiên hỏi ngược lại cô, "Bao giờ thì em trở về?"
"A?" Tuyết Thuần có chút sững sờ: "Chuyện đó, bao giờ trở về thì nói sau. Anh vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục cho nên, em muốn.... ..."
"Trở về đi." Nét mặt Trình Lãng cứng đờ, tư vị khổ sở xông lên tận não: "Nếu em một mực muốn ở lại đây, chỉ làm anh có ảo giác, em vẫn là của anh thôi."
"Xin lỗi! " Thiến Sở Sở cũng vậy, cô thật không biết, chính cô lại làm hai người bạn tốt nhất của mình đau khổ. Nghĩ tới đây, Tuyết Thuần chợt xoay người đi ra ngoài.
"Tuyết Thuần." Trình Lãng vội vàng gọi cô lại, giống như không muốn nói, lại giống như có ngàn vạn câu nói muốn nói ra.
"Có chuyện gì khó khăn, hãy nói cho anh biết, không cần biết chuyện đời biến hóa như thế nào, chỉ cần một câu nói của em, người làm bạn tốt như anh nhất định sẽ giúp em hết sức." Không phải lúc nào anh cũng có thể ở phía sau bảo vệ em, dù là toàn thế giới quay lưng lại với em, thì anh sẽ làm hậu phương vững chắc nhất để ủng hộ em. Con mắt sắc của Trình Lãng chớp động, trong lòng âm thầm nói.
Tuyết Thuần trầm mặc chốc lát.
Cô chợt cười cười: "Em vẫn còn chưa muốn đi, mà anh đã nói những lời này rồi?" Sau đó quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Anh nói quá rồi."
"Cái gì?" Trình Lãng giật mình.
"Trình Lãng lời nói quan trọng như thế, anh nên để dành để nói với người vợ tốt nhất trong tương lai của anh đi." Nói xong, Tuyết Thuần rũ đôi mắt xuống, đi ra ngoài, sau đó chậm chậm nói ra một câu: "Em đi rót cho anh cốc nước."
Tầm mắt che kín suy nghĩ riêng tư của cô. Trình Lãng, anh nói như vậy, bảo em phải xử sự như thế nào? Thì làm sao có thể giảm bớt sự áy náy của em với hai người đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...